Chương 17: Cặp Đôi Nồng Cháy

Phiên bản 15727 chữ

Xem ra Lâm Sơ Nguyệt đã nắm được triệt để thủ đoạn của Ngụy Ngự Thành, anh không hề chuẩn bị chiêu thức tấn công cô nhưng vẫn tung đòn vô cùng nhuần nhuyễn. Cô cũng chả phải gái nhà lành điềm đạm đáng yêu gì nhưng thủ đoạn lấy chiêu đập chiêu của cô vẫn chẳng bì nổi với anh.

Cô cười: “Chủ tịch không được sướng đã đời thì phải?”

Giờ thì đến lượt anh run rẩy. Cô nhướng mày, nói một cách thản nhiên: “Tôi cũng chẳng bắt anh phải chịu trách nhiệm.”

“Nhưng anh muốn em phải chịu trách nhiệm.” Anh đáp kiểu nửa đùa nửa thật.

“Nếu ai cũng giống như anh thì tôi nào đảm đương nổi.”

Cô phất tay chực bước nhưng không đi được vì cánh tay đang bị anh kéo giật về. Cô quay đầu, ánh mắt bình tĩnh lóe lên sự kiên cường không chịu khuất phục.

Sau mấy giây giằng co nhau, anh đã buông tay ra trước. Cô quay về phòng gọi Lâm Dư Tinh nhưng cậu đang được xả láng nên không muốn về. Song vừa ngoái đầu, đập vào mặt cậu là ánh mắt bừng bừng của chị mình thì cun cút đi đến bên cô.

Cho tới khi Chung Diễn đi tìm người thì đã không thấy bóng dáng ai đâu. Chưa đến chín giờ nhưng cuộc chơi đã tàn, Ngụy Ngự Thành và Lý Tư Văn đi trước, sau khi được anh giao việc cho, Lý Tư Văn gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Chung Diễn chui lên ngồi vào ghế sau rồi banh càng, bực mình mà nhìn cả nhà sếp Trương đứng bên ngoài đang cười híp hết cả mắt vào: “Con gái nhà người ta chỉ ước được dán mắt vào người cậu.”

Phép chào hỏi lịch sự kết thúc, cửa xe vừa đóng thì Ngụy Ngự Thành đã trở về với khuôn mặt lạnh lùng thường ngày. Chung Diễn nói: “Cậu dẫn về cho cháu một người mợ nhỏ tuổi cũng được mà.”

Anh liếc cậu: “Cháu rảnh lắm hả?”

Cậu cãi lại: “Người ta nói sự thật thì làm sao?”

Tâm trạng tối nay của anh vô cùng tồi tệ nên bầu không khí căng như dây đàn. May mà Lý Tư Văn hòa giải đúng lúc, đánh sang chuyện khác: “Tôi nghe nói bộ phận hậu cần ở công ty Diệu đang tuyển người để tư vấn tâm lý và huấn luyện cho nhân viên đấy.”

Chung Diễn nghe vậy đã dỏng hết cả tai lên.

“Mức lương cao lắm, mấy hôm trước gặp mặt, giám đốc còn cố tình kể cho tôi nghe để nhờ tôi tìm giúp ứng viên phù hợp.” Lý Tư Văn giải thích cặn kẽ: “Mãi tôi vẫn không nghĩ ra được nên định về hỏi bạn đại học xem thế nào.”

Chung Diễn đảo mắt mấy lần, còn liếm môi ngẫm nghĩ. Đến Minh Châu Uyển, Lý Tư Văn đương định ra về thì cậu vội vàng cản anh lại: “Anh Tư Văn.”

“Ơi?” Lý Tư Văn hạ cửa kính xe xuống: “Sao thế?”

Cậu nghiêng người theo tấm kính, nói giọng điềm nhiên: “Vừa nãy anh bảo anh đang giúp người ta tìm ứng viên thích hợp, để em đề cử cho anh một người, Lâm Sơ Nguyệt, cô Lâm đó.”

Lý Tư Văn dài giọng, cất lời do dự: “Thế à.”

