*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu không khí nặng nề một cách khó nói, Trương Bằng Vũ không biết bản thân thi được bao nhiêu điểm, nhưng giác quan thứ sáu báo cho cậu biết sẽ không ổn, bởi vì cậu ngồi đây nửa tiếng nghe một đống kiến thức lớn nhỏ nhưng đều không hiểu.
Cái sự nghe không hiểu kiến thức này có thể đơn giản chia thành hai loại, trong đó có một loại đúng là ban đầu kiến thức nửa vời lơ mơ nên cậu trả lời sai, nhưng mà sau khi nghe “anh họ Thiệu Trạm” giảng xong cậu lại càng không hiểu———–loại còn lại chính là kiến thức mà cậu biết, ban đầu tưởng rằng biết rồi nhưng sau khi nghe xong cậu lại nhận ra hình như mình chẳng biết cái gì cả.
Trương Bằng Vũ bắt đầu nghi ngờ những kiến thức mà mình hiểu, không dám chắc chắn rốt cuộc bản thân có đưa ra câu trả lời chính xác không, dẫn đến chuyện cả bài thi cậu làm trong trạng thái đầu óc mờ mịt.
Có những câu hỏi, trước khi được “anh họ” Thiệu Trạm giảng qua, rõ ràng là sở trường của cậu, hơn nữa còn chưa bao giờ mất điểm.
Trương Bằng Vũ căng thẳng bấm ngón tay: “Anh họ, em thi…thế nào?”
Anh họ Hứa Thịnh lần đầu tiên dạy cho người khác: “…”
Cậu không nỡ nói thật cho em họ.
Em thi, nát bét.
48 điểm, cách với điểm đạt tiêu chuẩn còn một khoảng cách rất xa, so với người đang ở trong thân thể Thiệu Trạm bây giờ cũng chẳng hề kém cạnh.
Hồi lâu, Hứa Thịnh đặt bài thi xuống, cũng đặt cả bút xuống luôn, cầm điện thoại di động đứng dậy: “Em chờ một lát, bạn anh đến tìm anh, anh đi đón cậu ấy. Học tập chính là sự kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, em cứ…giải lao một lát đi.”
“Muốn ra ngoài sao?” Hứa Thịnh vừa mới thay giày xong, cô Thiệu Trạm thò đầu ra từ ban công hỏi.
“Bạn con tìm con”, Hứa Thịnh tiện thể báo cáo, “Đang chờ dưới tầng, con dẫn cậu ấy lên được không?”
Lần đầu tiên cô Thiệu Trạm nghe thấy Thiệu Trạm còn có quan hệ không tệ với bạn học, không nhịn được vui mừng thay cậu. Từ sau khi nhà xảy ra chuyện, Thiệu Trạm luôn một thân một mình, có bạn bè là chuyện tốt: “Có thể, đương nhiên có thể. Bạn con đã ăn cơm chưa? Thế này đi, cô đi cắt trái cây cho hai đứa.”
Trước đây Hứa Thịnh từng được “nhờ nuôi” ở nhà dì Khang, rất giỏi giao tiếp với bề trên, theo thói quen cậu cong môi cười, để ý đến người phụ nữ đang cố hết sức phơi quần áo trên ban công: “Vất vả cho cô rồi, quần áo của cô không tiện treo, cô chờ con một chút, con treo giúp cô.”
Cô ngẩn người, lấy lại tinh thần, phát hiện ra mặt mình hơi nóng: “…Đứa nhỏ này, từ lúc nào đã biết ăn nói như thế?”
Thiệu Trạm dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy đến.
Nhưng thật ra cậu không quan tâm lắm đến chuyện “ngăn cản Hứa Thịnh dùng thân thể cậu làm xằng làm bậy” thế nào, so với chuyện này, cậu nhận ra nguyên nhân mà mình càng chạy càng nhanh, chỉ là bởi vì muốn gặp cậu ấy thôi.
Cũng sợ vì “bổ túc” khiến cậu ấy cảm thấy bối rối.
