Kỳ thi giữa kỳ đã trôi qua, bài thi mở trên mặt bàn mỗi ngày của học sinh Lục Trung rất nhanh đã đổi thành “Đề thi thử cuối kỳ“.
Góc phải bên dưới tấm bảng đen còn tăng thêm một cái lịch đếm ngược tới thi cuối kỳ bên cạnh nội dung bài học hàng ngày.
Mỗi ngày dần trôi qua, thi cử dày đặc chiếm hầu hết thời gian.
“Hôm nào cũng kiểm tra, thi nhiều đến nỗi tôi muốn ngu luôn.” Trong giờ học, Hầu Tuấn ngẩng đầu nói, tại sao cứ làm sai đề là kiểu gì đầu óc cũng không tỉnh táo, nặng trĩu.
“Còn có mười ngày”, Đàm Khải cũng cảm thấy cuộc sống thế này thật sự quá hốt hoảng, “Sao tôi cứ cảm thấy không chân thật nhỉ? Còn đúng mười ngày nữa là bọn mình nghỉ rồi hả?”
“Đừng nhắc đến kỳ nghỉ nữa có được không? Chúng ta làm gì còn kỳ nghỉ nào chứ.” Khưu Thu nói.
Hầu Tuấn thở dài, thầm nghĩ trong lòng đúng là như vậy. Kỳ nghỉ đông của Lục Trung kéo dài đến nửa tháng cũng không tệ, cậu ta đặt bút xuống, lén lút mở một bịch mỳ giòn ra.
Nhưng mà cái bịch mỳ vừa mới được mở ra, có người đã thò tay ngang qua từ phía trên——–móng tay được cắt sạch sẽ ngay ngắn, ngón tay nhỏ nhắn nhưng đôi tay này lại mang dáng vẻ bất chấp, sẵn sàng đè người trên đất rồi đánh. Cái tay này không nhanh không chậm cướp một miếng mỳ.
“Đúng lúc có hơi đói”, Hứa Thịnh nói, “Không mời mà tới, xin lỗi nhé.”
Hầu Tuấn trợn mắt há mồm: “Thịnh ca?”
Thời tiết chuyển lạnh, bên trong đồng phục Hứa Thịnh mặc áo len đan sợi màu sắc trang nhã, sau khi cướp được đồ ăn thì đẩy cửa ra cùng bước vào với Thiệu Trạm, cười một tiếng hỏi: “Anh ơi, ăn không?”
Thiệu Trạm vừa trở về từ phòng làm việc, trong tay bê chồng sách bài tập, không hề nghi ngờ gì mà cắn luôn lên tay cậu một phát.
Hầu Tuấn: “…”
Động tác của hai người quá tự nhiên, cũng khiến cho người ta không thể nào suy nghĩ nhiều được.
Hơn nữa quan hệ giữa nam sinh có gần gũi hơn nữa cũng rất bình thường. Hầu Tuấn nhanh chóng thuyết phục bản thân mình: Cậu và Đàm Khải cũng thường xuyên chia sẻ đồ ăn, tên nhóc Đàm Khải kia còn gọi cậu là “Hầu ca ca*” khiến người ta chán ghét.
*Cách gọi ca (哥) ở đây mang nghĩa gọi người con trai suýt soát tuổi mình một cách thân mật, khác với cách gọi “Hầu ca” như bình thường.
…
Nhưng mà dù sao trông vẫn gay là thế!
Hầu Tuấn lắc đầu, khó trách xây tòa couple lại cao như vậy, đều là do hai vị đại ca này tự tạo nên cả.
Hầu Tuấn nghĩ như vậy, hoàn toàn không biết hai người đã giả thành thật như tin đồn.
Cuối cùng Hầu Tuấn chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Thịnh ca, cái áo len cậu đang mặc trông đẹp ghê ha.”
Hầu Tuấn vừa nói vừa ngắm thêm chút nữa, bình thường phong cách trang phục của Hứa Thịnh khá là bố đời, thi thoảng thay đổi phong cách đơn giản một chút lại tạo ra được cảm giác hoàn toàn mới mẻ.
Hứa Thịnh: “Đúng nhở? Tôi cũng cảm thấy trông rất đẹp, khen nhiều vài câu cho tôi nghe đi.”
