“Tối hôm qua ngươi tới Quần Phương Các đúng không hả?”
Lão Tôn lập tức ngẩn người khi nhìn thấy Uông Trần mở cửa ra, sau đó, hắn chợt nở một nụ cười đáng khinh: “Người trẻ tuổi phải kiềm chế chứ, ha ha ha…”
Khuôn mặt của Uông Trần không có chút cảm xúc nào… Ngươi tưởng ngươi hài hước lắm à?
Lão Tôn không nhận được câu trả lời, nụ cười dần dần cứng lại, cuối cùng biến thành sự xấu hổ.
“Khụ khụ!”
Hắn ho khan hai tiếng lấy lại mặt mũi cho mình rồi nói: “Uông Trần, chúng ta đi thôi, ta đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi.”
“Hôm nay ta không đi được.”
Uông Trần lắc đầu rồi nói: “Tôn đại gia, ngươi từ chối mấy nhà đó giúp ta đi.”
“Cái gì?”
Lão Tôn lập tức chấn động, quả thật không thể tin vào lỗ tai của mình.
Nếu Uông Trần không làm thì sao hắn kiếm được tiền hoa hồng, lấy đâu ra linh thạch đi điều tra sâu cạn của nữ tu Hợp Hoan môn chứ?
Lão Tôn tức giận: “Ta đã nhận lời người ta rồi, cũng đã nhận tiền đặt cọc rồi!”
“Trả lại đi.”
Uông Trần cười khổ rồi nói: “Không phải ta không muốn kiếm linh thạch mà là không kiếm được.”
Hắn giơ hai ngón tay đang bị thương lên: “Dùng quá nhiều Canh Kim chỉ nên kinh mạch không chịu nổi.”
Lời nói của Uông Trần cũng không phải là nói dối.
Dưới tình huống kinh mạch bị tổn thương, hắn còn đi giết địa tê ngưu thì chẳng khác này tự chặt đứt tiên đồ của mình.
Lão Tôn cũng không biết nói gì hơn.
Hắn cũng không cho rằng Uông Trần đang nói dối mình.
Khuôn mặt của Uông Trần trắng bệch, vừa nhìn đã biết là bị nội thương. Vả lại, đúng là hai ngày nay Uông Trần cũng rất vất vả.
“Vậy, vậy thì ngươi cứ dưỡng thương trước đi.”
Lão Tôn nói với vẻ hậm hực: “Ta đi giải thích với mấy người đó, chắc là bọn họ có thể hiểu được thôi.”
Hắn dừng lại một lát rồi nói với vẻ xấu hổ: “Hôm nay ta bận nên không có thời gian chăm sóc linh điền nhà ngươi.”
Hai ngày trước, người xử lý mười mẫu linh điền nhà Uông Trần chính là Lão Tôn.
Bây giờ Uông Trần bị thương, hắn đâu chịu làm không công chứ!
Uông Trần mỉm cười và nói: “Không sao cả.”
Hắn rất hiểu tính cách của người này.
Sau khi đuổi Lão Tôn đi, Uông Trần đóng cửa lại quay về phòng bắt đầu hành công chữa thương.
Ngũ Hành Công không phải là công pháp chữa thương nên hiệu quả chữa trị nội thương cũng không tốt.
Nhưng sau khi thôi hoá dược lực của đan dược chữa thương, kinh mạch bị thương trong cơ thể hắn lập tức được tẩm bổ, cảm giác nóng rát và đau đớn giảm đi không ít.
Cả ngày hôm nay, hắn đều đóng cửa không ra ngoài, dốc hết sức để khôi phục vết thương.
Tổn thương kinh mạch cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu không được chữa trị kịp thời thì rất dễ trở thành ám thương khó có thể khỏi hẳn.
Tuy tu vi của hắn không cao, nhưng lợi ở chỗ hắn vẫn còn trẻ có sức sống, bị thương cũng không quá nặng, cộng thêm hiệu quả của đan dược chữa thương xuất sắc. Vậy nên, khi mặt trời lặn và hoàng hôn buông xuống, tổn thương trong kinh mạch đã khôi phục được một nửa.
Chắc đến ngày mai là có thể khỏi hẳn.
Sau đó, Uông Trần đi ra ngoài thi triển Vân Vũ quyết cho linh điền của mình.
Trong khoảng thời gian này, thời tiết nóng bức lại ít mưa nên cách vài ngày mới cần nhổ cỏ dại trong linh điền.
Nhưng nếu không bổ sung hơi nước cho linh lúa kịp thời thì có khi còn không thu hoạch được!
Sau khi thi triển Vân Vũ quyết xong, hắn lại về phòng nhóm lửa đốt bếp nấu bữa tối.
“Chít chít!”
Tới giờ ăn cơm, Tiểu Bạch lại xuất hiện.
“Tiểu Bạch!”
Uông Trần vui sướng nâng nó trong lòng bàn tay, hắn không nhịn được hôn nó một cái: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta!”
Nếu không phải tối qua Tiểu Bạch liều mạng cắn lỗ tai hắn, làm hắn tỉnh táo lại ngưng tụ pháp lực thì bây giờ Uông Trần đã bị người ta siêu độ từ lâu rồi.
“Chít chít.”
Tiểu Bạch vẫy đuôi kêu hai tiếng, vậy mà lại lộ ra vẻ hơi thẹn thùng.
Uông Trần nói với khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc: “Tiểu Bạch, đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Sau này, chỉ cần Uông Trần ta có một miếng cơm, chắc chắn sẽ không để hai vợ chồng các ngươi đói!”
