Sảng! Sảng! Sảng!
Uông Trần cảm giác như được uống một lon Cola dưới ngày hè mặt trời chói chang vậy.
Sảng khoái từ đỉnh đầu xuống tận bàn chân.
Đây là trận chiến đầu tiên của hắn ở thế giới này.
Tuy kẻ địch chỉ là một con địa tê ngưu nho nhỏ.
Nhưng chuyên chú, ấp ủ, tích tụ trong thời gian dài, sau đó tung chiêu trong phút chốc.
Một phát nhập hồn!
Cảm giác trong đó thật sự không có từ ngữ nào có thể miêu tả.
‘Kinh nghiệm Canh Kim chỉ +1.’
Uông Trần nhìn thấy thông báo bèn mở giao diện Tu Tiên ra theo thói quen.
Vừa lướt mắt qua, lập tức dừng lại!
‘Canh Kim chỉ (tinh thông): 0/200.’
Lên cấp rồi!
Kỹ năng Canh Kim chỉ hắn nắm giữ vậy mà lại đột phá bình cảnh, từ nhập môn lên tới cấp bậc tinh thông!!
Uông Trần tỉnh ngộ.
Căn cốt kém, ngộ tính thấp không phải đã hết thuốc chữa.
Cái gọi là chỉ cần chăm chỉ, chày sắt cũng có thể mài thành kim.
Một lần hai lần không thể đột phá bình cảnh, vậy thực hiện mười lần trăm lần, nghìn lần vạn lần!
Luôn sẽ gặp được cơ hội đột phá.
Điều này cũng làm Uông Trần cảm thấy tin tưởng hơn nhiều.
Hắn ngứa tay, rất muốn thử xem uy lực của Canh Kim chỉ cấp tinh thông là như thế nào.
Nhưng Uông Trần nhanh chóng đè lại sự xúc động này.
Canh Kim chỉ là pháp thuật duy nhất có tính sát thương trong số những kỹ năng mà hắn có được.
Kích phát tiêu hao rất nhiều pháp lực.
Trước mắt không biết trong linh điền còn có bao nhiêu con địa tê ngưu, bây giờ lại lãng phí pháp lực thì không phải là một hành động sáng suốt.
Uông Trần nhặt xác của con địa tê ngưu đã bị cắt thành hai nửa lên, sau đó cất vào túi trữ vật bên hông.
Túi trữ vật của hắn do bạn của Uông Thiệu Nguyên tặng.
Cho dù diện tích chỉ có ba mét vuông.
Nhỏ đến đáng thương.
Nhưng lại là pháp khí duy nhất mà hắn có.
Địa tê ngưu nghiền nát thành bột có thể làm thuốc, giá mua của hiệu thuốc thành Vân Sơn là ba cân một viên linh thạch hạ phẩm.
Khoảng tầm hai mươi con.
Con địa tê ngưu mà hắn vừa giết chết tương đương với năm viên linh thạch vỡ!
Nguy cơ nguy cơ, địa tê ngưu xuất hiện tất nhiên là chuyện nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng là kỳ ngộ để kiếm linh thạch.
Uông Trần tiếp tục tìm kiếm trong những mẫu linh điền còn lại.
Hắn nhớ lại cảm giác khi phát hiện ra con địa tê ngưu lúc nãy, thử tiến vào trạng thái vừa rồi.
Hết sức chăm chú cảm giác từng tiếng động xung quanh.
Có lẽ do thuộc tính thần hồn khá cao, hoặc là Uông Trần đủ chuyên chú, vì thế hắn nhanh chóng sinh ra cộng minh kỳ diệu với linh lúa trong linh điền.
Các linh lúa cái sau nối tiếp cái trước “nói cho” Uông Trần nghe kẻ địch đang ở đâu!
Con địa tê ngưu thứ hai đã bại lộ trong tầm mắt của hắn một cách dễ dàng như vậy.
Uông Trần không cần nghĩ ngợi ngưng khí, kích phát Canh Kim chỉ về phía mục tiêu mới.
Khí mang phá không, lập tức đánh trúng địa tê ngưu không hề cảnh giác, dứt khoát cắt nó thành hai nửa.
Nhưng điều làm Uông Trần không nghĩ tới chính là sau khi giết địa tê ngưu, khí mang của Canh Kim chỉ không hề biến mất, mà lại lướt qua một gốc cây linh lúa đâm vào trong đất.
Tạo thành một lỗ thủng rất sâu!
Uông Trần cũng hoảng sợ, suýt nữa thì hắn ngộ thương tới linh lúa rồi.
Uy lực của Canh Kim chỉ cấp tinh thông so với cấp nhập môn hiển nhiên là tăng lên rất nhiều.
Tốc độ nhanh hơn, tầm bắn xa hơn, lực sát thương cũng mạnh hơn!
Hơn nữa, Uông Trần còn cảm thấy sự nắm giữ và hiểu biết của mình với pháp thuật này tăng lên rất nhiều.
Tương ứng với điều này là lượng pháp lực tiêu hao cũng càng nhiều.
‘Kinh nghiệm Canh Kim chỉ +1.’
‘Canh Kim chỉ (tinh thông): 1/200.’
Nhìn thấy số liệu trên giao diện Tu Tiên, tốc độ tim đập của Uông Trần bỗng dưng nhanh hơn.
Một lần kích phát cộng 1 điểm kinh nghiệm.
Vậy có phải chỉ cần hắn thi triển thêm 198 lần Canh Kim chỉ nữa là có thể tiến vào bình cảnh rồi không?
Uông Trần tin rằng, có lẽ tu sĩ khác luyện tập kỹ năng, đột phá bình cảnh sẽ dễ dàng và đơn giản hơn mình.
Nhưng tốc độ bọn họ đạt tới bình cảnh chắc chắn không nhanh bằng mình.
Mà tu luyện pháp thuật, cấp bậc càng cao thì càng khó.
Uông Trần không nhịn được mà nắm chặt tay.
Hắn nhận ra, mình đã khai quật được một chút huyền bí của giao diện Tu Tiên.