Có một người lắm mồm trong cuộc sống học tập nhàm chán khô khan đúng là một niềm hạnh phúc lớn lao. Hầu Tuấn mở miệng nói: “Bộ quần áo này của Thịnh ca trông đơn giản mà không hề giản đơn, mặc trên người ngài đúng là phong thái phi phàm, đương nhiên cho dù mặc bất cứ bộ quần áo nào cũng không xứng với sự xuất sắc của ngài——-Đợi đã, tôi chen ngang chút, sao tôi cứ cảm thấy cái áo này trông hơi quen mắt.”
Sao có thể không quen mắt cho được?
Bởi vì cái áo len trên người Hứa Thịnh là của Thiệu Trạm.
Từ sau khi Thiệu Trạm cởi đồng phục cho cậu mượn, số lần mắt thường có thể thấy Hứa Thịnh mặc quần áo của cậu trở nên nhiều hơn. Có đôi khi buổi tối làm đề muộn ở chỗ Thiệu Trạm, lười phải về phòng nên hỏi thẳng mượn cậu ấy quần áo đi tắm luôn.
Trước đây khi còn là “Thiệu Trạm”, Hứa Thịnh cũng đã mặc qua quần áo của cậu ấy rồi, nhưng mặc ở trên người “Thiệu Trạm” và mặc ở trên người mình là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Tối hôm qua Hứa Thịnh tắm xong, tóc vẫn còn ướt đi ra, mặc quần áo của Thiệu Trạm. Vừa mới đi tới đã bị Thiệu Trạm giữ lại hôn một lúc: “Ngủ ở đây không?”
Hứa Thịnh hỏi ngược lại: “Cậu không chê chật à?”
Thiệu Trạm chạm lên môi cậu một cái, thấp giọng nói: “Không chê.”
Nhưng mà sự thật chứng minh, hai người cùng chen chúc trên một cái giường thật sự rất chật, cũng không phải chật đến mức không chịu được, cái không chịu được chính là dựa sát vào đối phương quá dẫn đến có “phản ứng”. Cả một đêm hai người đều ngủ không ngon. Trời còn chưa sáng, Thiệu Trạm đã bật dậy đi tắm bằng nước lạnh. Mặc dù Hứa Thịnh cũng chịu đựng rất khó chịu, nhưng thấy Thiệu Trạm còn khó chịu hơn cậu, tự nhiên có tâm trạng muốn cười trên sự đau khổ của người khác, cậu chống giường ngồi dậy: “Anh ơi, tối hôm nay còn ngủ chung không? Em vẫn muốn.”
Giọng Thiệu Trạm lạnh như băng: “Cút, về phòng tự ngủ đi.”
Hứa Thịnh: “Thật sự không muốn hả? Hết học kỳ là không qua ở nhà trọ này nữa đâu đấy.”
Thiệu Trạm: “Cút mau.”
Chuông vào học vang lên, tiết đầu tiên hôm nay là Hóa học.
Mặc dù điểm thi Toán của Hứa Thịnh không tệ, sau mấy bài thi thử càng thi càng cao nhưng cũng không phải giáo viên bộ môn nào cũng có thái độ ấm áp như ngày xuân giống như Chu Viễn và Mạnh Quốc Vĩ. Mấy môn khác vẫn thi dở tệ, ví dụ như Vật lý Hóa học, lần này thi thử cuối kỳ chỉ thi được 50 điểm.
Trong 50 điểm đó, có 20 điểm là nhờ có phần kiến thức mà Thiệu Trạm bổ túc cho cậu hồi thi tháng.
Khoảng thời gian gần đây, tiết Hóa học vẫn do cô Dương dạy thay.
“Học sinh trực nhật đâu?” Điểm trung bình mấy lần thi thử không hề cao, sau khi vào lớp sắc mặt cô Dương trông có vẻ bình tĩnh, “Sao không trực nhật đi? Mau lau bảng khẩn trương.”
Cô Dương vào lớp xong, không nói câu nào thừa thãi, đợi học sinh trực nhật đi lên lau bảng xong mới chọn một viên phấn trong hộp viết lên, quét mắt xuống hàng cuối của lớp 7, dừng lại vài giây trên hai bóng dáng, nghĩ đến cái đinh va phải trong tiết trước, tâm trạng lại không tốt như trước: “Hôm nay chúng ta sẽ nói về bài thi, hi vọng một vài học sinh nghiêm túc lắng nghe, thi với số điểm như vậy, cũng không biết bình thường ngồi trong lớp suy nghĩ cái gì.”