Thấy anh không tỏ thái độ nên cậu làm căng: “Hình như cô tốt nghiệp từ trường 985 mà ra đấy, năng lực chuyên môn cũng giỏi, dù có hơi dữ dằn nhưng nhìn chung thì không vấn đề gì cả.”

Anh ngạc nhiên: “Mối quan hệ tốt thế rồi cơ à?”

“Tốt cái gì mà tốt.” Cậu vội chối đây đẩy, viện một đống cớ: “Tại em thấy cô bị áp lực quá, thêm cả em trai mắc bệnh tim nữa nên tốn nhiều tiền lắm. Chuyện nhỏ mà có mất công đâu, coi như đang tích đức thôi. Được không anh, được hay không được chỉ một lời thôi.”

Anh bật cười: “Để anh nói với người ta xem thế nào, nhưng quan trọng là cô có đồng ý hay không đã.”

Cậu cực kỳ tự tin: “Cô mà không đồng ý thì bị úng não mất rồi, để em lo cho!”

Mãi tới khi lái xe lên cầu vượt thứ hai thì anh mới gọi điện cho Ngụy Ngự Thành: “Đã xong việc, anh đoán trúng phóc, Tiểu Diễn rất nhiệt tình.” Đến chính anh còn bất ngờ: “Lần đầu tiên trong đời Tiểu Diễn ấy nhỉ.”

“Với người khác thì không có được lần thứ hai đâu.” Ngụy Ngự Thành nói bóng gió, anh đang ngồi trong phòng làm việc, tay dập điếu thuốc rồi đứng dậy ngó ra ngoài cửa sổ. Anh hiểu quá rõ rằng chỉ mình Chung Diễn mới có thể khuyên được Lâm Sơ Nguyệt chứ ai làm rồi sẽ thành công cốc.

Lý Tư Văn nhớ lại lúc trước mà buông lời cảm thán, lần này ông sếp mình hành động trót lọt quá, thôi nhìn thế là đủ rồi.

Mấy hôm sau, Chung Diễn tìm cớ để hẹn Lâm Sơ Nguyệt ra ngoài ăn cơm, nói mỹ miều rằng muốn cảm ơn cô giáo nhưng cô nghe xong thì sởn cả da gà: “Có việc gì thì cứ nói đi.”

Chung Diễn thở dài: “Lời cảm ơn từ tận đáy lòng được không?”

Cô “À, à”: “Em là đứa không tim không phổi thì chị trông cậy được vào đâu?”

Cậu cảm thấy thật chán nản, sau này cậu sẽ không bao giờ nói dối trước mặt người phụ nữ này nữa, cậu hắng giọng, mang theo thái độ mong chờ nhận được lời cảm ơn để nói với cô rằng cậu đã đề cử cô đến công ty làm việc.

“Chị không cần cảm ơn em đâu, chị mời em bữa cơm này là được.” Cậu đắc ý.

Vậy mà cô từ chối dứt khoát: “Không làm.”

Cậu còn chưa kịp phản ứng lại: “Dạ?”

Cô vô cùng bình tĩnh mà lặp lại cho cậu nghe: “Chị không làm.”

“Này! Cơ hội ngon thế cơ mà! Lương thì cao mà làm lại nhàn, em phải kính cẩn nhờ thư ký Lý giúp đấy!” Cậu thấy cô ngang bướng, bộ dạng cố chấp như vậy nên vội vàng nói: “Chả phải chị đang thiếu tiền à, em trai chị đi bệnh viện khám miễn phí sao?!”

“Giúp đỡ người khác” là bốn chữ viển vông đối với Chung Diễn, khó lắm cậu mới làm việc thiện được một lần nhưng đối phương chẳng thèm cảm kích khiến cậu tức đến mức không nói ra thành lời.

Lâm Sơ Nguyệt vẫn giữ thái độ như cũ, không hề tỏ vẻ hài lòng hay biết ơn cậu mà chỉ bình tĩnh nói với cậu rằng: “Chị thiếu tiền nhưng chị sẽ không đi làm.”

