Chương 10: Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Phiên bản 13686 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giáo viên Ngữ văn của lớp 7 chính là lão Mạnh. Mạnh Quốc Vĩ bê một chồng vở bài tập vào lớp, đặt bài thi lên bàn rồi nói: “Vào học rồi, thu dọn lại đồ đạc đi.”

Ánh mắt ông quét một vòng xuống dưới lớp, dừng lại ở hàng cuối cùng một lát, nhận ra đúng là Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đã đổi xong chỗ ngồi.

Mạnh Quốc Vĩ: “Tiết này sắp xếp như sau, trước tiên chúng ta sẽ xử lý nốt những phần thơ cổ mà tiết trước chưa nói xong, sau đó thầy sẽ để các em tập trung chuẩn bị thường thức mấy bài thơ cổ khác, nếu còn kịp thời gian thầy sẽ nhân tiện giảng thêm về…”

Giờ học Ngữ văn từ trước đến giờ luôn khô khan.

Nhất là Mạnh Quốc Vĩ khi lên lớp rất nghiêm túc, tranh thủ từng giây từng phút, chỉ nói về kiến thức. Đối với những học sinh như Hứa Thịnh, chỉ có những giáo viên lúc giảng bài thi thoảng kể thêm truyện cười mới có thể khiến cậu miễn cưỡng lên tinh thần lắng nghe một lúc, còn với học sinh kém mà nói, kiểu giờ học thế này đơn giản là rất đau khổ.

Ban đầu cậu còn mạnh mẽ chống mí mắt lắng nghe Mạnh Quốc Vĩ giảng cái gì mà “dụng ý” và “thủ pháp nghệ thuật”, lúc sau không nghe rõ nổi cái gì nữa.

Thiệu Trạm cong ngón tay gõ lên mặt bàn cậu một cái, nhắc nhở: “Nghe giảng, ghi vở.”

Hứa Thịnh cào tóc, khó khăn lắm mới mở được hai mắt ra, theo nguyên tắc mà nói tôi thảm như vậy rồi cậu cần gì phải cố gắng thế. Cậu móc điện thoại di động từ trong túi quần ra, cũng nhắc nhở cậu ta: “Đừng có ngẩng đầu nhìn bảng đen. Từ trước đến giờ tôi không bao giờ nhìn lên bảng, ngủ, chơi game, chọn một trong hai.”

“…”

Hứa Thịnh đặt điện thoại di động trước mặt Thiệu Trạm: “Trong phân loại game tự tìm một trò mà cậu muốn chơi đi.”

Mặc dù hai người đổi thân thể cho nhau nhưng phòng kí túc, điện thoại di động, những đồ đạc cá nhân tạm thời vẫn không đổi.

Cũng không ai biết tình huống bây giờ lúc nào mới kết thúc, con người rất giỏi trong việc tạo cho mình một chút hy vọng trong tiềm thức. Hai người đều cảm thấy tình trạng này hẳn sẽ không kéo dài quá lâu.

Điện thoại di động không có mật khẩu, Thiệu Trạm trực tiếp dùng vân tay là có thể mở được.

Cậu quẹt lên màn hình khóa điện thoại của Hứa Thịnh, chưa kịp tìm phân loại trò chơi thì bị một tấm ảnh rất đặc biệt trên màn hình hấp dẫn.

Là một bức kí họa khung cảnh đường phố.

Cả bức vẽ là khung cảnh đường phố, đèn đường, một góc mặt tiền cửa hàng. Trong tiệm có hai nhân viên quay lưng về phía cửa tiệm đang trò chuyện với khách hàng, nhưng những thứ này chỉ dùng vài đường nét vẽ ra một ít thôi, nổi bật hơn cả là con mèo đang híp mắt ngủ ở một góc dưới ánh đèn đường.

Dáng vẻ con mèo rất khôn ngoan, thu lại móng vuốt, cái đuôi cuộn tròn.

Những bộ phận khác chỉ nhẹ nhàng dùng bút chì gạch lên vài đường, tạo nên cảm giác trong đêm tối chỉ còn lại ánh sáng của đèn đường. Sau đó đường cong kéo dài sang bên kia, trở nên cực kỳ trống trải.

