Đùng đùng!
Cửa động phủ bị người gõ vang.
Uông Trần đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn lấy lại tinh thần rồi vội vàng đứng lên mở cửa động phủ ra.
“Bính năm mươi sáu, đã đến giờ!”
Người đứng ở lối ra vào chính là chấp sự của động phủ, hắn hếch mũi lên trời rồi nói với Uông Trần: “Ngươi có thể đi được rồi.”
Uông Trần nhíu mày lại: “Tiền bối, ta vào động vào giờ Mùi.”
Hắn nhỡ rất rõ ràng hai ngày trước mình đã vào trong động phủ này vào giờ Mùi
Mà bây giờ vừa mới đến giờ Ngọ.
Còn hai canh giờ nữa đó!
“Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi, nói nhảm gì thế!”
Chấp sự động phủ lườm hắn, thái độ vô cùng ngang ngược: “Chúng ta không cần mất thời gian quét dọn à?”
Uông Trần nhìn động phủ với diện tích chỉ có mấy mét vuông, ngoài một cái bồ đoàn ra thì không còn gì cả.
Lại nhìn chấp sự động phủ với vẻ mặt đương nhiên.
Sau đó, hắn rời đi.
Uông Trần không nổi giận hoặc là giải thích với đối phương.
Trên bản chất, mọi đau khổ của con người đều là tức giận đối với sự vô dụng của mình.
Uông Trần của bây giờ vẫn chưa có năng lực gây chuyện với một vị chấp sư.
Cần gì phải tự rước lấy nhục chứ?
Nhưng hắn đã nhớ kỹ dáng vẻ của đối phương!
“Hừ!”
Chấp sự động phủ khinh thường nhếch môi.
Những tu sĩ nhỏ bé tầng dưới chót giống như Uông Trần hắn đã ức hiếp quen rồi, không có chút độ khó nào.
Một canh giờ dư ra này có thể mang đến cho hắn khoản thu nhập ngoài một viên linh thạch hạ phẩm.
Một viên linh thạch hạ phẩm có vẻ rất ít.
Nhưng tích luỹ quanh năm suốt tháng thì lại rất khả quan!
Chấp sự động phủ cũng không sợ Uông Trần mách lẻo, hắn có người ở bên trên, nếu không thì hắn cũng không chiếm được công việc nhẹ lương cao này.
Mà Uông Trần đã rời khỏi động phủ đang chạy tới Tổng Đường ngoại môn.
Nói về cảm giác khi tu luyện trong động phủ thì thật sự rất thoải mái.
Hắn gần như chỉ mất nửa ngày đã đột phá bình cảnh, tăng lên Luyện Khí tầng bốn, lại dùng một ngày rưỡi để củng cố cảnh giới.
Hiệu suất tu hành là gấp đôi ở nhà.
Nghĩ tới những con em xuất thân từ gia tộc Tử Phủ thượng nhân, thậm chí là Kim Đan chân nhân, từ nhỏ đã tu luyện trong hoàn cảnh như vậy, điểm xuất phát cao hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần.
Ví dụ như một con lợn cũng có thể tu luyện thành lợn yêu!
Nhưng Uông Trần không vì thế mà oán trời trách đất.
Hắn có kinh nghiệm làm người hai đời, lại có bảng Tu Tiên giúp đỡ, chắc chắn thành tựu trong tương lai sẽ không thấp hơn bất cứ một thiên tài nào.
Hãy nhìn về tương lai đi!
Tổng Đường ngoại môn của phái Vân Dương nằm ở trung tâm thành Vân Sơn.
Là một toà thành trong một toà thành.
Dưới Tổng Đường có Chiến Đường, Hình Đường, Truyền Pháp Đường, Huân Sự Đường, Đan Dược Đường, Khí Vật Đường, Linh Thực Đường…
Chức vị từ lớn đến nhỏ lần lượt là đường chủ, trưởng lão, tổng quản, chấp sự và đệ tử cùng quản lý mọi việc ở ngoại môn.
Mơ ước lớn nhất của rất nhiều tu sĩ tầng chót chính là trà trộn vào một Đường nào đó để được hưởng thụ càng nhiều phúc lợi trong môn phái và một ít đặc quyền hơn.
Uông Trần đi tới Truyền Pháp Đường.
Hắn kiên nhẫn xếp hàng nửa canh giờ mới được tiến vào Tàng Thư Các.
“Làm phiền trưởng lão rồi.”
Uông Trần cung kính đưa lệnh bài thân phận của mình cho trưởng lão Truyền Pháp ở Tàng Thư Các.
Trong lệnh bài màu đen đại biểu cho thân phận đệ tử ngoại môn này có 100 Huân Điểm mà nguyên chủ cực khổ để dành trong năm năm.
Huân Điểm chính là điểm cống hiến của môn phái, cần thông qua hoàn thành các loại nhiệm vụ do Huân Sự Đường ban bố để kiếm.
Hoặc là được môn phái thưởng cho.
Mà số điểm cống hiến môn phái đó, nguyên chủ không động tới một chút nào.
Chỉ vì sau khi đột phá đến luyện khí trung giai có thể tới đây đổi một bộ công pháp thích hợp với bản thân.
Lần này xem như là Uông Trần đã hoàn thành một tâm nguyện của nguyên chủ.