“Why?!” Trông cô có giống mấy kẻ ăn không ngồi rồi đâu?

“Chẳng sao trăng gì hết.” Cô cúi đầu khuấy tách cà phê, thêm đường vào tách rất quy củ: “Nhưng mà vẫn cảm ơn lòng tốt của em. Chung Diễn, em có nhận ra em đã thay đổi rất nhiều không, em đang đi trên con đường hữu ích cho em đấy.”

Cậu hãy còn cáu nên so đo với cô: “Tất nhiên, dù gì cậu em cho chị tiền lương cao vậy rồi thì cũng phải mang lại giá trị chứ.”

Cô không giận mà còn cười với cậu: “Cảm ơn lời khen của em.”

Chung Diễn làm kiêu đảo mắt lên trời: “Phục chị rồi, đúng là nước đổ đầu vịt.” Nói rồi cậu đẩy mạnh bàn để đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Lâm Sơ Nguyệt nghiêng đầu trêu cậu: “Nhìn cho rõ vào.”

“Làm sao?” Cậu dừng bước, không hiểu cô đang nói gì.

“Có vệ sinh nam với vệ sinh nữ, đừng đi nhầm nhé.”

“…”

Đến khi bóng lưng cậu biến mất, nụ cười trên môi cô mới dần lụi, chỉ còn lại một gương mặt tái nhợt. Hai tay cô vuốt ly cà phê, ánh mắt không biết phải nhìn vào đâu. Tiếng nhạc du dương trong nhà hàng đã chặn kín tai cô, tựa như tiếng chuông ngân dài đánh sập vào ngọn rễ trong ký ức của cô.

Nét cô đơn cứ thế tuôn trào trong đôi mắt, trong mấy phút đơn côi này, từ một cây liễu đang đón gió trời bỗng rũ thành nhành cây úa tàn trong sắc thu nồng đượm.

Lâu lắm rồi mà vẫn không thấy Chung Diễn quay lại nên cô hơi lo, đang định đi tìm thì nghe thấy một giọng nói quen đến không thể quen hơn: “Sơ Nguyệt.”

Giọng nói ấy khiến cô đứng hình rồi quay đầu lại. Thấy đúng là cô thật nên vẻ mặt Triệu Khanh Vũ hưng phấn hẳn lên, anh ta bước lại gần cô: “Em cũng ăn ở đây à?”

Cô không trả lời mà chỉ nhìn anh ta coi như đã đáp lại rồi rảo bước. Triệu Khanh Vũ vội đi theo: “Em đến một mình à, có muốn ăn với nhau không, anh đặt phòng ở trên tầng rồi.”

Lâm Sơ Nguyệt lại dừng bước, nhìn thẳng vào anh ta: “Anh rảnh lắm nhỉ? Không phải chăm bạn gái ư?”

Tuy nhiên Triệu Khanh Vũ lại coi sự châm biếm của cô thành cô không cam lòng, chỉ đang dỗi mình mà thôi. Tự ảo tưởng như thế nên anh ta càng tiến đến gần cô hơn, nở nụ cười miễn cưỡng: “Đừng nhắc đến chuyện không vui nữa, em muốn ăn gì?”

Cô nói toẹt ra chả thèm kiêng nể: “Bạn gái anh có biết anh lại đang đi tìm thêm lốp xe dự phòng không?” Ánh mắt cô chẳng phảng phất được nỗi xúc động nào, chỉ có sự lạnh lùng ngập tràn: “Xin anh hãy tránh ra, cản đường tôi quá.”

Chia tay rồi mà vẫn còn cái tâm lý tác oai tác quái, ai chịu nổi con đàn bà kiêu ngạo, lúc nào cũng câng cấc cái thái độ coi thường người khác như thế này? Triệu Khanh Vũ tự thấy bản thân đã hạ mình lắm rồi nhưng chẳng ngờ cô còn trở mặt như vậy, xù lông như con nhím đâm toạc lòng tự ái của anh.

Anh nổi cáu, níu tay cô: “Em vẫn còn trách anh đúng không?”