Hắn nói vô cùng nghiêm túc.
Tiểu Bạch như nghe hiểu lời nói của hắn, nó dùng cái mũi khẽ cọ bàn tay Uông Trần.
Uông Trần vuốt ve nó một lát rồi đặt nó lên trên bàn.
Hắn vào phòng bếp mang linh gạo đã nấu và thịt địa tê ngưu rán lên chia sẻ với Tiểu Bạch.
Nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Cẩm Mao Thử đâu.
Uông Trần cũng không để ý mà vẫn nắm hai cục cơm nắm để Tiểu Bạch mang về như bình thường.
Buổi tối, hắn dùng viên đan chữa thương thứ hai.
Sau khi hành công chữa trị thêm một lần, nội thương gần như đã khỏi hẳn.
Chỉ là thời gian vẫn còn sớm, Uông Trần vừa trải qua kiếp nạn sinh tử không hề cảm thấy buồn ngủ bèn lấy tấm mặt nạ da người mình lấy từ trên mặt tên du thương xuống ra.
Lúc trước, Uông Trần vẫn chưa quan sát kỹ chiến lợi phẩm này.
Mặt nạ da người có màu xám trắng, chỉ hiện ra hình dáng mơ hồ của đôi mắt, mũi và miệng.
Ngoài những thứ đó ra thì chính là một tờ giấy trắng.
Nó cực kỳ mỏng, cầm trong tay như không cầm gì cả.
Nhưng lại mang đến cảm giác cực kỳ cứng rắn.
Xuất phát từ sự tò mò, Uông Trần lấy dao găm ra rồi nhẹ nhàng chọc vào gần viền mặt nạ.
Con dao găm này cũng được hắn lấy từ chỗ du thương, lưỡi dao cực kỳ sắc bén.
Nhưng mà căn bản không thể chọc thủng.
Uông Trần chuyển sang rạch, nhưng lại không để lại chút dấu vết nào trên tấm mặt nạ này!
Tính chất của nó cứng rắn đến mức vượt qua sự tưởng tượng của hắn!
Uông Trần lập tức cảm thấy hứng thú!
Hắn không ngừng tăng thêm lực, dùng dao găm chọc rạch chiếc mặt nạ.
Đến cuối cùng, ngay cả Cự Lực thuật cũng sử dụng mà vẫn không thể làm gì chiếc mặt nạ này!
Uông Trần nhận ra, chỉ sợ thứ đồ chơi này không hề đơn giản.
Nếu không phải kinh mạch của hắn chưa khỏi hẳn thì hắn thật sự muốn dùng Canh Kim chỉ để thử lực phòng ngự của chiếc mặt nạ này.
Mà phát hiện này cũng làm Uông Trần cảm thấy nghĩ mà sợ.
Tối hôm qua, nếu hắn đâm Canh Kim chỉ về phía khuôn mặt của du thương, có tấm mặt nạ này ngăn cản, chỉ sợ chưa chắc đã có thể giết chết đối phương!
Uông Trần suy nghĩ một lát rồi đột nhiên dán chiếc mặt nạ này lên trên khuôn mặt của mình.
Cảm giác hơi lạnh.
Giây tiếp theo, mặt nạ da người lặng lẽ giãn ra rồi dán chặt khít vào làn da của hắn.
Uông Trần không hề có cảm giác khó chịu nào.
Tầm mắt và hơi thở của hắn đều cực kỳ bình thường, không hề bị ảnh hưởng vì đang đeo mặt nạ.
Vậy khi đeo mặt nạ trông mình sẽ thế nào?
Uông Trần lập tức chạy vào trong phòng ngủ rồi lấy chiếc gương đồng đặt ở đầu giường ra.
Chỉ thấy khuôn mặt của Uông Trần trong gương không có ngũ quan.
Rất giống người không có mặt hắn từng nhìn thấy trong phim của Tinh Gia!
Vậy thì phải đi ra ngoài thế nào đây?
Uông Trần khẽ nhíu mày.
Tối hôm qua du thương đeo mặt nạ vào nhà giết người cướp của, khuôn mặt hắn nhìn thấy đâu phải như thế này?
Hay là có bí ẩn nào khác?
Uông Trần minh tư khổ tưởng với gương.
Sau đó, khuôn mặt của hắn bắt đầu thay đổi, lông mày, mũi và miệng dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Màu sắc của làn da cũng chậm rãi lộ ra theo khuynh hướng cảm xúc.
Chỉ trong một lát, một khuôn mặt bất cần đời đã xuất hiện trước mặt Uông Trần.
Uông Trần lập tức ngây dại.
Khuôn mặt trong gương thình lình chính là Tinh Gia hắn thích nhất.
Hơn nữa còn là Tinh Gia lúc còn trẻ, giống y như trong trí nhớ của Uông Trần!
Mà sau khi khiếp sợ, Uông Trần có cảm giác như vén mây nhìn thấy mặt trời và bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn đã hiểu ra rồi.
Uông Trần bắt đầu tưởng tượng đến một khuôn mặt khác.
Chỉ trong chớp mắt, Tinh Gia trong gương đã biến thành Ngạn Tổ!
Lần này lời to rồi!
Uông Trần suýt cười to.
Thứ đồ chơi này quá thần kỳ, nó có thể bắt chước khuôn mặt trong đầu người đeo một cách hoàn hảo.
Tuy Uông Trần không hiểu nhiều về pháp khí và pháp bảo lắm, nhưng hắn có thể khẳng định rằng đây tuyệt đối là một bảo vật hiếm thấy!
Hắn đã nhặt được bảo bối rồi.