Bức tranh có dấu vết của người vẽ rất rõ ràng, nhìn không giống như là ảnh trên Internet.

Hơn nữa độ phân giải không cao, ảnh chụp bằng điện thoại không quá rõ nét, nét vẽ trở nên mờ nhạt, tối tăm.

Hứa Thịnh thấy cậu mãi không phản ứng, chép xong ý chính trên bảng đen, xoay bút nghiêng đầu nói: “…Cậu đừng bảo tôi cậu lớn từng này rồi vẫn chưa bao giờ chơi game nhé.”

Hứa Thịnh nói xong, cảm thấy thật sự đúng là có khả năng này, trong giờ học rất nhàm chán, trong phút chốc điều này khiến cậu hứng thú: “Như vậy đi, tôi dạy cậu.”

Thiệu Trạm quẹt qua một trang, chỉ vào chỗ phân loại game: “Quay đầu về.”

Hứa Thịnh nhún vai, lại cầm bút xoay loạn một vòng. Mạnh Quốc Vĩ đang cầm cuốn sách giáo khoa trong tay, viết lên bảng đen: “Cho nên vừa rồi mới nói đó chỉ là hàm nghĩa trên bề mặt của nó, mà hàm nghĩa sâu sa hơn…”

Trong điện thoại di động của Hứa Thịnh chẳng có gì hết, thế nhưng trò chơi lại có một dãy lớn, từ Anipop*, Đấu địa chủ* đến Vương giả vinh diệu*, chỉ có bạn không biết cậu ấy đã chơi qua những trò nào hay không thôi.

Thiệu Trạm lười chọn, tiện tay mở một cái.

Mới vừa lên mạng, còn chưa tìm được đối thủ vào trận đấu, tin nhắn của một bạn tốt có ID “Cuồng Phong Lãng Điệp*” liên tiếp nhắn tới.

*Nghĩa của cái tên này là ‘Bươm bướm tha hồ rong chơi trên đỉnh núi’.

Cuồng Phong Lãng Điệp: Đại ca, mày và học thần, hai người, ngồi cùng bàn à?

Cuồng Phong Lãng Điệp: Nếu mày bị bắt cóc thì mày nháy mắt mấy cái đi.

Cuồng Phong Lãng Điệp: Mấy ngày trước mày còn nói với tao người giống như cậu ta…

Dù sao cũng là tài khoản game của người khác, ban đầu Thiệu Trạm định không chú ý đến, nhưng mấy chữ “người giống như cậu ta” vừa nhắn đến, Thiệu Trạm dừng lại một chút.

S: ?

Tài khoản game của Hứa Thịnh có cái tên rất đơn giản, chỉ có một chữ cái duy nhất.

Sau khi gửi đi một dấu hỏi chấm, nửa phút sau, đối diện mới nhắn tới một hàng chữ dài.

Cuồng Phong Lãng Điệp: Ra vẻ nghiêm túc, táng tận lương tâm, mất hết nhân tính, chắc chắn là một tên thần kinh, tao nghĩ lại rồi, vẫn còn một từ nữa, không bằng cầm thú.

“Cuồng Phong Lãng Điệp là Trương Phong”, đúng lúc đó Hứa Thịnh nhớ ra, chỉ cần cậu vừa lên mạng thì tám chín phần Trương Phong sẽ nhắn tin với cậu, “Lớp 1, có thể cậu ta sẽ nhắn tin cho tôi, tóm lại bất kể nó nói cái gì cậu chỉ nhắn lại một câu ừ là được.”

Hứa Thịnh vừa nói, quả nhiên ánh mắt quét thấy bốn chữ Cuồng Phong Lãng Điệp đang hiển thị trên màn hình: “Cậu ta vừa nhắn cái gì đấy?”

Thiệu Trạm xoay màn hình sang chỗ cậu.

Hứa Thịnh: “…”

Hình như Thiệu Trạm cười lạnh một tiếng, cái câu cười nhạt này không bình thường bởi vì độ lạnh lùng phải đạt đến 99.9%: “Điểm Ngữ văn như vậy mà thành ngữ lại rất biết cách dùng.”