Lúc Hứa Thịnh đi xuống thì vừa hay thấy “bản thân” đang ngồi trên hàng rào ven đường dưới tòa nhà dân cư, hôm nay “bản thân” mặc áo khoác thể thao, bên tay áo có hai sọc trắng, quần dài đen bó lấy chân, do lan can quá thấp, chân dài gập lại, một chân duỗi trên đất.
Thiệu Trạm ngẩng mặt lên: “Xuống rồi à?”
Tự nhìn gương mặt của chính mình luôn cảm thấy kỳ quái, Thiệu Trạm vừa mở miệng là xua tan ngay được sự kỳ lạ này, Hứa Thịnh không thể làm ra được biểu cảm lạnh lùng như thế, giọng nói cũng không lạnh nhạt được như vậy.
Nhưng mà chỉ mới một ngày không gặp nhau, cho dù có tán gẫu qua cuộc gọi video ban ngày vẫn cảm thấy sao cũng không đủ.
Nhưng bây giờ không có thời gian nói chuyện cũ.
Hứa Thịnh: “Trước khi đi lên, cậu nên chuẩn bị tinh thần đi. Vừa rồi tôi cho em họ cậu làm một bài thi môn Hóa, cậu nhóc thi không tốt đâu.”
Thiệu Trạm: “…”
Thiệu Trạm có ấn tượng với cậu em họ này, là một đứa trẻ rất nghe lời. Cậu đã từng hỗ trợ bổ túc cho nó, đương nhiên cũng biết khả năng học tập của em họ mình đại khái như thế nào.
Ba phút sau, Thiệu Trạm đi theo Hứa Thịnh vào nhà, khéo léo từ chối lời mời nhiệt tình của cô, chạy thẳng vào phòng của em họ, sau đó cậu ngồi vào bàn học, nhìn bài thi được vẽ đầy dấu “X”, rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.
Trương Bằng Vũ không biết bạn của anh họ, nhưng nhìn qua có vẻ không dễ gần cho lắm.
Hứa Thịnh giới thiệu: “Đây là bạn cùng bàn của anh, thành tích học tập của cậu ấy…không tệ, họng của anh đang không thoải mái lắm, bài thi này để cậu ấy giảng cho em nhé.”
Em họ ngoan ngoãn “vâng” một tiếng.
Sau đó chỉ thấy bạn của anh họ nhanh chóng quét mắt qua bài thi, lạnh mặt đặt bài thi xuống, nói một chữ: “Bút.”
“Tại sao câu này chọn sai?”
Thiệu Trạm di ngòi bút lên câu trắc nghiệm, chỉ ra đáp án sai mà em họ làm, cậu nhớ mình đã từng nhấn mạnh qua phần kiến thức này cho cậu nhóc rồi, không thể nào ngay cả câu cơ bản như thế này cũng chọn sai được: “Ai nói với em cách tính nồng độ dung dịch thế này?”
Em họ rụt cổ lại, không hiểu sao cậu luôn cảm thấy người bạn của anh họ có cảm giác quen thuộc, từ lúc vào cửa đã mang theo hơi lạnh, ngồi xuống bên cạnh, cả căn phòng hạ nhiệt cấp tốc. Cậu nhóc khó khăn ngồi thẳng lưng, nhìn Hứa Thịnh: “Anh họ nói.”
Anh họ fake Hứa Thịnh – người tạo ra sai lầm: “…”
Anh họ real Thiệu Trạm: “…”
“Câu này thì sao, công thức tính toán này làm sao vậy?”
Thiệu Trạm còn chưa dứt lời, em họ vâng dạ nói: “Đây cũng là anh họ dạy mà.”
“…”
Anh họ tự giãi bày mình không có dạy như thế.
Lúc ở dưới tầng, Hứa Thịnh xấu hổ không nói điểm số này là do cậu dạy, sợ cậu ấy không chịu nổi. Thiệu Trạm hiểu ngay, liếc Hứa Thịnh một cái, nhân lúc em họ đang tập trung sửa đáp án thì nhắn tin cho Hứa Thịnh, nhắn xong thì tỉnh bơ đặt ngón tay gõ lên màn hình điện thoại vài cái.
-Cậu dạy à?
Hứa Thịnh: Tôi chẳng phải vì muốn kéo dài thời gian sao?