Hứa Thịnh không biết đang suy nghĩ gì, không hề quan tâm mở bài thi ra.
Đột nhiên Thiệu Trạm nói: “Không muốn nghe có thể không cần nghe.”
Hứa Thịnh vẫn còn lật bài thi: “Gì cơ?”
Thiệu Trạm nói tiếp: “Câu nào không biết làm thì gạch ra, tôi giảng cho cậu.”
Hứa Thịnh không phản ứng kịp, thầm nghĩ sao đột nhiên cậu ấy lại nói như vậy, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt châm chích của cô Dương mới nhận ra: “Cậu bảo cô ấy hả? Tôi cũng quên mất, mắng mấy câu thì cứ mắng đi, cũng chẳng thể nổi cáu với cô ấy… Tôi cũng không phải đứa trẻ ba tuổi.”
Thiệu Trạm phát hiện ra mặc dù trông Hứa Thịnh không quy củ, lúc nào cũng là dáng vẻ đối chọi với giáo viên, thật ra còn trưởng thành hơn so với tưởng tượng của người khác.
Sẽ không vì chuyện cỏn con này mà cãi nhau với giáo viên.
Đúng là cậu thật sự không để ý.
Trước đây thì mặc kệ bản thân, dù sao sau khi từ bỏ bút vẽ làm gì cũng chẳng sao, trên thế giới này bất kỳ chuyện gì cậu cũng không thể mạnh mẽ thay đổi được, mặc dù ồn ào rầm rộ với Cố Diêm vương nhưng thật ra trong người rất bình tĩnh.
Không biết nên làm gì.
Cũng không tìm được việc mình yêu thích muốn làm.
Mặc dù Hứa Thịnh nói như vậy nhưng trước câu nói lạnh nhạt “Không muốn nghe có thể không cần nghe, tôi giảng cho cậu” của Thiệu Trạm vẫn khẽ rung động trong lòng một chút.
Cô Dương xoay người viết chữ lên bảng, Hứa Thịnh len lén chọc cậu dưới gầm bàn: “Có phải gần đây cậu càng ngày càng không có nguyên tắc đúng không? Lần trước vẫn còn muốn tôi nghe lọt tai bài giảng.”
Thiệu Trạm cúi đầu ghi lại nội dung trên bảng, không nói gì.
“Nhắc tới cậu lần trước”, nói đến cô Dương này, Hứa Thịnh nhớ đến lần cô ta dạy thay giáo viên lớp 7 trước đây, “Tại sao đứng lên? Tại sao đứng phạt cùng tôi?”
Thiệu Trạm chép bài xong, phương pháp ghi bài của cậu không giống với người khác, cũng sẽ không hoàn toàn chép hết vào, chỉ chọn những phần quan trọng, tóm lược lại rồi viết. Cậu hỏi ngược lại: “Cậu không nhìn ra à?”
Trên bục giảng, cô Dương viết xong nội dung bảng thì nói: “Đầu tiên chúng ta nhìn câu hỏi trắc nghiệm thứ 8, câu này có rất nhiều bạn làm sai. Thí nghiệm này tôi đã nói với các bạn từ tiết trước rồi, vậy mà không nghiêm túc nghe…”
Nói không nhìn ra nhất định là nói dối.
Cho dù trước đây thật sự không nhìn ra, câu hỏi này của Thiệu Trạm không nghi ngờ gì nữa đã nói rõ hết thảy.
Hứa Thịnh rất muốn tìm một người để khoe, nhưng dõi mắt nhìn quanh một lượt vòng bạn bè, người biết thân phận Thiệu Trạm chỉ có Khang Khải, phạm vi khoe khoang có hạn.
Vì vậy Hứa Thịnh lên lớp được nửa tiết, nhẫn nại chịu đựng, cuối cùng giấu một tay dưới ngăn bàn, vẫn gửi một tin qua cho Khang Khải.
S: Khải.
Đúng lúc Khang Khải ở trong lớp nhận được tin, thái độ học tập của cậu và Hứa Thịnh giống nhau như đúc, chỉ có ở trong phòng vẽ mới có nề nếp: ?