Cô bị anh ta bóp đến phát đau mà lạnh hẳn đi: “Không biết nhục.”

Anh ta vẫn không tin vào mắt mình: “Hồi trước em không như thế này, không bao giờ nói lời mất dạy.”

“Vậy anh phải làm người trước đã.” Cô giãy giụa: “Thả tay ra.”

Triệu Khanh Vũ càng lúc càng mạnh tay hơn, hai người cô đẩy tôi giữ, cô phải vung hết sức mới đẩy được anh ra nhưng anh ta loạng choạng đâm phải người phục vụ đang đi sau lưng khiến cái khay trên tay người ta bị rơi ụp xuống, từng mảnh vỡ vang lên những tiếng loảng xoảng chói tai làm các khách hàng ngồi xung quanh phải quay đầu nhìn sang.

Anh thở hồng hộc, chỉ thẳng vào mặt cô: “Đến mức này cơ à??! Từ giờ tới lúc chết cũng không muốn qua lại với tôi chứ gì?”

Lâm Sơ Nguyệt: “Ờ.”

Cặp đôi ngồi bàn bên cạnh không khỏi cười trộm. Mặt anh ta không chịu được nữa bắt đầu ngậm máu phun người: “Lúc đầu chính mồm cô nói chia tay xong giờ lại đổ tội cho tôi à? Cô thì tốt đẹp ở đâu chứ? Người không biết lại tưởng con gái nhà giàu, đến cái phép lịch sự tối thiểu cũng không có, cô không biết tôi chào cô thì cô phải tử tế với tôi à?”

Suýt nữa thì cô bật cười thành tiếng. Cô còn chưa kịp trả lời thì bả vai đã chùng xuống, có cánh tay vững chắc quàng lên vai cô. Giọng Chung Diễn kiểu lêu lổng nhưng lại rất trong trẻo: “Lịch sự cái đéo gì, đừng lúc nào cũng tỏa sức quyến rũ ok? Anh đứng ở đây thì chỉ quyến rũ được ruồi bâu thôi.”

Cô nổi da gà, quay lại nhìn cậu với gương mặt ba chấm. Cậu cao hơn cô nửa cái đầu, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, khí chất trẻ trung lại mang phong cách châu Âu, rạng ngời hơn Triệu Khanh Vũ rất nhiều.

Anh ta không tin nổi: “Đây là bạn trai mới của cô?”

… Lâm Sơ Nguyệt thừa nhận bằng cách im lặng. Chung Diễn muốn chống lưng cho cô đến cùng nên càng giương oai, đến chiếc khuyên trên tai cậu cũng phát sáng theo: “Ngon.” Cậu chậc chậc để cảm thán thay lòng mình: “Không ngờ hồi xưa mắt em kém thế đấy.”

Triệu Khanh Vũ tức điên chỉ vào mặt cô. Cậu hất tay anh ra, ánh mắt cậu nham hiểm: “Cái tay lìn của anh chỉ vào đâu đấy, đây là bạn gái tôi.”

Anh ta vừa căm phẫn vừa xấu hổ mà chạy đi, chạy rước nhục vào người. Yên bình đã quay trở lại, cô lạnh lùng nói: “Sao còn chưa buông tay ra?”

Chung Diễn nhanh chóng rụt tay về, làm bộ vẫy vẫy tay, vẻ mặt quá đỗi mỏi mệt: “Mẹ kiếp, không ngờ chị lại lùn thế này.”

Cô cười mắng cậu: “Ăn của em đi thiếu gia ạ!”

Cậu hẵng còn bừng bừng sức sống, hỏi không ngừng nghỉ: “Em giành giải thưởng nam chính xuất sắc nhất rồi đúng không, lần đầu em diễn đấy, em thấy em có thiên phú phết, chị nghĩ thế nào? Cơ mà đáng ra phải ỏn ẻn thêm tí thì hay.”

Cô đang uống cà phê bỗng mắc nghẹn, ho khan dữ dội. Cậu đưa khăn giấy cho cô, nghĩ rằng cô vẫn còn đau khổ nên an ủi tận tình: “Sao đến giờ chị vẫn chưa bỏ được cái thằng khốn nạn đó vậy, mở lòng đi nào cô giáo Lâm, cậu em còn tốt hơn thằng cha đấy.”

