Lão Tôn nghe hắn nói vậy mới ngộ ra.
Ông lão thẹn quá hoá giận: “Cẩu Tử, bây giờ thằng nhóc nhà ngươi cũng trở nên xấu xa như vậy hả? Ta tới là muốn hỏi ngươi, ngày hôm qua ngươi có phát hiện ra địa tê ngưu trong linh điền của ngươi không?”
“Có.”
Nói đến chuyện quan trọng, Uông Trần cũng không dám nói đùa nữa: “Ta giết mười con, sáng nay định đi xem xem thế nào.”
Hắn lại hỏi: “Tôn đại gia, không phải ngươi đã mời Trương A Đại tới diệt trùng, đã giết sạch rồi sao?”
“Sạch cái gì mà sạch!”
Vẻ mặt lão Tôn như gặp chuyện đen đủi: “Có chuyện lớn rồi!”
Trương A Đại là tay diệt sâu nổi tiếng gần xa, nghe nói đã tu luyện Canh Kim chỉ tới cấp bậc tinh thông từ lâu.
Vậy nên lão Tôn mới mời hắn đến giải quyết địa tê ngưu.
Lúc vừa bắt đầu còn rất thuận lợi.
Nhưng sau khi giết ba con địa tê ngưu, số địa tê ngưu còn lại trốn trong linh điền như thành tinh.
Chỉ cần Trương A Đại tới gần là chúng nó lập tức bay xuống chui vào trong đất, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Làm Trương A Đại tốn công vô ích, chỉ có thể hậm hực bỏ đi.
Kết quả Trương A Đại vừa mới bỏ đi, linh điền của lão Tôn đã gặp nạn, rất nhiều linh lúa đều bị gặm hỏng.
Sự trả thù của địa tê ngưu rất mạnh mẽ.
Vì thế, lão Tôn buồn rầu một đêm không ngủ, rầu đến bạc cả tóc.
“Ta định vào trong thành tìm người giúp đỡ.”
Hắn thở ngắn than dài: “Không biết năm nay thu hoạch được bao nhiêu, đến lúc đó không nộp đủ thuế ruộng, Cẩu Tử ngươi phải giúp ta đó!”
Hoá ra tới đây là định nói với hắn câu này!
Uông Trần âm thầm phun tào: Ngươi chạy tới phường ca hát ít hơn vài lần, linh thạch tiết kiệm được cũng đủ nộp thuế ruộng rồi!
Dựa theo quy định của Linh Thực đường ngoại môn phái Vân Dương, nếu số lượng thuế ruộng nộp còn thiếu thì có thể dùng linh thạch tới bổ sung.
Nếu là nguyên chủ chắc đã ngốc nghếch đồng ý rồi.
Nhưng Uông Trần xuyên qua sao có thể chiều theo tật xấu của đối phương được!
Hắn hơi mỉm cười, chưa nói là đồng ý hay không đồng ý.
Sau đó lấy ra con địa tê ngưu có thể là BOSS từ trong túi trữ vật ra: “Tôn đại gia, hôm qua ta giết được một con địa tê ngưu rất to, ngươi xem xem có thể bán được nhiều mảnh nhỏ linh thạch hơn chút không?”
“To như vậy cơ à?”
Đôi mắt lão Tôn lập tức trợn to hơn cả chuông đồng, nhìn chằm chằm con địa tê ngưu trên tay Uông Trần.
“Con địa tê ngưu này chắc phải thành yêu rồi đó!”
Vẻ mặt lão Tôn tràn đầy khó tin: “Cẩu Tử, ngươi có thể giết được địa tê ngưu yêu hoá à?”
Trong thế giới tu tiên, yêu ma quỷ quái không phải là cách gọi chung mà là dùng để miêu tả bốn loại trạng thái sinh mệnh khác nhau.
Trong đó yêu là đứng thứ nhất.
Chỉ những sinh vật không phải là con người được linh khí tẩm bổ, dẫn tới diễn sinh ra lực lượng siêu phàm.
Ví dụ như heo chó dê bò, sài lang hổ báo, hoa cỏ cây cối vân vân.
Sâu cũng ở trong danh sách này!
Địa tê ngưu yêu hoá có thể mạnh hơn địa tê ngưu bình thường rất nhiều.
Lão Tôn trồng linh điền hơn nửa đời người, số lần nhìn thấy địa tê ngưu yêu hoá cũng chỉ có vài lần ít ỏi.
Hắn chú ý tới cái lỗ trên đầu con địa tê ngưu yêu hoá.
Tròng mắt suýt nữa rơi ra ngoài: “Cẩu Tử, Canh Kim chỉ của ngươi lợi hại!”
Tuy lão Tôn tham lam bủn xỉn lại háo sắc, nhưng ăn linh gạo mấy chục năm, kinh nghiệm không thể nghi ngờ là vô cùng phong phú.
Canh Kim chỉ của Uông Trần tiến bộ rất nhiều, có thể giải thích được vì sao hắn có thể giết chết con địa tê ngưu yêu hoá này.
Uông Trần cười hì hì: “May mắn đột phá.”
“Cuối cùng thằng nhóc nhà ngươi cũng thông suốt.”
Hai mắt lão Tôn liếc liếc: “Cẩu Tử này, nếu ngươi có thể, vậy thì giúp đỡ ta một chút, giết địa tê ngưu trong linh điền của đại gia được không?”
Đôi mắt mong chờ mang theo một tia lấy lòng.
“Không rảnh.”
Uông Trần lắc đầu như trống bỏi: “Tôn đại gia, nhà ngươi có ba mươi mẫu linh điền đó, ta còn phải xử lý linh điền của mình nữa.”
Ông già này xấu xa lắm, vậy mà muốn hắn giúp không công.
Mơ đẹp lắm!
Khoé mắt lão Tôn giật giật, nhịn đau mở lòng bàn tay ra: “Năm viên, ta cho ngươi năm viên linh thạch hạ phẩm!”
Thật ra thù lao hắn mời Trương A Đại tới giết địa tê ngưu là mười lăm viên linh thạch hạ phẩm.
Mỗi mẫu ruộng tương đương với năm mươi mảnh nhỏ linh thạch.
Trương A Đại không hoàn thành nhiệm vụ nên đương nhiên cũng không có mặt mũi lấy thù lao.
Trong mắt lão Tôn, cho dù Uông Trần có năng lực, tiền thù lao cũng không thể so sánh với Trương A Đại.
Năm viên linh thạch hạ phẩm cũng coi như đúng giá.
Kết quả câu trả lời của Uông Trần làm hắn suýt nữa hộc máu: “Một mẫu một linh thạch hạ phẩm ta mới làm!”
Một mẫu một linh thạch hạ phẩm, ba mươi mẫu là ba mươi viên!
Lão Tôn thật sự muốn lập tức đâm đầu vào cột chết ngay trước cửa nhà Uông Trần.
Hắn thật sự không biết Cẩu Tư vốn thật thà chăm chỉ dễ bắt nạt đã chạy đi đâu.
Lần thông suốt này cũng thông suốt quá nhiều rồi.