Thức hải của Uông Trần xuất hiện thay đổi.
Vố số chữ màu vàng nhạt hiện lên trong thần hồn của hắn rồi ngưng tụ thành một viên pháp chủng tỏa sáng.
Một viên pháp chủng đại biểu cho một bộ công pháp hoàn chỉnh.
Bên trong viên pháp chủng vừa mới ngưng tụ này bao gồm toàn bộ pháp quyết tu luyện Ngũ Hành Công từ tầng thứ nhất đến tầng thứ chín.
Sau này, chỉ cần Uông Trần cảm ngộ viên pháp chủng này là có thể nhận được công pháp tương ứng với cảnh giới của bản thân.
Nhưng xung quanh pháp chủng lại bị từng sợi xích màu ám kim quấn quanh.
Đây là pháp thề phong ấn.
Pháp thề phong ấn tương ứng với lời thề thứ nhất của Thiên Đạo là “Không được truyền thụ công pháp ra ngoài”.
Giây phút Uông Trần kích hoạt thẻ ngọc công pháp, hắn đã lập lời thề có nguồn gốc từ Viễn Cổ này.
Dưới sự ước thúc của pháp thề, hắn có thể học tập, tu luyện, sử dụng, thậm chí là sửa chữa công pháp mình nhận được.
Nhưng lại không có cách nào truyền thụ cho người khác.
Chỉ cần là công pháp, thuật pháp lấy được từ môn phái đều có pháp thề phong ấn tương tự như vậy tồn tại.
Tông môn dùng nó để bảo đảm công pháp truyền thừa không bị tiết lộ và khuếch tán ra ngoài.
Khi ý thức của Uông Trần rút ra khỏi thức hải, hắn phát hiện mình đã ở ngoài cửa Tàng Thư Các, trong tay rỗng tuếch.
Uông Trần hành lễ rồi rời khỏi Truyền Pháp Đường.
Hắn không lập tức quay về nhà mà đi dạo xung quanh thành Vân Sơn.
Một nghìn năm trước, phái Vân Dương chiếm giữa linh mạch núi Thiên Vân thành lập tông môn, xây dựng ba toà tiên thành lần lượt là Vân Sơn, Vân Hồ và Vân Hải, quản lý vùng đất chiếm diện tích hàng vạn dặm.
Trong ba thành của phái Vân Dương thì thành Vân Sơn là toà thành to lớn nhất và phồn hoa nhất, cửu phường thập bát nhai đã dung nạp mấy trăm nghìn cư dân.
Mà thượng nhân khai phủ xây dựng nơi ở trong thành Vân Sơn cũng có hơn mười vị!
Uông Trần đi dạo, hắn nhìn thấy cửa hàng, quán trọ, tửu lâu, sòng bạc, cửa hàng xe ngựa và rất nhiều những thứ khác.
Trên cơ bản đều là những sản nghiệp của những gia tộc thượng nhân này hoặc là tu sĩ phụ thuộc vào bọn họ.
Trên đường phố, ngựa xe như nước, vô cùng huyên náo, hàng trăm ngành nghề hội tụ ở đây, cảnh tượng vô cùng rộn ràng và hưng thịnh.
Nguyên chủ từng tới thành Vân Sơn nhiều lần, nhưng vẫn luôn chưa thật sự được nhìn thấy phong thái của toà tiên thành này.
Trong lúc đi dạo, Uông Trần thoáng có ảo giác như đang trong mơ.
Dù là người tu tiên cũng khó có thể kháng cự được sự phồn hoa này, chẳng trách không ít người vót đến nhọn cả đầu cũng muốn chen vào bên trong.
Nhưng dù sao Uông Trần cũng đến từ thành phố lớn ở thời hiện đại.
Dù nhất thời bị hoa mắt mê hoặc nhưng tâm trí không hề bị dao động.
Hắn đi vào một cửa hàng treo biển “Thương Hội Tứ Hải”.
“Tiên sư vạn an.”
Uông Trần vừa bước qua bậc cửa thì một thị nữ có vẻ ngoài thanh tú đã lập tức bước tới chào đón, nàng cung kính hành lễ rồi dịu dàng hỏi: “Xin hỏi ngài cần gì?”
Không phải tất cả cư dân sinh sống trong thành Vân Sơn đều là tu sĩ, trên thực tế thì còn có một lượng lớn người phàm, hoặc có thể nói là chuẩn tu sĩ nữa.
Hầu hết bọn họ đều là võ giả hoặc là Thuế Phàm kỳ, đảm nhiệm công việc cần dùng sức như quét dọn, người hầu, phục vụ và vân vân.
Trong thế giới phàm tục, võ giả thuộc về người đứng trên người, năng lực chiến đấu không thua gì tu sĩ Luyện Khí sơ giai.
Nhưng ở đây thì nhiều lắm cũng chỉ là hộ viện và người hầu mà thôi.
Về phần thị nữ Thuế Phàm kỳ nhiệt tình tiếp đón Uông Trần thì hoàn toàn không đáng được nhắc tới.
Uông Trần khẽ gật đầu rồi nói: “Ta muốn mua công pháp.”
Sau khi đổi sáu tầng công pháp Ngũ Hành Công ở Tổng Đường ngoại môn, Huân Điểm còn lại của hắn là bằng không.
Vậy nên, Uông Trần chỉ có thể tìm kiếm thuật pháp mình cần trong Thương Hội Tứ Hải này thôi.
Thương Hội Tứ Hải không thuộc về bất cứ một gia tộc thượng nhân nào bên trong thành Vân Sơn. Trên thực tế, gốc rễ của thương hội này còn sâu hơn cả phái Vân Dương, có được bối cảnh thượng giới.