Thời gian kế tiếp, Lục Thánh toàn tâm toàn ý tập trung vào tu luyện tiến giai thiên, hắn đã hoàn toàn không thèm để ý chuyện khác.
Trại huấn luyện, trò chơi sinh tồn, khảo hạch, phòng tu luyện đặc thù,...... Có cái gì so với tu hành kết tinh trí tuệ của võ đạo trong tương lai một vạn năm do các cường giả đỉnh phong tạo ra càng làm cho người ta chờ mong hơn chứ?
Không có!
Ngoại trừ một ngày ăn ba bữa, Lục Thánh gần như đóng cửa không ra, tất cả thời gian và tinh lực của hắn đều tập trung vào tu luyện tam đại công pháp, à không, phải là tứ đại công pháp chí cao.
May mắn là điểm tích lũy của hắn đủ nhiều, chỉ là đơn thuần ăn cơm nghỉ ngơi cũng đủ cho hắn ở lại đến khi lần huấn luyện này kết thúc.
Mà thực lực của Lục Thánh cũng ở trong sự tu hành này đột nhiên tăng mạnh, thoát thai hoán cốt.
...
Trên sân huấn luyện rộng lớn, tại mặt đất rải rác các loại thiết bị huấn luyện, còn có dấu mồ hôi lưu lại, có cả vết máu và dấu chân đen tuyền.
Dương Diên hai tay cầm một cây lau nhà đang cố gắng chùi đi những vết bẩn trên mặt đất.
“Dương Diên, ngươi còn chưa giải quyết xong sao? Để ta giúp ngươi nhé?” Một nữ sinh đi tới, thấy Dương Diên đang lau nhà mà rất tự nhiên cầm lấy một cây lau nhà khác chủ động chạy tới hỗ trợ.
“Cảm ơn...” Dương Diên dừng tay, lau mồ hôi trên trán, nở nụ cười cảm kích với cô gái kia.
"Chuyện này có là gì đâu. Không phải lúc trước ngươi cũng giúp ta nhanh chóng giải quyết sao, bằng không đêm nay lại phải thức rồi." Cô gái thở dài nói một câu sau đó vùi đầu làm việc.
Động tác của nàng tuy rằng không tính là tiêu chuẩn, nhưng cũng rất thuần thục.
Dương Diên mang thần sắc phức tạp gật đầu.
Nàng tiến vào trại huấn luyện đã gần một tháng, trong khoảng thời gian này có thể nói nàng trải qua có chút gian nan.
Trong trại huấn luyện các việc ăn uống vệ sinh đều cần điểm tích lũy, muốn thể nghiệm hoàn cảnh tu luyện tốt hơn thì cũng cần điểm tích lũy.
Cái gì cũng cần điểm tích lũy, mà điểm tích lũy từ đâu tới?
Chính là từ làm việc vặt, làm chân chạy, làm nhân viên vệ sinh mà từng chút từng chút tích góp được!
Vì tiến vào phòng tu luyện một lần, hoặc là tìm lão sư thỉnh giáo một phen, mà có đôi khi Dương Diên còn phải siết chặt thắt lưng chịu đói một hai bữa mới được.
Lúc này ngạo khí thiên tài của nàng cũng đã sớm tiêu hao hầu như không còn. Dương Diên hiện tại chẳng qua chỉ là một "kẻ đáng thương" kỳ vọng có thể "sống tạm bợ" trong trại huấn luyện mà thôi.
Nàng có thể ở lại thêm một ngày là vui một ngày. Bởi vì nếu được ở lại thêm một ngày thì đối với tương lai võ đạo của nàng sẽ có trợ giúp rất lớn.
Dương Diên thầm nghĩ trong lòng như vậy.
Trong khoảng thời gian này, tuyệt đại bộ phận học viên trong trại huấn luyện đều gian nan giống như nàng. Mỗi một người đều cắn răng kiên trì, nếu kiên trì không nổi thì cũng đã sớm rời đi.
So sánh với những học viên sống ở tầng dưới chót như các nàng thì những người có thiên phú xuất chúng kia lại có vẻ càng thêm rực rỡ chói mắt.
“Tào Dũng của Thành phố Dương Lâm đã bắt đầu khiêu chiến phòng trọng lực gấp bốn lần." Nữ sinh giúp đỡ lau nhà đi tới bên cạnh Dương Diên tán gẫu.
Dương Diên kinh ngạc hỏi: "Gấp bốn lần sao? Thật hay giả vậy?”
Đám gia hỏa của thành phố Dương Lâm hiện tại cái mũi đều sắp vểnh lên trời, gặp người liền thổi phồng Tào Dũng sẽ lập tức trùng kích võ giả cấp ba, sau đó hắn còn có thể khiêu chiến phòng trọng lực cao hơn, nói không chừng sẽ có thể đổi mới kỷ lục trại huấn luyện. Ngươi không thấy sắc mặt của đám người kia sao?” Cô gái mang vẻ mặt khinh thường cùng khinh bỉ nói ra, nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ chua xót.
Trong lòng Dương Diên rất chấn động.
Gấp bốn lần trọng lực a!
Nàng nhớ rõ nàng lần trước chỉ là gấp đôi trọng lực mà đã ngây người hơn hai mươi phút và chỉ có thể sớm đi ra.
Lãng phí chút điểm tích lũy kia còn khiến cho nàng đau lòng muốn chết.
Gấp bốn lần trọng lực mà ta đi vào thì sẽ trực tiếp bị đè chết a!
Thật sự là biến thái!
Dương Diên thở dài một hơi, sau đó lắc đầu tiếp tục lau nhà.
Cô gái giúp đỡ nàng lại hăng hái mà tiếp tục nói với nàng các loại tin đồn mà mình nghe được.
“Mạnh Tiến Hà của thành phố Đông Cương cũng là một tên quái vật. Ta nghe nói tại giai đoạn thứ hai của phòng thân pháp độ hoàn thành của hắn đã đạt tới 70%. Trong trại huấn luyện ghi chép lịch sử cao nhất tại giai đoạn thứ ba chỉ mới 20% mà thôi.”
“Còn có vị Hạ Lâm kia, mặc dù thành tích ở phòng tu luyện của nàng không tính là nổi bật, nhưng ta nghe người ta nói Tào Dũng cùng Mạnh Tiến Hà đã bí mật tìm nàng luận bàn. Kết quả ngươi đoán xem thế nào? Bọn hắn đều thua đến rối tinh rối mù a! Ngươi thấy tinh thần niệm sư có biến thái không?”
Cô gái lải nhải không thôi, trong quá trình nói còn bao hàm các loại cử chỉ cùng cảm thán khoa trương.
Dương Diên yên lặng gật đầu mà không nói một lời. Nhưng bỗng nhiên một câu nói của cô gái kia khiến cho thân thể nàng hơi chấn động.
“Dương Diên, ngươi nói xem trong khoảng thời gian này Lục Thánh đã làm gì? Hắn cả ngày trốn ở trong phòng không đi ra, hắn học cao thủ trong tiểu thuyết cổ võ bế quan tu luyện thì phải?”
“Không phải ngươi có quan hệ tốt với Lục Thánh sao? Ngươi có biết gì không?"
Động tác tay của Dương Diên dừng một chút, sau đó rất nhanh liền khôi phục bình thường, nói: “Ta không biết.”
Cô gái kia thở dài, nói: "Ta cũng đoán là ngươi không biết rồi.”