Sau khi lấy lại tinh thần, Tào Dũng hỏi nam sinh bên cạnh: "Ngươi biết Hạ Lâm gần đây đang làm gì không?"
Nam sinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Hạ Lâm luôn luôn rất ít lui tới các phòng tu luyện, vì nàng đã có tổng giáo quan Đông Tình Tuyết đơn độc phụ đạo, hơn nữa nàng lại là tinh thần niệm sư cho nên phương thức huấn luyện cùng người bình thường căn bản không giống nhau."
Tinh thần niệm sư!
Trong mắt Tào Dũng bắn ra một đạo tinh mang mãnh liệt, nói: "Tinh thần niệm sư thì như thế nào? Chỉ cần lực phòng ngự của ta đủ cường đại thì tinh thần niệm sư cũng chỉ là chuyện cười mà thôi. Hạ Lâm có tổng giáo quan đơn độc phụ đạo thì chẳng lẽ ta liền không có? Hừ hừ hừ..."
Trong mắt Tào Dũng dâng lên lệ khí, tự tin tràn đầy.
Rất nhiều người cũng không biết Tào Dũng sở dĩ tiến bộ nhanh như thế không chỉ là do bản thân hắn có thiên phú xuất sắc, mà còn bởi vì hắn có một vị lão sư cường đại thần bí!
Tào Dũng hiểu biết không nhiều lắm đối với vị lão sư này, nhưng hắn mơ hồ có thể cảm giác được đối phương có thực lực phi thường đáng sợ, ít nhất không thua kém tổng giáo quan Đông Tình Tuyết của trại huấn luyện.
Mấu chốt là lão sư của Tào Dũng cùng Tào Dũng rất giống nhau, cả hai đều là võ giả thiên phú phòng ngự, bọn họ quả thực là nhất mạch tương truyền.
Trong khoảng thời gian này, mỗi buổi tối Tào Dũng đều tiếp nhận chỉ điểm của đối phương, thực lực của hắn cơ hồ có thể nói là ngày đi ngàn dặm, tiến bộ cực nhanh. Ngay cả chính hắn cũng không thể tin được.
"Lần trước ta bị thua khi giao thủ cùng Hạ Lâm là do ta trước đó chưa bao giờ đối chiến với Tinh Thần Niệm Sư, cho nên ta không biết gì về phương thức tác chiến của Tinh Thần Niệm Sư. Nếu như là bây giờ thì ta chưa chắc không thể thắng được nàng.” Trong lòng Tào Dũng tràn ngập tự tin, thầm nghĩ.
Lão sư của hắn từng nói qua, loại võ giả như bọn hắn nên hoàn toàn tin tưởng vào lực phòng ngự của mình, không được sợ hãi, như thế thì mới có thể đem thực lực của mình phát huy ra mười phần.
“Còn Mạnh Tiến Hà thì sao? Tình huống của hắn như thế nào?” Tào Dũng lại hỏi.
Nam sinh kia nhanh chóng trả lời: "Mạnh Tiến Hà tại phòng tu luyện thân pháp đã đạt tới 70% của giai đoạn thứ hai, tu vi võ đạo hẳn là cách rất gần cấp ba."
“Mạnh Tiến Hà ngược lại là một cái phiền toái.” Tào Dũng nhíu mày, nói.
Võ giả thiên phú tốc độ là đáng ghét nhất, hắn tạm thời còn không có nghĩ ra biện pháp tốt để đối phó với Mạnh Tiến Hà, nhưng quay đầu lại hỏi lão sư là được vì lão sư nhất định sẽ có biện pháp.
Sau đó Tào Dũng lại hỏi về một ít người cũng thức tỉnh thiên phú có thực lực không tệ trong trại huấn luyện.
Nam sinh hang say trả lời, cuối cùng hắn do dự một chút mới mở miệng nói: "Tào Dũng, Lục Thánh của thành phố Bạch Hà vẫn như cũ mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm ra đều không ra khỏi cửa và cũng không tu luyện."
“Lục Thánh sao?” Tào Dũng sửng sốt một chút, rất nhanh lắc đầu nói: "Ngươi không đề cập tới thì ta đều sắp quên cái tên này."
Lục Thánh không cần phải chú ý vì hắn đã phế rồi.
Một người ở trong phòng hơn một tháng không ra khỏi cửa thì có tiền đồ gì?
Nếu coi đó là đối thủ thì chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với chính mình!
...
Thành tích lần này: Giai đoạn hai, độ hoàn thành 81 %.
Nương theo tiếng nhắc nhở dễ nghe, bên ngoài phòng tu luyện thân pháp bộc phát ra một trận tiếng thán phục nhiệt liệt.
"Mẹ nó, Tiến Hà quá mạnh, so với lần trước thì hắn lại tiến bộ thêm 11 %!"
“Giai đoạn hai đạt tới 81 % sao? Ta ngay cả giai đoạn một mà cũng không thể đạt tới con số này!”
“Ngươi mà cũng xứng so với Hà Ca ư?”
Mạnh Tiến Hà có tướng mạo thanh tú, dáng người thon dài, mỉm cười đi ra khỏi phòng tu luyện thân pháp. Nghênh đón hắn là từng đạo ánh mắt sùng bái, kính nể cùng thán phục.
Hắn rất hưởng thụ loại vây quanh này.
“Tiến Hà, ngươi hẳn là rất nhanh liền có thể tiến vào giai đoạn thứ ba nhỉ?” Có người hỏi.
Mạnh Tiến Hà làm bộ suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Hẳn là sắp rồi.”
“Chỉ cần tiến vào giai đoạn thứ ba thì khoảng cách lịch sử của phòng thân pháp cũng sẽ không xa. Tiến Hà đây là muốn đổi mới kỷ lục của trại huấn luyện rồi.” Một nam sinh hưng phấn nói. “Tiến Hà quá trâu bò! Quả thực là thần tượng của tôi!”
Mạnh Tiến Hà liền tươi cười, trên mặt không che giấu được sự kiêu ngạo và tự tin.
Phá kỷ lục sao? Đây không phải là chuyện quá nhẹ nhàng với ta à?
Nhìn đám người sùng bái trước mặt, Mạnh Tiến Hà âm thầm đắc ý.
Những người này khẳng định không biết, kỳ thật hắn đã sớm được phó tổng giáo quan là thiếu tá Tần Thiệu Quân nhìn trúng và một mực lén lút bồi dưỡng hắn.
Đây không phải là sự công nhận thiên phú và tài năng của hắn sao?
Phó tổng giáo quan chú trọng bồi dưỡng hắn thì chính là sự tán thành lớn nhất đối với hắn.
Bí mật này nếu nói ra thì đám người trước mắt phỏng chừng sẽ kinh ngạc, hâm mộ muốn chết.
Thôi ta vẫn không nói! Giống như phó tổng giáo quan đã nói, nam nhân vẫn nên khiêm tốn một chút thì sẽ tốt hơn!
Mạnh Tiến Hà kiêu ngạo thầm nghĩ.
...