Lục Thánh rất dứt khoát đứng lên, cúi đầu nhìn bàn ăn, nói: “Được, nhưng ta còn chưa ăn no, vậy có thể để cho ta đóng gói một phần đem đi không?"
Sĩ quan sảng khoái gật đầu đáp ứng: “Có thể. Chúng ta sẽ phái người đóng gói cho ngươi một phần và đưa đến ký túc xá của ngươi.”
“Vậy thì đi thôi.” Lục Thánh hài lòng gật đầu.
Sau đó hắn hướng về phía tập thể học viên của thành phố Bạch Hà đã hóa đá mà gật đầu chào hỏi, rồi đi theo sĩ quan ra khỏi căn tin.
Sau khi đám người Lục Thánh rời đi, "Ma pháp" hóa đá trên người bọn họ mới được giải trừ.
Căn tin đang yên tĩnh thì trong nháy mắt đã bộc phát ra một mảnh tiếng kinh hô cùng tiếng thảo luận vô cùng kịch liệt.
“Thật sự có người đánh hỏng được mười mấy cỗ cơ quan người máy và còn đem nhân viên giám thị đánh vào bệnh viện a!"
“Người thứ tư trong truyền thuyết chính là Lục Thánh của thành phố Bạch Hà!”
“Bà mẹ nó hắn đúng là quái vật! Quá biến thái!”
Mà Dương Diên và các học viên của thành phố Bạch Hà lúc này cũng đã khiếp sợ đến nổi không nói nên lời.
…
Chuyện vấn đáp này cũng không phiền toái như Lục Thánh tưởng tượng, vì các câu hỏi đều là câu hỏi thông lệ.
Người của căn cứ chỉ hỏi Lục Thánh mấy vấn đề xảy ra trong quá trình khảo hạch, sau đó để cho hắn rời đi, và cũng không để cho hắn bồi thường cơ quan người máy bị hắn đánh hỏng, đồng thời cũng không để cho hắn phụ trách nhân viên giám thị bị hắn đánh cho hôn mê kia.
Lục Thánh trở lại ký túc xá, trên bàn thật sự bày một phần cơm do căn tin đóng gói. Hầu như tất cả đều là thịt và hơn nữa còn là thịt của dị thú.
Vì không để lãng phí nên Lục Thánh lập tức tu luyện một lần "Hằng Tinh Luyện Thể Thuật".
Tại 《 hằng tinh luyện thể thuật 》 cùng 《 tự nhiên hô hấp pháp 》 song trọng gia trì, một bụng thịt dị thú của Lục Thánh toàn bộ đã bị tiêu hóa.
Năng lượng trong thịt dị thú hóa thành một luồng nhiệt lưu và bị Lục Thánh nhanh chóng hấp thu, cơ hồ tương đương với hiệu quả của một viên Dưỡng Tủy Đan.
Lục Thánh tương đối hài lòng về năng lượng do thịt dị thú cung cấp.
Hắn vốn còn lo lắng ở trong trại huấn luyện thời gian lâu sẽ ăn hết Dưỡng Tủy Đan mà không có thứ bổ sung. Nhưng hiện tại hắn không cần lo lắng chuyện này nữa, bởi vì số lượng lớn mỹ thực thịt dị thú đã hoàn mỹ bù đắp điểm này.
Cảm giác khí huyết lại có sự tăng trưởng, Lục Thánh hơi cảm thấy hài lòng, vừa lúc cũng ăn luôn phần đồ ăn đóng gói kia.
Hắn ăn xong không bao lâu thì lại có binh sĩ lộp bộp chạy tới thông báo.
"Các học viên hãy tập trung tại sảnh chính của căn cứ lúc tám giờ."
Lúc này cũng đã gần tám giờ, Lục Thánh thu dọn một chút rồi liền đi đến sảnh chính.
Khi đến nơi, ngay lúc Lục Thánh vừa cất bước vào cửa, hội trường vốn ồn ào trong nháy mắt đã trở nên yên tĩnh.
Hàng trăm cặp mắt đồng loạt nhìn về phía hắn với đủ loại biểu lộ như sốc, ngạc nhiên, sợ hãi, tò mò, nghi ngờ,......
Những ánh mắt bao hàm đủ loại cảm xúc đang bao vây hắn, bởi vì chuyện buổi tối ở căn tin đã sớm truyền ra các học viên.
Lục Thánh của thành phố Bạch Hà là người thứ tư thông qua khảo hạch trong truyền thuyết.