S: Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
S: Cậu biết chưa, lần trước bạn trai tôi đứng phạt cùng tôi.
Khang Khải đầu đầy dấu chấm hỏi: ??
Bạn trai anh đứng phạt cùng anh có liên quan gì tới em sao?
S: Còn có đồng phục của bạn trai tôi, tôi đang mặc…
Đầu Khang Khải lại tiếp tục đầy dấu chấm hỏi.
Lại còn liên quan đến cả đồng phục, chuyện này có phải hơi quá đáng rồi không?
Khang Khải: Mẹ nó, anh xì-tốp cho em.
Hứa Thịnh cảm thấy đáng tiếc, cảm thấy rằng Khang Khải thực sự không thể nói chuyện, sau đó nghĩ đến Khang Khải là một cẩu độc thân đáng thương, lòng trắc ẩn của cậu đã vượt qua tấm lòng muốn khoe khoang. Cậu miễn cưỡng dừng chủ đề này lại.
Đúng lúc Khang Khải cũng có chuyện muốn tìm Hứa Thịnh.
Khang Khải: Cuộc thi hội họa lần trước có kết quả rồi, hai bọn mình giải nhất đó.
Khang Khải gửi đến một tấm hình, tiêu đề viết là “Kết quả bình chọn cuộc thi vẽ tranh lần thứ xx“. Để thể hiện hình thức và quy cách công bố, phía dưới tiêu đề lớn là một hàng chữ nhỏ ghi chú thành viên ban giám khảo: Dương Việt (giảng viên Thanh Mỹ*), Hoàng Văn Hiên (Học viện Mỹ thuật Lỗ Tấn**), giám khảo đặc biệt Dương Minh Tông, xuống thêm chút nữa là tên được xếp hạng theo thứ bậc, chỉ công bố tên của top 10, còn lại đều là giải khuyến khích.
*Đại học Thanh Hoa là đại học đa ngành, trong đó có cả ngành hội họa. Thanh Mỹ là viết tắt của Học viện Mỹ thuật trực thuộc Thanh Hoa.
**Một trong những học viện nghệ thuật lớn của Trung Quốc, nằm ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh
Trong ô họ tên của giải nhất có hai cái tên.
Giải nhất: Khang Khải, Vô Danh.
Tên tác phẩm: Nhà thờ rực rỡ.
Hai chữ “Vô Danh” hiển thị trên bức tranh trông cực kỳ dễ thấy, vừa khoe khoang lại đầy sự bí ẩn.
Khang Khải: Ngay cả giám khảo cũng nói rồi, với trình độ của anh muốn học trường nào nhắm mắt chọn bừa cũng được hết.
Đương nhiên cũng phải có điều kiện, chỉ cần Hứa Thịnh đạt yêu cầu điểm số lớp văn hóa là được.
Khang Khải: Em cũng không biết có chuyện gì xảy ra giữa anh và dì Hứa, cũng không biết cuối cùng dì ấy nói với anh thế nào, nhưng mà…
Câu nói kế tiếp Hứa Thịnh không đọc nữa, chính cậu cũng không biết tâm trạng bản thân đang như thế nào, trực tiếp nhấn tắt màn hình.
“Hứa Thịnh”, tiết này Hứa Thịnh không nghe giảng nghiêm túc, thành tích thi cử cũng nát bét, cô Dương đã nhẫn nhịn từ lâu, chuông tan học vang lên một cái là réo đích danh tên cậu, “Tan lớp em đến phòng làm việc của tôi một lát.”
Phòng làm việc của cô Dương không cùng một tầng với Mạnh Quốc Vĩ.
Hứa Thịnh đi theo cô lên tầng, sau đó thấy người phụ nữ đặt bài thi xuống, đi đến gần máy nước uống cầm ly nước. Tiếng nước chảy vang lên khắp phòng làm việc, mười mấy giây sau, người phụ nữ thả tay ra: “Lần này thi thử như vậy, em đã tìm được lý do từ bản thân mình chưa?”
Mặc dù Hứa Thịnh không đến nỗi cãi nhau với cô nhưng cũng không có thiện cảm quá lớn, đứng ở bên cạnh định bỏ đi để lên lớp tiết tiếp theo.
