Ngay tại Lục Thánh chuẩn bị tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống thì có người nhanh chóng hướng hắn đi tới.
"Lục Thánh phải không?"
Đó là một nữ sinh có dáng người cao gầy, khuôn mặt còn rất xinh đẹp.
"Ta cũng là học viên tham gia trại huấn luyện của Thành phố Bạch Hà lần này, nếu ngươi không ngại thì chúng ta cùng ngồi ăn nhé?"
Nữ sinh đưa tay vuốt tóc một chút, lộ ra vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Lục Thánh đang do dự có tiếp nhận hay không vì đột nhiên xuất hiện người tới thì nữ sinh đã vội vã nói: "Kỳ thật chúng ta đã từng gặp nhau ngay tại hiệp hội võ giả của Thành phố Bạch Hà, đều là học viên tham gia khảo hạch võ giả chính thức trước kia. Ngươi còn nhớ rõ không?"
Lục Thánh sửng sốt một chút, lúc này hắn mới hồi tưởng lại thân phận của đối phương.
Lục Thánh suy nghĩ một chút mới nói: "Ngươi là cô gái cột tóc tím."
Nữ sinh mỉm cười, gật đầu nói: "Ta tên là Dương Diên."
Lúc trước tại hiệp hội võ giả thành phố Bạch Hà tham gia khảo hạch, nữ sinh này và Lục Thánh đồng dạng là người có tuổi tác nhỏ nhất trong tất cả những người tham gia khảo hạch, hai người còn đối mặt vài lần cho nên cũng có ấn tượng.
Nhưng Dương Diên hôm nay không có cột tóc tím mà là đổi một sang màu hồng.
"Chúng ta kỳ thật vẫn là rất có duyên, vì ta quen biết em gái của ngươi là Lục Khinh Hòa. Khinh Hòa thường xuyên ở trước mặt ta nhắc đến ngươi." Dương Diên khi nói câu nói này thì có chút đỏ mặt.
Nàng ở trong trường học luôn được tôn sùng là nữ thần cao lạnh, không nghĩ tới cũng có một ngày nàng sẽ dựa vào mối quan hệ để cùng một vị nam sinh lôi kéo làm quen.
"Ha ha ha, có thật không đấy?" Lục Thánh cười cười, không có đâm thủng hoang ngôn của Dương Diên.
Em gái Lục Khinh Hòa của hắn làm sao có thể thường xuyên tại trước mặt người khác nhắc đến hắn được, nàng chê hắn còn không kịp ấy chứ.
Nhưng Lục Thánh nhớ kỹ Lục Khinh Hòa xác thực có nói về Dương Diên khi hắn tại hiệp hội võ giả đụng phải Lục Khinh Hòa cùng hai vị bạn thân của nàng. Ba tiểu nha đầu này có vẻ như đến là vì đón Dương Diên.
Nếu đã là người quen thì Lục Thánh liền sảng khoái đáp ứng: "Có thể. Vậy chúng ta ngồi đâu đây?"
Dương Diên hai mắt tỏa sáng, có chút ân cần bước nhanh dẫn đường cho Lục Thánh.
"Bên này đi. Mấy học viên của Thành phố Bạch Hà đều ngồi cùng một chỗ."
Dương Diên dẫn Lục Thánh tới một cái bàn dài, trên bàn dài đang ngồi bảy tám vị thiếu nam thiếu nữ, những người này tất cả đều dùng một loại hiếu kỳ ánh mắt đánh giá Lục Thánh.
Trước khi bọn hắn đến trại huấn luyện thiên tài thì tin tức lớn nhất của Thành phố Bạch Hà chính là về vị thiếu niên cùng tuổi ngồi trước mặt bọn hắn.
Không chút nào khoa trương, Lục Thánh chính là nhân vật "Minh tinh” bên trong các học sinh cấp ba tại Thành phố Bạch Hà.
Lục Thánh nhìn đám người này mỉm cười một cái, sau đó hắn vùi đầu ăn cơm. Hắn không am hiểu giao thiệp và cũng khinh thường giao thiệp.
Dương Diên tên lặng nhìn Lục Thánh ăn cơm, sau đó thật lâu mới rốt cục đánh vỡ bầu không khí xấu hổ.
"Lục Thánh... Ngươi đối với trại huấn luyện thiên tài này có hiểu rõ không?"
"Không có." Lục Thánh kẹp lên một khối khối thịt đỏ âu nhét vào miệng và nói, hắn cũng không có ngẩng đầu.
Loại thịt này cũng không biết là loại thịt gì mà chất thịt căng đầy viễn siêu tưởng tượng của Lục Thánh, hương vị còn rất không tệ.
Tâm tư của Dương Diên ngược lại hoàn toàn không đặt trên đồ ăn, nói: "Ta thật ra có hiểu rõ một chút, ngươi có muốn biết không?"
Dương Diên nhìn chằm chằm Lục Thánh một lúc lâu, chờ mong Lục Thánh có thể cho nàng chút phản ứng, nhưng Lục Thánh chỉ là vùi đầu ăn cơm khiến cho nàng có chút xấu hổ, không biết mình có nên tiếp tục nói hay không.
Cũng may là Lục Thánh rất nhanh liền ý thức được điểm này mà gật đầu tượng trưng, nói: "Ngươi nói xem."
Nói xong hắn lại kẹp lên một khối sườn không biết là của con gì rồi hung hăng cắn một cái.
Ăn ngon thật!
Dương Diên nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Trại huấn luyện thiên tài này là do hiệp hội võ giả của tỉnh Đông Ninh và quân khu Đông Bộ liên hợp tổ chức. Trung úy Đông Tình Tuyết của Từ quân khu Đông Bộ sẽ đảm nhiệm người phụ trách tối cao của trại huấn luyện thiên tài lần này. Nghe nói nàng xuất thân từ Đông gia..."
Dương Diên nói một hồi thì phát hiện Lục Thánh có vẻ như không có hứng thú chút nào đối với mấy chuyện này nên vội vàng đổi chủ đề: "Ta đã hỏi qua mấy vị sư huynh, sư tỷ tham gia trại huấn luyện, và từ chỗ bọn hắn biết được điểm khó khăn nhất của trại huấn luyện này không phải là là thế nào để vào, mà làm thế nào để lưu lại."
"Có ý tứ gì?" Lục Thánh rốt cục có một chút hứng thú, tốc độ ăn của hắn thoáng chậm lại, hỏi.
Dương Diên nhìn Lục Thánh đã bị đề tài của mình hấp dẫn mà không khỏi ưỡn ngực, tiếp tục nói: "Ý tứ chính là những học viên như chúng ta muốn lưu lại cái trại huấn luyện này cần có một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Lục Thánh hỏi.
Dương Diên trả lời: "Đó là một loại điểm tích lũy. Các học trưởng, học tỷ nói rằng ở trong trại huấn luyện mỗi một ngày đều cần tiêu hao điểm tích lũy nhất định, ví dụ như chỗ ở, ăn cơm, thỉnh giáo vấn đề với lão sư trong trại huấn luyện, vân vân..."