Hứa Thịnh cứng đờ, tự giác quay đầu ra chỗ khác, tiếp tục nghe giảng.

Trương Phong không biết mình vừa mới bán đứng Hứa Thịnh.

Cậu ta ở lớp 1 trơ mắt nhìn “Hứa Thịnh” tự mở ván game nhưng không chơi cùng cậu, cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Trước đây, thật ra Trương Phong cũng mang theo sự ngưỡng mộ đối với học thần, dù sao thành tích tốt như vậy, người bình thường đều không thể tin được, rất khó khiến người ta không bội phục, không phục không được, cho nên lúc này mới ba lần bốn lượt đến lớp 7 chỉ vì muốn nhìn học thần một cái.

Nhưng Hứa Thịnh phải viết bản kiểm điểm cộng thêm bị quản giáo khắp nơi, nghe đến tên Thiệu Trạm là thấy phiền không chịu được, nghe thấy Trương Phong đọc hai chữ học thần như thế thì bứt rứt: “Giữa anh em và học thần, mày chọn đi?

Trương Phong vỗ đùi: “Đương nhiên là anh em rồi!”

Thiệu Trạm đang chơi game trên đường, Mạnh Quốc Vĩ đã phát bài tập xuống.

Hứa Thịnh mở bài thi ra, cúi đầu đọc dòng thứ nhất.

Trong lòng Hứa Thịnh thầm nghĩ giờ Ngữ văn đóng vai “Thiệu Trạm” độ khó không cao lắm, dù sao ai cũng đọc được chữ Hán, nói thế nào đi chăng nữa vừa rồi cậu cũng đã kiên cường chống đỡ nghe giảng được nửa tiết.

Mấy kiến thức cơ bản quan trọng vẫn biết.

Nghĩ như vậy, Hứa Thịnh tràn đầy tự tin bắt đầu làm bài đầu tiên.

“Sai rồi.” Thiệu Trạm đang đánh dở nửa ván, bỗng nhiên nói.

“Câu nào sai cơ?” Hứa Thịnh ngẩng đầu.

“Cậu phải hỏi là, câu nào cậu đúng mới chính xác.”

“…”

Hứa Thịnh không biết Thiệu Trạm là thần thánh phương nào, lại còn có thể vừa chơi game vừa nhìn cậu giải đề: “Tôi làm liền mấy câu, vậy mà không có câu nào đúng?”

Hứa Thịnh lại một lần nữa được đối mặt với loài sinh vật mang tên học thần.

Đúng là Thiệu Trạm không thường xuyên chơi game, nhưng sau một ván thì các thao tác cơ bản và kỹ năng đều na ná nhau, sang đến ván thứ hai đã mơ hồ có dáng vẻ của người chơi lão luyện, so sánh với Trương Phong chơi cả một năm vẫn gà như thế, đây đúng là một phép so sánh vô cùng thê thảm.

Tồi tệ nhất là——–cậu ta thật sự có thể vừa đánh game vừa nhìn đề.

Thiệu Trạm nói một câu, Hứa Thịnh viết một câu, gần nửa bài kiểm tra đã được làm xong nhanh chóng.

Lúc này cách thời gian tan lớp cũng chỉ còn lại không quá năm phút.

Mạnh Quốc Vĩ phát bài thi trong giờ học hầu như sẽ không thu, giống như bài tập sau giờ học, cho nên hai người cũng không cần cân nhắc việc đợi Thiệu Trạm viết xong một phần rồi trao đổi bài thi cho nhau.

Nhưng mà hôm nay có lẽ tâm trạng Mạnh Quốc Vĩ tốt, ông bắt đầu hí hoáy với chiếc máy chiếu trên bục giảng: “Thời gian không còn kịp rồi, thầy sẽ chiếu đáp án chính xác cho mọi người trên bảng, các em nhìn rồi sửa bài theo là được, mấy câu này không khó.”