Thôi được rồi, ho lại càng mãnh liệt hơn rồi.

Ngụy Ngự Thành có buổi xã giao vào lúc sáu giờ tối ở Khê Bích Các, dự án xây dựng nhà máy ở huyện Nam Thành đang trên đà hoàn thiện, rất nhiều thủ tục cần phê duyệt được thực hiện gấp rút. Thường thì Lý Tư Văn đều đại diện cho anh trong các buổi xã giao thương nghiệp nhưng mấy chuyện liên quan đến việc hành chính thì vẫn cần anh đích thân ra mặt.

Toàn bạn cũ với nhau cả nên không cần khách sáo làm gì, nói chuyện được một lúc thì anh đi ra ngoài hóng gió. Vừa đứng trên lan can thì đã gặp phải người quen. Triệu Khanh Vũ hẹn hò với Phó Lâm nhưng xem ra đôi chim cu đang cãi nhau.

Mặc dù Triệu Khanh Vũ bị Phó Lâm móc mỉa đủ thứ nhưng vẫn cười tươi, dỗ cô bằng đủ lời ngon ngọt tuy nhiên vẫn nhìn ra được vẻ chán chường trên mặt anh ta. Cuối cùng cũng chả dỗ được nên Phó Lâm vùng vằng bỏ đi.

Anh ta phát cáu, không thèm đuổi theo. Chưa đến nửa phút anh ta đã nhận được cú điện thoại, đã vậy còn ra gần chỗ Ngụy Ngự Thành đứng nên anh nghe rõ mồn một nội dung cuộc trò chuyện.

“Cô ta làm được trò gì khác ngoài việc mách mẹ hả? Mẹ, mẹ đừng lôi mấy chuyện này ra đè đầu con nữa, con chịu đủ rồi. Cô ta đòi đến đây, tới rồi thì lại đòi đi chỗ khác. Con lái xe mất hai tiếng đồng hồ để đi từ Thành Đông ra Thành Nam rồi nó lại vòi đi ăn lẩu ở Thành Nam, có bị điên không!” Triệu Khanh Vũ vừa bực vừa tủi.

Minh Uyển Lam nói mấy câu càng khiến anh ta bực hơn nữa: “Yếu đuối? Cô ta cãi ngang! Với cả mẹ đừng có mà so sánh nó với Lâm Sơ Nguyệt.”

Nghe thấy ba chữ “Lâm Sơ Nguyệt” làm sắc mặt Ngụy Ngự Thành thay đổi, anh cúi thấp người xuống để nghe cho rõ hơn.

“Con không quên được à?! Con không thể quên được thì sao? Người ta có bạn trai mới rồi!” Anh ta phẫn uất khôn xiết.

Tay Ngụy Ngự Thành cũng cuộn thành nắm đấm theo.

“Vẻ ngoài thì trẻ vãi hàng, liếc mắt đã thấy nhỏ tuổi hơn cô ấy. Bọn họ rất tình cảm, kề vai sát cánh, thằng nhóc đó còn bảo vệ cô ấy mà cách ăn nói khiến người ta phát rồ phát dại!” Triệu Khanh Vũ không muốn phải thừa nhận rằng tất cả phương diện của Chung Diễn đều ăn đứt mình. Thêm nữa anh thấy Chung Diễn rất quen nhưng không nhớ từng gặp ở đâu, chỉ đành bới lông tìm vết: “Chắc chắn chả phải thằng tử tế gì, đã thế còn xỏ khuyên, tung hứng cùng cô ấy!”

Anh ta ai oán không ngừng nghỉ, Ngụy Ngự Thành quyết định không nghe nữa. Toàn mấy lời dơ bẩn không đáng được lọt tai.

Một suy nghĩ bất chợt xẹt qua tâm trí anh, thảo nào dù anh có nói bóng nói gió thì cô cũng chẳng mảy may để ý. Thì ra kết quả lại là vấn đề khó giải quyết đến cùng cực, nhưng mà cô có bạn trai mới từ bao giờ?

