Không được.
Về đến nhà, Uông Trần lại mở giao diện Tu Tiên ra, nhìn chằm chằm thanh ‘nhân đức’ cả nửa ngày.
Sau khi xác định con số bên trong thật sự không thay đổi mới tiếc nuối đóng lại.
Hắn nói những lời đó với Trần nương tử tuyệt đối, tuyệt đối không phải vì thấy người ta xinh đẹp.
Ngoài đồng bệnh tương liên, chủ yếu là Uông Trần muốn nhìn xem làm chuyện tốt có kiếm được điểm nhân đức không.
Dù sao chỉ dựa vào việc giết địa tê ngưu yêu hoá thì thật sự quá ít ỏi.
Sự thật chứng minh rằng con đường này không thực hiện được.
Uông Trần cũng không cảm thấy thất vọng lắm, cũng không cảm thấy bị lỗ.
“Chít chít!”
Một con chuột lông trắng nhảy lên trên bàn, ôm móng vuốt chào hỏi hắn.
Uông Trần duỗi tay vuốt nó hai cái: “Tiểu Bạch, đừng gấp, ta đi nấu cơm ngay đây.”
Mấy ngày nay, hai vợ chồng Tiểu Bạch ngày nào cũng tới cọ cơm.
Uông Trần cũng thân thiết với chúng nó hơn.
Ngày tháng tu hành quá buồn tẻ.
Có hai con chuột linh tính như vậy làm bạn cũng làm cuộc sống của hắn có thêm hai màu sắc khác biệt.
Vậy nên, từ sau ngày hôm đó, Cẩm Mao Thử không mang linh thạch tới hắn cũng không quan tâm lắm.
“Chít chít!”
Tiểu Bạch khẽ lắc đuôi, trong tiếng kêu lộ ra sự vui sướng.
Uông Trần ngó trái ngó phải: “Chồng của ngươi đâu?”
Mấy ngày qua, hai con chuột đều ra vào có đôi, rất là thân mật.
Làm Uông Trần ăn không ít thức ăn cho chó.
Tiểu Bạch khẽ lắc đầu.
Uông Trần không biết lí do cũng không nghĩ nhiều, chạy tới phòng bếp nấu cơm.
Bữa tối vẫn là ba món đó.
Khi ăn cơm, Cẩm Mao Thử vẫn không xuất hiện.
Uông Trần dùng cơm thừa làm một nắm cơm để Tiểu Bạch mang về.
Hang động của hai chúng nó ở ngay góc tường sau đống củi.
Nguyên chủ ở đây năm năm chưa từng phát hiện ra.
Chắc là đôi linh chuột này vừa mới chuyển đến.
Sau khi ăn no, Uông Trần đi vào tĩnh thất bắt đầu tu hành.
Tu hành Ngũ Hành Công mười hai ngày, pháp lực trong đan điền trở nên tràn đầy.
Nhưng tu vi vẫn không chút tiến bộ.
‘Công pháp: Ngũ Hành Công (tầng ba): 299/300’
Nhìn số liệu không chút sứt mẻ trên giao diện Tu Tiên, Uông Trần không khỏi thở dài.
Dựa vào điểm căn cốt và ngộ tính đáng thương của hắn, dưới sự kiên trì không ngừng cố gắng, muốn đột phá bình cảnh này hẳn là không có vấn đề gì.
Nhưng không biết muốn tới ngày tháng năm nào!
Vấn đề lớn nhất lúc này của hắn là cấp kỹ năng tăng quá nhanh.
Tu vi hoàn toàn không đuổi kịp.
Hai thứ tách rời nhau nên hắn mới không thể phát huy toàn bộ uy năng của Canh Kim chỉ cấp bậc đại thành.
Muốn giải quyết vấn đề này thì lựa chọn tốt nhất của Uông Trần là thu hoạch điểm thiên công để sửa mệnh.
Nhưng hắn lại không có chút manh mối gì về việc thu hoạch điểm thiên công!
Nghĩ tới đau cả đầu, Uông Trần quyết định ứ nghĩ nữa.
Lên giường đi ngủ.
Nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, hắn nhanh chóng ngủ say.
“Cẩu Tử!”
Giọng nói thanh thuý mang theo một tia quyến rũ làm Uông Trần đột nhiên tỉnh táo lại.