Ầm!!!
Một cỗ cơ quan người máy bị cự lực vô hình hung hăng quăng bay ra ngoài, té ngã trên mặt đất.
Trong mắt cơ quan người máy này lóe ra hồng quang, lảo đảo đứng lên, tại vị trí ngực hiện ra một chỗ lõm mấy cm.
Hạ Lâm mang ánh mắt cảnh giác nhìn xem cơ quan người máy này, thẳng đến khi xác định đối phương cùng cơ quan người máy trước đó là giống nhau khi bị đánh bại một lần thì liền không lại chủ động công kích, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đây là người máy cơ quan cuối cùng, điều này cũng có nghĩa là khảo hạch nhập doanh lần này của ta xem như đã thông qua.”
Hạ Lâm nhanh chóng đi về phía lối ra, lúc tới gần lối ra thì nàng dừng bước lại, như có điều suy nghĩ mà hướng mắt về phía sau nhìn thoáng qua.
Tinh thần lực của nàng nói cho nàng biết nơi đó đang ẩn giấu một người, người này mang đến cho nàng cảm giác nguy hiểm nồng đậm, thực lực ít nhất là võ giả cấp ba trở lên.
"Người này không có đi ra ngăn cản ta, vậy liền chứng minh hắn cũng không phải thí sinh khảo hạch, hẳn là nhân viên giám thị phụ trách khảo hạch rồi." Hạ Lâm âm thầm suy đoán.
Sau đó nàng đưa tay mở cửa ra, ánh sáng từ bên trong chiếu vào, lúc này trái tim nàng mới hoàn toàn thả lỏng.
Hạ Lâm bước ra khỏi cánh cửa nhỏ, nàng thình lình phát hiện bên trong đang tụ tập rất nhiều binh sĩ mặc quân trang màu lam, nhưng mà những người này hiển nhiên không phải hướng về phía nàng mà tới, trên mặt mỗi người bọn họ đều lộ vẻ khẩn trương cùng thần sắc như lâm đại địch, gắt gao nhìn chằm chằm về một hướng bên cạnh.
Hạ Lâm tò mò nhìn về hướng đó, nàng nhìn thấy có một cánh cửa nhỏ khác. Ngay lúc Hạ Lâm nghi hoặc thì…
Két két!
Cửa nhỏ bị người từ bên trong đẩy ra.
Tại thời khắc cửa nhỏ bị người mở ra, cảm giác nhạy bén của Hạ Lâm lập tức giúp nàng nhận ra thân thể của những binh sĩ kia rõ ràng có một cái động tác căng cứng, tựa hồ là đang sợ hãi thứ gì đó.
Lòng hiếu kỳ thúc giục Hạ Lâm thả ra tinh thần lực cẩn thận dò xét bên trong cửa nhỏ.
Đột nhiên thân thể nàng trở nên cứng đờ, bởi vì nàng thông qua tinh thần lực mà "Nhìn" thấy một người đang lôi kéo một người khác.
Người kia rõ ràng cũng cảm nhận được sự tồn tại của Hạ Lâm.
Trong bóng tối hắn chậm rãi lộ ra nửa cái thân thể, hiển lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi trắng nõn tuấn tú, phía trên còn lưu lại một chút vết máu đỏ sậm.
Đó là một vị thiếu niên tuổi tác không kém nàng bao nhiêu.
Hạ Lâm kinh ngạc nhìn xem ánh mắt thiếu niên này, và nàng từ trong đôi mắt trong suốt như thủy tinh của hắn cảm nhận được một tia nhiệt lưu nóng bỏng cùng với sự lạnh lẽo thâm trầm.
A!!!
Trong phút chốc, tinh thần lực của Hạ Lâm tựa như chấn kinh, nó mãnh liệt co rút lại bao bọc cả người nàng rất gắt gao.
Đó là một phản ứng bản năng, tựa như bàn tay bị bỏng sẽ ngay lập tức rút lại và con vật sẽ vô thức chạy trốn khi cảm thấy nguy hiểm.
Bịch bịch bịch!
Hạ Lâm nhanh chóng lui về cánh cửa nhỏ mà nàng vừa mới đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Cả người nàng dựa sát vào cánh cửa, lồng ngực kịch liệt phập phồng lên xuống, trái tim nàng đập thật nhanh.
Giờ này khắc này, trong đầu Hạ Lâm chỉ còn lại một ý niệm đang điên cuồng quanh quẩn.
Đó là người vừa rồi thật sự rất đáng sợ!
…
“Tình huống bên trong thế nào rồi?”
Khi Đông Tình Tuyết và Tần Thiệu Quân chạy tới cửa của thông đạo số 12, nơi này đã bị thủ vệ của trại huấn luyện bao vây.
Một người đàn ông trung niên mặc quân trang có khuôn mặt chữ điền bước nhanh tới trước mặt Đông Tình Tuyết, nhỏ giọng báo cáo: "Mấy camera giám sát gần cửa đều bị phá hư, tạm thời còn không rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì.”
“Nhân viên giám sát bên trong đâu?”
“Ba phút trước cũng đã mất liên lạc, ta đang chuẩn bị báo cáo tình huống này.”
Trên mặt Đông Tình Tuyết nhìn không ra hỉ nộ, nhàn nhạt nói: "Tiến vào thông đạo số 12 và cho ta một phần tư liệu của tất cả học viên ngày lập tức!"
“Vâng.”
Rất nhanh sau đó, nam nhân trung niên mặt chữ điền cầm tới một xấp tư liệu đưa đến trước mặt Đông Tình Tuyết.
Nhưng kỳ quái chính là lúc này Đông Tình Tuyết lại lắc đầu, nói: “Quên đi, không cần nữa.”
Nam nhân trung niên mặt chữ điền sửng sốt một chút, không rõ là nguyên do gì.
Vào lúc này, tại cửa nhỏ của thông đạo số 12 cách đó không xa truyền ra một tiếng vang nặng nề.
Ầm!!!
Tiếng vang này giống như đánh vào trái tim của mọi người ở đây.
Nam nhân trung niên mặt chữ điền cùng thủ hạ của hắn nhất thời trở nên khẩn trương.
Các binh sĩ lập tức chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào, chỉ chờ trưởng quan của bọn họ ra lệnh một tiếng thì ngay lập tức liền nhào tới khống chế người từ trong cửa đi ra, hoặc là bị hắn khuất phục.
So với biểu hiện khẩn trương và nghiêm túc của đám thủ hạ thì lúc này biểu tình của Đông Tình Tuyết lại có chút kỳ quái.
Ánh mắt nàng hơi nheo lại, bình tĩnh nhìn vào vị trí cửa nhỏ, trong đôi mắt lóe ra hào quang kỳ dị, phảng phất như có thể xuyên thấu qua cửa nhỏ và nhìn thấy tình huống bên trong.