Khi quay về phòng, gương mặt anh lạnh hẳn đi, chả nói chả rằng để cho mọi người trố mắt nhìn nhau, không hiểu tuyệt chiêu đi rửa tay kiểu gì lại khiến tâm trạng chủ tịch tụt dốc như thế này.

Hơn chín giờ anh mới về nhà, cả quãng đường tài xế không dám thở mạnh. Người phụ trách công trình đang xin ý kiến công việc nhưng lại báo cáo sai một số liệu nên anh dập máy luôn. Tối nay Lý Tư Văn cũng có buổi xã giao nhưng kết thúc sớm nên anh đang ở Minh Châu Uyển đợi Ngụy Ngự Thành. Đồng thời sếp cũ có gửi cho Ngụy Ngự Thành một món quà xa xỉ nên anh tiện đường mang đến luôn.

Ngụy Ngự Thành vừa vào nhà đã nghe thấy cái giọng khoe mẽ của Chung Diễn: “Em phản ứng cực nhanh, kĩ thuật diễn cực đỉnh nhưng anh lại không được xem, không quay phim lại làm em tiếc lắm đấy.”

Làm loạn cái gì không biết, tâm trạng anh đã sa sút rồi, giờ mặt lại càng tối đen nên tặng luôn cho cậu ánh mắt cảnh cáo chê bai.

Chung Diễn rùng mình, cậu có thể phân biệt được rõ ràng cảm xúc của ông cậu. Ví dụ như với ánh mắt hiện giờ thì chắc chắn là đang muốn nổi cơn thịnh nộ rồi đấy. Cậu đành ngậm ngùi im miệng lại, chạy tót ra sau lưng Lý Tư Văn.

Lý Tư Văn đứng lên, vội mỉm cười giải thích cho anh nghe: “Hôm nay Tiểu Diễn giúp đỡ cô giáo Lâm.”

Bấy giờ sắc mặt anh mới được thả lỏng nhưng giọng vẫn sưng sỉa: “Giúp cái gì?”

Cậu lại không kìm được mà khoe tới tấp, ba la bô lô kể hết đầu đuôi câu chuyện: “…. Chuyện là như thế đó, cháu ló cái khôn nên phản ứng nhanh như tên lửa, khoác vai cô diễn tình chị em. Lúc cháu bảo cháu là người yêu mới của cô á, cái thằng bạn trai cũ hèn mạt đấy mặt đen như đít nồi luôn.”

Tựa như có làn gió xuân ùa tới xóa tan cái lạnh lẽo khắc nghiệt trong anh. Ánh mắt anh dần hóa dịu dàng, bao muộn phiền tối nay bỗng rơi rớt. Anh như biến thành một người cha hiền hậu khi nhìn Chung Diễn, cất giọng bình thản hỏi cậu: “Tiền tiêu vặt đủ không?”

Chung Diễn: “Dạ?”

Anh ra thánh chỉ: “Tháng này cho thêm.”

Cậu hiểu ra, tóc tai dựng đứng cả lên, sung sướng vỡ òa. Mới vừa chuẩn bị “tạ ơn” nhận lệnh của hoàng thượng thì Ngụy Ngự Thành ngừng cởi áo, ngẫm lại câu chuyện cậu kể thêm lần nữa. Hệt như người giáo viên chấm thi nghiêm khắc, không thể bỏ qua bất cứ sai sót nào.

Niềm hạnh phúc của Chung Diễn còn chưa kịp bay hơi, anh đã bất chợt hỏi thêm câu: “Nãy cháu nói tay cháu để ở đâu?”

Cậu không hiểu lắm nên cực kỳ ngây ngô mà trả lời thẳng thắn: “Trên vai cô ạ.”

Anh gật đầu, giọng lạnh tanh: “Cắt luôn tiền tiêu vặt tháng này.”

*

Bạn đang đọc Cặp Đôi Nồng Cháy

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    9

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!