Chương 34: Xổ số (1)
...
Vấn đề này mới là vấn đề mà Lâm Huyền lo lắng nhất, thậm chí có thể dùng từ sự kiện siêu nhiên để mô tả.
Lâm Huyền cầm điện thoại lên, bấm số của Cao Dương.
"Alo?"
"Cao Dương, có chuyện rồi."
"Cậu lại có chuyện gì nữa vậy đại ca? Không phải vẫn là giấc mơ vớ vẩn của cậu chứ?"
Đầu dây bên kia rất ồn ào giống như ở chợ vậy, Cao Dương hét lớn:
"Lần trước không phải tớ đã nói với cậu rồi sao! Những thứ trong mơ đều là giả! Đều là tiềm thức bịa ra! Chỉ cần những thứ trong mơ không xuất hiện trong thực tế thì không phải chuyện gì to tát!"
"Cái miệng xui xẻo của cậu bớt nói lại đi."
Lâm Huyền xoa xoa thái dương thở dài nói:
"Cậu nói trúng rồi đấy!"
Đầu dây bên kia của Cao Dương rất ồn ào, nghe kỹ thì là tiếng khách hàng và nhân viên bán hàng mặc cả.
Có vẻ như Cao Dương đang ở trong cửa hàng 4S, có lẽ đang bán xe.
"Bây giờ bận lắm, tối đến tớ nhà cậu rồi kể chi tiết đi!"
Cao Dương nói một câu rồi vội vàng cúp máy.
...
Cả ngày hôm đó, Lâm Huyền ngồi ở vị trí làm việc, xoay bút cả ngày.
Hắn rất tò mò.
Câu Lạc Bộ Thiên Tài thực chất là một tổ chức như thế nào?
Mặc dù tất cả những điều này đều là hư cấu trong mơ nhưng Lâm Huyền vẫn không nhịn được mà tò mò.
Hơn nữa.
Liệu có mối liên hệ nào giữa tấm thư mời Câu Lạc Bộ Thiên Tài mà Triệu Anh Quân đang cầm và Câu Lạc Bộ Thiên Tài mà Đại Kiểm Miêu nói trong mơ? Có phải là một không?
Nếu muốn xác minh chuyện này.
Cách hiệu quả nhất là xem nội dung trên tấm thư mời mà Triệu Anh Quân nhận được, tự khắc sự thật sẽ sáng tỏ.
Chỉ tiếc là hiện tại...
Có lẽ mình không có cơ hội nhìn thấy tấm thư mời đó nữa.
Sáng vào văn phòng Triệu Anh Quân, đúng lúc Lâm Huyền nhìn thấy cô ấy cất thư mời vào ngăn kéo.
Văn phòng của Triệu Anh Quân có hai ổ khóa mật mã, Lâm Huyền lại không phải chuyên gia mật mã thực thụ, muốn lén lút lẻn vào là điều hoàn toàn không thể.
Nếu ở trong mơ, hắn có hàng vạn cách để vào văn phòng Triệu Anh Quân... Dù sao thì cũng có thể dùng C4 để mở đường.
Nhưng đây là thế giới thực, không thể không cân nhắc đến hậu quả.
"Còn cách nào để có thể nhìn thấy tấm thư mời đó không nhỉ?"
Lâm Huyền suy nghĩ mãi.
Không có manh mối.
9 giờ tối.
Sau khi tăng ca xong, Cao Dương vào nhà của Lâm Huyền, trực tiếp nằm lên ghế sofa:
“Nói đi Lâm Huyền, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Lâm Huyền ngồi vào phía đối diện, bắt đầu kể lại mọi chuyện kỹ càng…
Bắt đầu từ khi hắn vào trong mơ xúi giục Đại Kiểm Miêu, đến khi Đại Kiểm Miêu biết được nguyên nhân thật sự về cái chết của con gái hắn ta, tiếp theo là một tổ chức thần bí có tên là Câu Lạc Bộ Thiên Tài giết chết bố mèo, Đại Kiểm Miêu vì lấy được một tấm thiệp mời của Câu Lạc Bộ Thiên Tài mà cướp ngân hàng, sau đó đến khi hắn đi làm thì nhìn thấy tấm thiệp mời của Câu Lạc Bộ Thiên Tài ở quầy lễ tân…
“Ừ ừ.”
“Ờ ờ.”
Cao Dương gật đầu như giã tỏi, uống ngụm nước và suy nghĩ, vẻ mặt lo lắng nói:
“Tớ nghe hiểu.”
“Cậu hiểu thật à?”
Cạch.
Cao Dương đặt cốc nước xuống, nghiêm túc nhìn Lâm Huyền.
“Nói thẳng ra vẫn là chuyện của [tiềm thức]!”
“Tiềm thức là hiệp hội ‘đổ vỏ’ phải không?”
Lâm Huyền không nhìn được kháy một câu:
“Chuyện mà thuyết lượng tử không giải thích được thì sao? Cũng không chứng minh được thế giới song song? Tớ nghiêm túc kể cho cậu nghe lâu như vậy, cuối cùng cậu lấy tiềm thức ra để lừa tớ à?”
“Chuyện khác nhau mà!”
Cao Dương cắt ngang Lâm Huyền, giải thích:
“Lần trước ở quán bar chỉ chăm chú xem World Cup, không nói rõ với cậu. Nhưng thật ra tiềm thức nó phức tạp hơn cậu nghĩ nhiều!”
“Cậu nói đơn giản một chút đi.”
“Nhiều khi thứ cậu nhìn thấy, nghe thấy, nhưng lại quên ngay sau đó. Nhưng thật sự đã quên sao? Thật ra không phải! Tiềm thức của cậu nhớ thay cậu, đây chính là cảm giác quen thuộc trong cuộc sống hàng ngày, cực kỳ thân quen.”
Lâm Huyền đứng dậy vẫy vẫy tay:
“Quá huyền huyễn, cậu đi viết tiểu thuyết được đấy, tớ không muốn nghe.”
“Cái này thật sự không phải huyền học!”
Cao Dương lại kéo Lâm Huyền ngồi xuống ghế một lần nữa, giơ ngón trỏ lên và nói:
“Tớ lấy 1 ví dụ cho cậu biết!”
“Nói tớ nghe xem.”
“Cậu đã từng nghe một bài hát cảm thấy giai điệu rất quen, chắc chắn là đã nghe trước đó rồi, nhưng lại không thể nào nhớ ra mình đã nghe nó lúc nào.”
“Đúng là có chuyện này.”
“Cậu đã từng gặp một người lạ nhưng cảm thấy quen quen như đã gặp ở đâu đó chưa? Nhìn thấy cảnh tượng xa lạ nhưng cảm thấy rất quen thuộc.”
“Chuyện này… thỉnh thoảng có.”
“Mỗi ngày cậu đi làm bằng tàu điện ngầm, sẽ gặp được rất nhiều người, từ bé đến lớn cũng có rất nhiều bạn học, cậu đã từng nhìn thấy mặt của họ, nhưng bây giờ không thể nhớ rõ diện mạo của từng người đúng không? Không nói đâu xa, những hành khách trên tàu điện ngầm sáng nay cậu còn nhớ không?”