“Thái độ học tập của em như này là sao?” Người phụ nữ cau mày, tầm mắt rời khỏi người Hứa Thịnh, thầm nghĩ nếu không phải vì em học sinh này, điểm trung bình môn Hóa lớp bọn họ cũng sẽ không thấp hơn nhiều so với lớp khác đến thế. Tính cách cô ta rất hiếu thắng, không chịu thua kém ai, thi xong lần nào cũng muốn đạt thứ hạng cao, “Em kéo chân sau* của lớp mình như thế không cảm thấy xấu hổ sao?”
*thành ngữ Trung Quốc: kìm hãm, gây cản trở
Càng nghe phải lời khó nghe Hứa Thịnh lại càng vào tai trái ra tai phải, đang định nói một câu “Cô nói xong chưa?”.
Nhưng mà còn chưa nói ra, người phụ nữ lại gay gắt hỏi: “Người ta thi Bắc Đại, còn em định thi vào chỗ nào?”
Hứa Thịnh nghe không chịu được, uể oải trả lời: “Em thi Bắc Đại Thanh Điểu.”
Nếu để Khang Khải nghe được câu này chắc chắn sẽ tức chết, vừa rồi cậu ta còn đang nói chuyện trời đất bảo cậu nhắm mắt chọn bừa trường nào cũng được, cậu lại ở đây nói thi vào Bắc Đại Thanh Điểu*.
*Xem chú thích ở văn án.
Không khác nào một cao thủ level tối đa trong game nói: Tôi muốn trở về làng, vẫn là làng Tân thủ* thích hợp với tôi.
*Làng Tân thủ là nơi người mới chơi game xuất hiện đầu tiên.
Người phụ nữ nghẹn họng: “…”
Ngoài cửa.
“Trạm ca? Cậu đứng đây làm gì thế?”
Trong giờ học, đúng lúc cán bộ môn Hóa học mang bài tập tới nộp, xa xa đã thấy bên tường đối diện phòng làm việc của giáo viên dạy Hóa có người đang đứng dựa lên.
Cán bộ môn Hóa là một nam sinh, cậu ta chỉ chỉ cánh cửa khép hờ của phòng làm việc: “Đến tìm cô Dương à? Sao không vào đi?”
Thiệu Trạm đâu còn tâm tình trả lời câu hỏi của cậu ta.
Cả người cậu trai mặc đồng phục, vẫn là dáng vẻ không thích gần gũi với người khác. Cậu giơ tay lên nhéo một đốt ngón tay, trong đầu đều là câu nói “Bắc Đại Thanh Điểu” của Hứa Thịnh.
Cậu cũng không thể nói, ban đầu là muốn đi vào, nhưng lại nghe thấy bạn trai nói cậu ấy muốn thi vào Bắc Đại Thanh Điểu.
Mặc dù trước đây Thiệu Trạm từng nhìn thấy Hứa Thịnh viết “Học viện Mỹ thuật Trung Ương” ở trong phòng làm việc của Mạnh Quốc Vĩ, nhưng hôm nay nghe Hứa Thịnh nhắc đến, Học viện Mỹ thuật Trung Ương rất giống như viết chơi.
Thiệu Trạm nghĩ đến Hứa Thịnh, trừ điểm Toán học vượt trội ra, thành tích những môn khác vẫn bết bát như cũ, lại nghĩ đến bình thường trong đầu bạn trai cậu có đủ các loại ý tưởng mà người khác không đoán nổi, cảm thấy câu Bắc Đại Thanh Điểu này có thể không phải đùa giỡn.
Có thể là cậu ấy thật sự muốn thi vào đó.
Lời editor
Nhanh quá đợt nghỉ dịch vừa rồi lại cố gắng ra chương đều đều, cuối cùng đã cán mốc chương 80, hơn 2/3 câu chuyện rồi. Tình hình là mai mình phải back to skool, vài cái deadline nho nhỏ chào đón 2 tháng chưa đến trường:> Lười thật sự =))) Cho nên tuần tới có lẽ sẽ có vài hôm không ra chương được, cuối tuần mình còn tăng ca xíu xiu, nhưng mà mình sẽ cố gắng hết sức ra 2-3 chương nữa. Cảm ơn mọi người đã luôn follow từng chương theo mình, chúc ngủ ngon:3
Không liên quan có ai nghe Đôi mắt version rap của G-Ducky ft. Anh Tú trên Rap Việt không? Hay thực sự ấy T.T