Hắn cúi đầu nhìn, vậy mà lại nhìn thấy Tiểu Bạch.
Hơn nữa đằng sau nó còn có một con chuột lông vàng.
Thân hình của con chuột lông vàng nhỏ hơn chuột lông trắng một chút, lông trên người có ba màu vàng trắng xám xen kẽ, trên trán mọc một nhúm lông đỏ.
Giá trị nhan sắc không tệ.
Uông Trần trợn mắt há to miệng: “Tiểu Bạch, mày đừng quá đáng nhé!”
Bản thân mình xin cơm thì thôi đi.
Vậy mà còn dẫn chồng của mình đến xin cùng!
Muốn ngược cẩu chứ gì?
Uông Trần có thể xác định được giới tính của chúng nó bởi vì… Tiểu Bạch không có trứng ở sau mông.
“Chít chít!”
Tiểu Bạch quay đầu kêu hai tiếng với con chuột lông vàng.
Sau đó chuột lông vàng nhảy vài bước tới dưới chân Uông Trần, há miệng phun ra một thứ.
Hử?
Uông Trần lập tức ngơ ngẩn.
Thứ mà nó phun ra chính là một viên ngọc thạch to bằng ngón tau cái, óng ánh rực rỡ chứa đựng linh khí bên trong.
Rõ ràng là một viên linh thạch hạ phẩm!
Linh thạch là đồng tiền thông dụng của Tiên giới, chủ yếu chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.
Sức mua của linh thạch rất mạnh.
Uông Trần gieo trồng ra linh cốc, bán cho thương nhân của thành Vân Sơn.
Giá mua của thương nhân là năm mươi cân một viên linh thạch hạ phẩm.
Trên thực tế, bình thường hắn mua củi gạo mắm muối tương dấm trà đều chỉ sử dụng mảnh nhỏ linh thạch.
Mảnh nhỏ linh thạch là vật liệu thừa khi cắt linh thạch, một trăm mảnh vỡ linh thạch tương đương với một viên linh thạch hạ phẩm.
Uông Trần trồng linh lúa năm năm ở ngoại môn phái Vân Dương.
Cực cực khổ khổ ăn mặc cần kiệm.
Nhưng bảy viên linh thạch hạ phẩm và ba mươi chín mảnh nhỏ linh thạch trong túi trữ vật, chính là toàn bộ tiền tiết kiệm của hắn!
Bây giờ hai vợ chồng Tiểu Bạch dùng một viên linh thạch hạ phẩm, tương đương với năm mươi cân linh cốc tới xin cơm.
Nhìn người chuẩn thật đấy!
Uông Trần nhặt linh thạch trên mặt đất lên, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai nhét vào trong túi trữ vật.
“Đây đây đây!”
Hắn cười tủm tỉm vỗ vào bàn, nhiệt tình mời: “Lên bàn đi, có cơm liền!”
Vậy mà hai con chuột cũng nghe hiểu.
Chúng nó dùng chân bò lên trên bàn ăn, một trái một phải ngồi đối diện Uông Trần.
Chờ ăn cơm.
Khách hàng chính là thượng đế!
Uông Trần chà xát tay.
Hắn dùng dao nhỏ cắt thịt của con BOSS địa tê ngưu kia thành hai phần.
Sau đó nhét mỗi phần vào trong một nắm cơm.
Đặt trong hai cái đĩa nhỏ, lại chan thêm nước tương thịt lên trên.
Cuối cùng đặt trước mặt hai vợ chồng Tiểu Bạch.
Nắm cơm to bằng nắm tay trắng tinh, trên đỉnh có thêm một miếng thịt địa tê ngưu hồng nhạt đã chín, cộng thêm nước tương thơm ngon.
Nóng hôi hổi, thơm ngào ngạt.
Công lực mà Uông Trần được hun đúc khi còn ở đất nước mỹ thực triển lộ vô cùng nhuần nhuyễn!
Nước miếng mà chuột lông trắng và chuột lông vàng chảy còn nhỏ xuống cả bàn.
Ăn đi ăn đi!
Uông Trần cười khà khà nhìn chúng nó ăn ngấu nghiến.
Không hề cảm thấy tiếc nuối miếng thịt của BOSS.
Tục ngữ nói rất đúng, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Nếu mỗi lần chúng nó đều…
Không, cho dù là lâu lâu dùng một viên linh thạch tới xin cơm, Uông Trần cũng đã lời to rồi.
Đây mà là chuột lông vàng à, rõ ràng là chuột chiêu tài mới đúng!
Uông Trần thấy chúng nó ăn vui sướng, hắn cũng đổ mấy miếng thịt còn thừa lại và nước thịt vào bát cơm.
Sau đó ăn từng miếng từng miếng một.
Ngon thật!