Hứa Thịnh: Tôi cứ nghĩ mình có thể dạy trước cũng được.
S: Đúng là cậu có thể.
S: Dạy nửa tiếng có thể kéo tụt xuống 30 điểm.
Hứa Thịnh đọc câu này xong “khụ khụ” vài tiếng, dời ánh mắt khỏi màn hình điện thoại. Trong phòng chỉ có hai cái ghế, cậu không có chỗ ngồi nên chỉ có thể ngồi vất vưởng trên bệ cửa sổ. Trên bệ cửa sổ có bày một cuốn tiểu thuyết bán chạy, cậu tiện tay mở ra đọc giết thời gian.
Em họ vốn đã cảm thấy bạn của anh họ mình có cảm giác rất quen thuộc, nhưng mà cậu nhanh chóng không có thời gian nghĩ đến những chuyện này, tập trung vào việc học. Phong cách giảng bài của bạn anh họ ngắn gọn dứt khoát, giảng xong kiến thức một câu là xử lý được thêm vài câu nữa. So với phương pháp giảng bài sát theo người khác, anh ấy có thói quen dẫn dắt đối phương theo kịp mình, hoàn toàn phải đi theo lối suy nghĩ của anh ấy.
Không quá nửa buổi xế chiều đã giảng hết một lượt bài thi Hóa học.
Sau khi kết thúc giờ học bổ túc, hai người sợ đợi tiếp sẽ dễ dàng lộ tẩy, không ở lại nhà cô quá lâu.
Cô Thiệu Trạm tiễn bọn họ xuống tầng, ánh đèn đường còn chưa sáng nhưng sắc trời đã tối. Hứa Thịnh khua tay nói: “Cô, không cần tiễn nữa, cô về nhà đi thôi.”
Chờ sau khi cô đi, hai người Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đứng đối diện nhau dưới tầng, nhìn đối phương một lúc. Hồi lâu, không biết là ai cười trước, sự căng thẳng trong lòng lúc học thêm mới thả lỏng ra, có cảm giác tai qua nạn khỏi.
Hứa Thịnh cũng cười: “Đệt.”
Chỉ mới một ngày mà đã xảy ra đủ thứ chuyện.
Hứa Thịnh: “Lúc trưa em họ cậu đến gõ cửa, cậu không nhớ ra chuyện học thêm sao? Phải nói với tôi chứ, không biết đường nào mà lần.”
Thiệu Trạm: “Quên mất.”
Nơi này cách nhà Thiệu Trạm không xa, chỉ cách mấy con phố và vài tiểu khu, đi về phía trước nữa vài bước, giữa hai tòa dân cư vừa vặn có một con hẻm chật hẹp. Tối hôm qua trời mưa, con đường lát đá tảng* bị thấm ướt, Thiệu Trạm nói “Quên mất” xong đột nhiên giữ lấy cổ tay Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh bị cậu kéo thẳng vào trong hẻm, sau lưng đè lên vách tường mát lạnh, bị một câu “Ôm một lát” khiến cho hoàn hồn.
Mặc dù bây giờ tình huống có hơi kỳ quặc, dù sao người mang lại cảm giác áp bức này bất thình lình ép tới gần cũng có gương mặt của chính mình, nhưng chuyện tình cảm rất khó nói, có những lúc thật sự chỉ có thể dựa vào lý trí.
Hứa Thịnh có thể cảm nhận rõ ràng được hô hấp của Thiệu Trạm ghé bên tai cậu, còn có tiếng tim đập gần trong gang tấc.
“Anh, mặc dù cảm giác ôm lấy chính mình có hơi…” Hứa Thịnh không nói tiếp phần sau, nhưng lại nói, “Nhưng em có thể miễn cưỡng để anh ôm một lúc đó.”
Hai người quay lại nhà Thiệu Trạm khi trời đã hoàn toàn tối đen, đèn đường đúng giờ lại sáng lên.
Thời gian này Hứa Nhã Bình phải tăng ca ở công ty, cho dù có về nhà thì cũng là đi sớm về trễ, không có thời gian quản cậu. Thiệu Trạm chỉ cần nói một tiếng với bà mình đến chơi nhà bạn học là được.