Hứa Thịnh đã hoàn thành nhiệm vụ tiết học, cậu dựa ra đằng sau, nheo mắt lại nhìn lên màn chiếu trên bảng đen, chờ hết giờ.

Kết quả một giây tiếp theo nghe thấy Mạnh Quốc Vĩ nói: “Thiệu Trạm, em mang bài thi của em lên đây.”

Bạn học trong lớp nghe thấy muốn chiếu lên màn hình đáp án của học thần, lập tức ngồi thẳng dậy, ai ai cũng có biểu cảm y chang Cao Chí Bác.

“…”

Hứa Thịnh nghĩ sao cũng không ngờ đáp án chính xác trong miệng Mạnh Quốc Vĩ là ý này.

Trong tay Thiệu Trạm là cục diện trò chơi sắp kết thúc, cậu nhấn thẳng thoát ra luôn.

Mạnh Quốc Vĩ mò mẫm xong máy chiếu hình, lại cười ha hả đi xuống dưới bục giảng: “Nào, mang lên cho mọi người xem một chút.”

Mạnh Quốc Vĩ muốn rút thẳng bài thi bày trên mặt bàn Hứa Thịnh.

Rút ra được một chút, nhưng mà sau đó không rút ra được nữa.

Hứa Thịnh đè lên bài thi, cậu lén lút nhìn lại chữ mình trên đó, nét chữ vô cùng phóng khoáng, viết ẩu, lại tràn đầy sự ngỗ ngược. Chỉ một thoáng, ngay cả suy nghĩ muốn nuốt sống bài thi cũng xuất hiện trong đầu cậu.

Mạnh Quốc Vĩ lại dùng sức lôi bài thi ra lần nữa, đối phương càng đè chặt hơn.

Mạnh Quốc Vĩ định rút bài thi thêm lần nữa.

“Thưa thầy”, dưới tình thế cấp bách, trong đầu Hứa Thịnh không biết sao lại như đá lửa lóe ra được ánh chớp, cậu đột nhiên vỗ bàn một cái nói, “Có phải thầy nên cho những bạn học khác có cơ hội được thể hiện không?”

Mạnh Quốc Vĩ bị cậu vỗ bàn, sửng sốt.

“Câu trả lời tiêu chuẩn đương nhiên là quan trọng, nhưng em cảm thấy thầy hẳn là nên đặt trọng tâm vào những lỗi dễ mắc phải khi làm bài của mọi người”, Hứa Thịnh thừa dịp lòng tin của Mạnh Quốc Vĩ bị dao động, cuối cùng rút bài thi từ trong tay Mạnh Quốc Vĩ trở về, cậu tiếp tục nói, “…Biết được những bạn học nào mất điểm, từ đó tăng cường rèn luyện, như vậy mới thật sự là giúp đỡ bọn họ.”

Nói rất có lý nha!

Mạnh Quốc Vĩ giống như bị một tia chớp bổ trúng óc, rơi vào suy nghĩ miên man.

Bình thường ông rất thích để mọi người xem đáp án tiêu chuẩn của Thiệu Trạm, có thể thấy mức độ quan trọng của đáp án mẫu đến thế nào!

Hứa Thịnh thừa thắng xông lên: “Trước đây Cao Chí Bác từng nói với em, thật ra cậu ấy vẫn luôn muốn trình bày phần bài tập của mình, khổ nỗi không có cơ hội.”

Mạnh Quốc Vĩ trầm ngâm một lúc, thật sự chuyển hướng sang người khác: “Cao Chí Bác, thầy không ngờ em lại có tấm lòng như vậy.”

Mạnh Quốc Vĩ đưa tay: “Nào đưa đây, đưa bài thi của em cho thầy xem.”

Cao Chí Bác cho đến bây giờ vẫn chưa từng nói gì: “…?”

Tâm trạng của Thiệu Trạm mỗi ngày đều bị hung hăng treo ngược lên, sau đó sẽ bị Hứa Thịnh tạo một trận phong ba không giới hạn kéo ngược trở về.

