Dưới mái hiên, Uông Trần ngơ ngác nhìn ruộng lúa bên ngoài.
Một cơn gió nhẹ thổi qua nhấc lên một cơn sóng xanh, những chiếc lá cọ xát phát ra tiếng xào xạc.
Trời cao mây xanh, từng dãy núi liên miên phập phồng nơi xa có sương mùi lượn quanh.
Một cảnh tượng bình yên đến lạ.
Nhưng mà lúc này, nội tâm của Uông Trần lại có hàng nghìn con ngựa nhanh chóng lao qua.
Ba ngày, suốt ba ngày!
Không có ai biết ba ngày nay hắn tới đây như thế nào!!
Ba ngày trước, Uông Trần vẫn là một trạch nam hạnh phúc uống Cola ngắm các chị gái xinh đẹp, cuộc sống vui vẻ vô biên.
Buổi tối hôm đó chơi game đến đêm khuya, không biết mơ màng ngủ từ lúc nào.
Một giấc ngủ dậy lại phát hiện mình đã tới một thế giới khác!
Lúc mới đầu, Uông Trần còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, chẳng qua giấc mơ này rất dài, rất chân thật mà thôi.
Cho đến hôm nay, khi hắn tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ.
Mới chấp nhận sự thật này một cách bất đắc dĩ.
Đây không phải là mơ!
Uông Trần thật sự muốn khóc.
Tuy trước kia khi hắn đọc tiểu thuyết, xem phim, chơi game cũng từng ảo tưởng mình xuyên tới thế giới tu tiên, luyện khí tu đạo một kiếm tiêu dao, trường sinh bất lão sống cùng với đất trời.
Mà khi giấc mơ trở thành sự thật, Uông Trần lại chỉ nghĩ quay về thế giới của mình.
Thế giới có người nhà.
Có di động, máy tính, internet, Cola, cơm hộp, giấy vệ sinh…!
Uông Trần dùng sức hít thở, lau đi vết nước bên khoé mắt rồi đứng dậy.
Tới đâu hay tới đó vậy.
Từ trước tới nay, hắn đều không phải là kiểu người gặp phải khó khăn thì than trời trách đất. Nếu vận mệnh đã không thể thay đổi, vậy phải học cách dũng cảm sống tiếp.
Nghĩ theo hướng tốt, chỉ cần tồn tại, có lẽ một ngày nào đó lại có thể xuyên về thế giới của mình.
Quay về căn phòng đơn sơ, Uông Trần bắt đầu cẩn thận kiểm kê ký ức mà nguyên chủ để lại cho mình.
Tên của nguyên chủ cũng là Uông Trần, năm nay vừa mới tròn mười bảy tuổi, là đệ tử ngoại môn của phái Vân Dương thuộc Đông Thương Châu giới Sơn Hải.
Tu vi Luyện Khí tầng ba.
Sau khi sinh hắn không lâu, mẹ của nguyên chủ bị bệnh qua đời.
Cha Uông Thiệu Nguyên cũng là đệ tử ngoại môn của phái Vân Dương, tu vi Luyện Khí tầng tám.
Năm năm trước mất tích khi tổ đội thăm dò núi Thiên Vân.
Uông Trần trở thành trẻ mồ côi, được bạn tốt của phụ thân dẫn tới bái nhập phái Vân Dương.
Trở thành một linh thực phu ngoại môn.
Công việc hàng ngày của hắn chính là trồng trọt, chăm sóc mười mẫu linh điền bên ngoài, định kỳ nộp linh cốc thu hoạch được lên trên.
Ba ngày trước, nguyên chủ thành công đánh sâu vào Luyện Khí tầng ba bình cảnh.
Kết quả thất bại ngất đi.
Sau khi tỉnh lại đã là người địa cầu Uông Trần!
Xem ký ức của nguyên chủ xong, Uông Trần không nhịn được mà chảy vài giọt nước mắt đồng tình.
Quá thảm!
So với hắn, cuộc sống của Uông Trần thật sự hạnh phúc hơn rất nhiều.
Tuy cuộc sống bình thường, nhưng không lo áo cơm, cha mẹ hiền từ, còn có hai đứa em trai và em gái đáng yêu.
Chỉ là không biết sau khi mình đột nhiên rời đi, cha mẹ sẽ đau lòng thế nào.
Nhưng nghĩ đến còn có em trai và em gái, thời gian sẽ xoa dịu bi thương, lúc già rồi bọn họ sẽ không cô độc.
Sửa sang lại tâm trạng, Uông Trần cố gắng làm mình tỉnh táo lại.
Không để mình rơi vào hoang mang thêm nữa.
“Ai da!”
Vẻ mặt của hắn đột nhiên thay đổi, khẽ tát vào đầu một cái.
Ba ngày trước, Uông Trần mới xuyên tới mơ màng hồ đồ, hoàn toàn quên việc chăm sóc linh điền.
Mười mẫu linh điền ngoài kia chính là tài sản duy nhất của hắn ở phái Vân Dương.
Nếu xảy ra chuyện, bị đuổi ra khỏi môn phái còn nhẹ!
Ký ức của nguyên chủ lập tức chiếm lấy đại não, Uông Trần vội vàng cầm lấy cái cuốc dựng ở góc tường chạy ra khỏi cửa.
Nhà của hắn ở chân núi phía Nam của núi Thiên Vân, là khu vực ngoài cùng của linh địa Vân Dương.
Mười mẫu linh điền chia cho hắn cần phải xử lý thêm, nếu không, cỏ dại côn trùng có hại ảnh hưởng thu hoạch, vậy thì phiền phức lớn rồi.