Hắn chỉ bằng một đôi thịt quyền mà mạnh mẽ đánh nổ mười tám cỗ cơ quan người máy cấp 2, thậm chí còn đánh nhân viên giám thị là võ giả cấp ba chính thức quan của căn cứ vào bệnh viện.
Hắn đúng là tuyệt thế mãnh nhân a!
Hắn là một tên yêu nghiệt, quái vật, biến thái!
Dưới các loại đồn thổi, Lục Thánh tại trong mắt một số học viên đã nghiễm nhiên trở thành mãnh thú đang tồn tại.
Cho nên mặc dù dáng người của hắn thon gầy, tướng mạo tuấn mỹ, vô cùng bình tĩnh đi tới, nhưng rất nhiều người đều giống như nhìn thấy quỷ mà phải lui về phía sau.
Lục Thánh đi về phía ghế ngồi trong hội trường, những học viên vốn đang ngồi ở đó lập tức nhao nhao đứng dậy, tranh nhau trốn về phía sau.
Nếu như từ trên nhìn xuống thì cảm giác Lục Thánh thật giống như tùy thân mang theo từ trường vô hình nào đó, bởi vì nơi hắn đi qua đám đông liền nhao nhao tản ra.
Lục Thánh tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống hắn ngoài ý muốn phát hiện cũng không phải tất cả mọi người đều chạy hết, mà vẫn còn có một người không có di chuyển vị trí, an vị ngồi bên cạnh Lục Thánh.
Mà người này Lục Thánh còn vừa vặn nhận biết, đó chính là cô nàng tinh thần niệm sư tên là Hạ Lâm.
Lần đầu tiên ở gần Hạ Lâm như vậy, Lục Thánh bất ngờ phát hiện nàng cũng rất xinh đẹp.
Tướng mạo của Dương Diên đã đủ xuất sắc, nhưng ngũ quan của Hạ Lâm so với Dương Diên còn tinh xảo hơn một chút, khí chất cũng rất đặc biệt, nàng im ắng giống như học bá trong lớp vậy.
Nhưng hình như Hạ Lâm có hơi lạnh vì thân thể nàng đang run rẩy. Có thể là do nhiệt độ điều hòa trong phòng quá thấp.
Lục Thánh âm thâm suy nghĩ như vậy.
...
"Không hổ là Hạ Lâm, nàng chính là tinh thần niệm sư duy nhất trong lần khảo hạch này, nàng vậy mà lại dám ngồi ở bên người quái vật Lục Thánh, đồng thời còn ngồi gần như vậy!"
"Thiên tài luôn luôn kiêu ngạo, huống chi Hạ Lâm là loại siêu thiên tài. Lục Thánh tuy rằng mạnh kinh khủng nhưng ta dám đánh cược trong lòng Hạ Lâm một chút cũng không sợ hắn!"
Thật ra Hạ Lâm ngồi run lẩy bẩy là do trong lòng nàng cực kỳ sợ hãi.
Nam sinh này...... quá đáng sợ!
Lúc này Lục Thánh đang ngồi an vị cách Hạ Lâm không đến ba mét, Hạ Lâm cơ hồ có thể nghe được tiếng thở của hắn.
Khi nàng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng thán phục cùng tiếng nghị luận của mọi người, trong lòng nàng liền khóc không ra nước mắt.
Ta kiêu ngạo cái gì chứ, kiêu ngạo cái rắm a!
Không phải Hạ Lâm không muốn chạy đi hay không muốn đổi chỗ ngồi, mà là do chân nàng đã mềm nhũn, căn bản đứng dậy không nổi!
Từ sau khi ở cửa thông đạo bị Lục Thánh hù dọa, Hạ Lâm thường thường sẽ nhớ tới đôi mắt lạnh như băng của hắn từ trong bóng tối nhìn nàng, tay hắn còn đang túm lấy một chân của một thanh niên đáng thương đang nằm trên mặt đất tựa như tử thi.
Cảnh tượng đó thật sự quá đáng sợ, tựa như cơn ác mộng không xua đi được!
Mỗi lần nhớ tới Hạ Lâm đều là một thân mồ hôi lạnh. Nàng không cách nào khống chế thân thể của mình, tinh thần lực đều cuộn tròn ở trong đầu và thân thể nàng không ngừng run rẩy.
Ngươi đừng tới đây a!
Ngươi ngàn vạn lần không nên tới đây a!
Hạ Lâm ở trong lòng hô to.
…