Hạ Lâm ngồi trong một căn phòng nhỏ tối tăm, trong phòng không ngừng có âm thanh xé gió vang lên, rồi lại có âm thanh đồ vật rơi xuống đất.
Khi đèn trong phòng sáng lên, Hạ Lâm mở mắt ra, lập túc có ba phi tiêu đang lơ lửng xung quanh nàng như ba ngôi sao.
Dưới chân nàng tràn đầy quả bóng tennis bị đâm thủng một lỗ nhỏ ở giữa.
Sắc mặt Hạ Lâm hơi trắng bệch, trên trán phủ kín mồ hôi.
Cửa phòng mở ra, Đông Tình Tuyết từ ngoài cửa đi vào.
"Không tệ, ngươi đã tiến bộ rất nhanh vì đã có thể thuần thục điều khiển ba cái Tinh Trùy. Chờ ngươi có thể thuần thục điều khiển sáu cái Tinh Trùy thì sẽ đại biểu ngươi chính thức bước vào trình độ tinh thần niệm sư cấp 1."
“Cảm ơn tổng giáo quan, đều là tổng giáo quan chỉ dạy tốt.” Hạ Lâm thấy Đông Tình Tuyết đi vào thì vội vàng đứng lên, nghiêm túc chào hỏi.
Đông Tình Tuyết nhìn Hạ Lâm trước mặt, trong mắt toát ra vài phần khen ngợi, gật đầu nói: "Thiên phú và sự cố gắng là không thể tách rời nhau.”
Sau khi khen Hạ Lâm vài câu, Đông Tình Tuyết đột nhiên nhíu mày, nói: "Nhưng mà ta phát hiện trong tinh thần ý chí của ngươi tựa hồ tồn tại một cái lỗ hổng rất lớn. Đây là do chuyện gì xảy ra? Có người nào đã lưu lại cho ngươi bóng ma tâm lý sao?"
Hạ Lâm kinh ngạc, trong đầu vô thức hiện ra một gương mặt tuấn mỹ lạnh lẽo rất đáng sợ, nàng cắn răng thừa nhận: "Đúng vậy, tổng giáo quan.”
“Tinh thần niệm sư kiêng kị nhất chính là có lỗ hổng trong tinh thần ý chí, ngươi phải coi trọng vấn đề này.” Đông Tình Tuyết nghiêm túc nói.
“Xin hỏi tổng giáo quan có biện pháp nào có thể bù đắp lỗ hổng này không?”
Đông Tình Tuyết thản nhiên nói: “Đơn giản thôi. Chỉ cần ngươi tìm được người đã để lại lỗ hổng cho ngươi, sau đó đánh bại hoặc giết chết hắn, như vậy lỗ hổng tự nhiên sẽ không còn.”
“Đánh bại hoặc giết chết hắn sao?” Hạ Lâm nghe vậy liền giật mình, sau đó cúi đầu và bắt đầu suy nghĩ về khả năng thành công của hai mục tiêu này.
Đông Tình Tuyết thấy nàng do dự mà nhịn không được nói: “Ngươi hiện tại đang ở trong thời kỳ tăng trưởng thực lực, cho nên ngươi muốn làm được điểm này kỳ thật không khó.”
“Không khó sao?” Hạ Lâm cắn môi, thần sắc hiện lên vẻ rối rắm cùng sợ hãi, hỏi.
Bởi vì nàng nghe nói tên đáng sợ kia trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở vào trạng thái suy đồi.
Nếu như thực lực của hắn vẫn luôn dừng tại chỗ thì nàng muốn đánh bại hắn có lẽ thật sự có thể được.
…
Đông Tình Tuyết đi ra khỏi phòng, để lại Hạ Lâm một mình suy nghĩ và tự huấn luyện thì đụng phải đứng ở cửa chờ Tần Thiệu Quân hỏi thăm: “Nàng thế nào rồi?”
“Thiên phú rất tốt, chỉ là tính cách còn cần rèn luyện do nàng quá mềm yếu một chút.” Đông Tình Tuyết bình luận đúng trọng tâm.
“Ngoại nhu nội cương đi, cứ từ từ mà dạy.” Tần Thiệu Quân an ủi một câu, ngay sau đó lại nói: "Ta hiện tại rất hối hận về quyết định lúc trước."
Đông Tình Tuyết nghi hoặc, hỏi: "Làm sao vậy? Mạnh Tiến Hà có thiên phú không được tốt à?”
Tần Thiệu Quân cười khổ nói: "Thiên phú cũng tạm được, chỉ là tính cách thì… Aiii, không nhắc tới nữa vậy.”
Đông Tình Tuyết thản nhiên nói: "Đã dạy thì dứt khoát dạy đến cùng đi, dù sao chỉ có thời gian vài tháng, khẽ cắn môi liền đi qua."
“Được rồi.” Tần Thiệu Quân có chút bất đắc dĩ, nói.
Đông Tình Tuyết bỗng nhiên nhớ tới cái gì mà nhìn về phía Tần Thiệu Quân, hỏi: “À đúng rồi. Lục Thánh vẫn như vậy sao?"
Nghe thấy Đông Tình Tuyết nhắc tới cái tên này thì Tần Thiệu Quân sửng sốt một chút rồi mới gật đầu, nói: “Hắn vẫn như cũ, mỗi ngày chỉ ra ngoài ba lần để lấy đồ ăn, trừ ba lần đó ra thì hắn đều ở trong ký túc xá, ai cũng không biết hắn rốt cuộc làm gì ở bên trong.”
“Đáng lẽ lúc đầu ta không nên nói câu đó!” Đông Tình Tuyết bỗng nhiên có chút oán hận, nói.
Lúc trước nàng ở tại hội nghị từng nói với mọi người rằng nàng và Tần Thiệu Quân sẽ không can thiệp vào phương thức tu luyện của bất cứ ai, chỉ cần ngươi thích thì mỗi ngày ở ký túc xá ngủ ngon cũng không ai quản.
Nhưng ai ngờ thật đúng là có người mỗi ngày đều ở ký túc xá ngủ ngon a!
Mấu chốt là người này còn là người có biểu hiện tốt nhất tại khảo hạch nhập doanh, và nàng còn thưởng cho đối phương trọn vẹn một ngàn điểm tích lũy, hơn ba người kia gấp mười lần!
Điểm tích lũy này đủ để cho Lúc Thánh ăn ngủ thẳng cẳng đến khi trại huấn luyện kết thúc.
"Một hạt giống rất tốt mà sao lại biến thành như vậy nhỉ?" Đông Tình Tuyết tràn ngập tiếc hận mà lắc đầu thở dài, tự hỏi.
Tần Thiệu Quân nhịn không được nên hỏi: "Vậy ngươi có còn coi hắn là đá mài đao nữa không?”
Đông Tình Tuyết nói thẳng và cũng không quay đầu lại: “Mài cái rắm! Tùy hắn đi! Ngươi cứ dạy Mạnh Tiến Hà cho tốt, nếu không Hạ Lâm sẽ đánh hắn rất thảm!”
“Ai sợ ai chứ!” Tần Thiệu Quân không phục mà hô một câu.
Sau đó hắn tựa như nhớ tới cái gì mà khe khẽ thở dài.
...