Trừ một chút xíu ngoài ý muốn trong giờ Ngữ văn, những tiết sau Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đều đã có kinh nghiệm, cho dù có thu bài tập hay không, Thiệu Trạm cũng sẽ viết xong đáp án đưa cho cậu.

Thêm cả việc bây giờ vừa mới khai giảng, mấy môn văn hóa cơ bản đều dạy dựa trên cơ sở nội dung của sách giáo khoa, còn chưa phát triển đến trình độ làm đề, cơ hội giải đề cũng không nhiều. Thiệu Trạm cái gì cũng biết, những kiến thức vừa mới học xong đúng là quá cơ bản, giáo viên gần như sẽ không có câu hỏi nào đặc biệt muốn cậu đứng dậy trả lời.

Thật vất vả mới chịu đựng được đến lúc tan học——-Cho đến bây giờ Hứa Thịnh cũng chưa từng có cảm giác học tập mệt mỏi như vậy, không cần Thiệu Trạm nhắc nhở, cậu cũng chẳng còn tâm tư muốn chạy ra ngoài trường, ăn cơm ở nhà ăn rồi trở về ký túc xá ngủ bù.

Trong điện thoại di động là mấy tin nhắn mà Trương Phong gửi vẫn chưa đọc.

Thời gian nhắn tin là lúc trong giờ học buổi sáng.

Trương Phong: Tại sao mày đánh game không kéo thêm tao?

Trương Phong: Tao mời mày rồi mà mày còn từ chối??

Hứa Thịnh nằm trên giường, không biết giải thích thế nào, đang muốn tùy tiện nhắn trả lời vài ba câu qua loa lấy lệ, cửa phòng ký túc bị người gõ vài cái, chắc là Thiệu Trạm đến lấy bài tập.

Quả nhiên là Thiệu Trạm đến lấy bài tập, cậu chưa vào cửa, đứng bên ngoài nói: “Đưa bài tập cho tôi.”

“Đều ở đây này”, Hứa Thịnh ra cửa, cầm theo cặp sách trên bàn, dựa khung cửa nói, “Tôi không biết môn nào với môn nào, dù sao cứ phát xuống thì nhét hết vào đây.”

Hứa Thịnh vừa nói, lại để ý thấy trong tay Thiệu Trạm còn cầm một túi đồ.

Chưa kịp hỏi thứ đang cầm là gì, một giây kế tiếp, Thiệu Trạm ném thẳng túi đồ kia cho cậu.

“Tối hôm nay bắt đầu luyện”, Thiệu Trạm dùng giọng nói “không cần thương lượng”, “Mỗi ngày luyện 20 trang, sáng sớm mai tôi kiểm tra.”

Hứa Thịnh bị cậu ném một phát tỉnh mộng: “Con mẹ nó, thứ gì thế?”

Cậu mắng xong cúi đầu, xuyên qua lớp túi nilon trong suốt, một hàng chữ đâm thẳng vào mắt: Bạn muốn luyện chữ đẹp trong 30 ngày? Bạn còn đang khó khăn trong việc đạt điểm bài thi tối đa?

Nét chữ mẫu cứng cáp có lực, phương pháp thiết kế hợp lý, các bước viết từng nét được minh họa rõ ràng chuyên nghiệp, cung cấp cho học sinh từng bước tuần tự đi sâu vào việc luyện tập.

Ánh mắt Hứa Thịnh nhích lên hai tấc.

Tiêu đề là: “30 ngày cấp tốc ——- Bảng chữ mẫu hành thư*“.

*Thư pháp Trung Quốc có nhiều phong cách viết khác nhau: Triện thư, lệ thư (dùng trong công văn), khải thư (kiểu viết phổ biến và dễ đọc nhất hiện nay), hành thư (dạng viết nhanh của chữ khải, dùng viết thư và đề tranh), thảo thư (kiểu viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng, chữ liên miên nối liền nhau mà ta hay quen tai với từ cuồng thảo).

*Game Anipop

*Đấu địa chủ

*Vương giả vinh diệu: game MOBA do Đằng Tấn phát hành nội địa Trung Quốc, phiên bản quốc tế chính là Liên quân mobile

Bạn đang đọc Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!