Khi Thiệu Trạm đứng ngoài ban công gọi điện, Hứa Nhã Bình chỉ hỏi han ngắn gọn về “bạn học kia”, rõ ràng đã từng nghe qua danh tiếng của Thiệu Trạm, vì vậy còn nói: “Chú ý an toàn, cố gắng học tập bạn học cho tốt vào đó. Con nhìn người ta xem, nhìn lại điểm số của bản thân đi.”
Nói chung là được ở lại một cách quang minh chính đại.
“Tôi còn tưởng cứ đi ra đường vài bước là gặp được mấy tên đàn em”, Hứa Thịnh ngồi trên ghế salon quan sát Thiệu Trạm làm việc trong phòng bếp, chủ nhà xịn đã về, Hứa Thịnh xác định vai trò trở thành khách. Ánh mắt cậu rơi lên mấy tờ thông báo xử phạt dán trên tường, co chân nói, “Kết quả lượn lờ mấy vòng không gặp được ai cả.”
Thiệu Trạm thường xuyên bị khuất phục trước suy nghĩ khác thường của bạn trai: “Cậu đang nghĩ cái gì thế?”
Hứa Thịnh: “Chẳng phải trong tivi diễn thế sao?”
Thiệu Trạm: “Bộ nào?”
Hứa Thịnh co người trên ghế salon suy nghĩ: “Youth & Danger*?”
“…” Thiệu Trạm bắc mỳ gói ra, xoay người ra khỏi phòng bếp.
*Một seri phim Hong Kong được phát hành năm 1996, kể về hành trình phiêu lưu đầy mạo hiểm của ba người trẻ tuổi cùng sự trưởng thành giữa lòng xã hội Hong Kong lúc bấy giờ.
Mặc dù bây giờ cậu ở trong thân thể của Hứa Thịnh, nhưng mà vẻ ngoài của Hứa Thịnh khi không cười cũng có thể hù dọa người khác. Cậu đi tới trước mặt Hứa Thịnh, dễ dàng cởi áo khoác ra, hơi cúi người, dùng hai ngón tay nâng cằm Hứa Thịnh lên, rất tự nhiên trở lại là một giáo bá kiểu mẫu, lạnh giọng hỏi: “Giống thế này hả?”
Hứa Thịnh cũng không sợ cậu, híp mắt trả lời: “Trước đây cậu thường xuyên trêu ghẹo bạn cùng lớp thế à?”
“Không thường xuyên”, Thiệu Trạm buông tay ra, “Bạn học Hứa Thịnh là người đầu tiên. Đứng lên ăn mỳ.”
Hứa Thịnh nằm trên ghế salon một lúc mới chịu bò dậy, Thiệu Trạm cầm quần áo đã giặt đi tắm.
Đã không còn phân biệt rõ rốt cuộc ai đang ở nhà ai.
Hứa Thịnh vừa ăn tối vừa xem nhóm lớp, hôm nay bọn Hầu Tuấn tổ chức tổ đội đấu một trận Genesis.
Hầu Tuấn hô hào trong nhóm lớp: Còn ai không online không?
Viên Tự Cường không thể hiểu nổi: Mấy cậu toàn ở thôn Tân thủ, rốt cuộc chơi game có gì vui đâu? Lập tổ đội làm quái gì? Cùng nhau làm nhiệm vụ Tân thủ à?
Hầu Tuấn: Cậu thì biết cái gì, thôn Tân thủ nhiều sự trẻ trung lãng mạn, tuyển thủ cấp 5 như cậu lượn qua một bên đi.
Viên Tự Cường: …
Lúc Hầu Tuấn tag các thành viên cũng tag luôn cả Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đang vắng mặt.
[Hầu Tuấn]: @S, @Thiệu Trạm, hai người có chơi không?
Ngoài ý muốn, người trả lời trước lại là học thần.
[Thiệu Trạm]: Tới luôn.
[Hầu Tuấn]: Thịnh ca thì sao?
Hứa Thịnh một tay chơi điện thoại, không có não tiện tay trả lời: Cậu ấy hả? Chờ cậu ấy tắm xong đã.
*đường lát đá tảng (một chiếc ảnh minh họa chuẩn xác cho con hẻm sau mưa)