Chương 115: [Dịch] Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Thu Đồ Đệ

Phiên bản dịch 4707 chữ

Bởi vậy võ quán này sau khi khai trương thì vắng ngắt, ngay cả một học trò cũng không có.

Phương Tịch cũng không quan tâm.

Mỗi ngày hắn ngồi ở trên ghế thái sư, tay cầm một quyển trận pháp sao chép, ở nơi đó khổ sở tìm hiểu.

Thậm chí vì thế còn tìm vài giáo viên, đến dạy hắn toán thuật.

Phương Tịch cũng coi như quyết tâm, hiện tại không có điều kiện nghiên cứu đan phù khí, mỗi ngày nhàn rỗi cũng chả làm gì.

Hắn dung hợp học vấn của ba thế giới, luôn có thể gặm ra con đường nhập môn trận pháp!

Chỉ cần nhập môn trận đạo, dù chỉ cấp một, cũng xem như người có nghề ở tu tiên giới, ngày sau làm gì cũng dễ dàng hơn!

Người có học, đi đâu cũng sẽ được người trọng vọng nha.

Hai tháng sau.

Thành Tam Nguyên, võ quán Hữu Gian.

Trước cửa vẫn có thể giăng lưới bắt chim.

Phương Tịch cũng không quan tâm.

Lúc này hắn đang nằm ở trên ghế thái sư, lấy cuốn sách che khuôn mặt của mình, mang theo chút ý mừng:

- Từ khi mở ra trận văn Tam Tài, ta rốt cục xem hiểu quyển truyền thừa kia một chút...

Tuy xem hiểu một chút chỉ là khởi đầu, nhưng Phương Tịch vẫn rất nhiệt tình.

Kỳ thực hắn cũng biết, cho dù Trúc Cơ kỳ, có thần thức phụ trợ, nhưng muốn tiến bộ ở trên tu chân tứ nghệ, thì vẫn phải nhìn tư chất, cùng với hậu kỳ đầu tư tài nguyên!

Tỷ như Luyện Đan Sư Trúc Cơ kỳ, có lẽ có thể nhanh chóng luyện ra đan dược cấp một, sau khi đầu tư lượng lớn tài nguyên, thậm chí có thể thử nghiệm luyện chế đan dược cấp hai, nhưng đầu tư và sản xuất chưa hẳn có thể huề vốn.

Cuối cùng có thể đạt tới trình độ nào, vẫn phải xem thiên phú!

Càng không cần phải nói trận pháp đặc biệt hơn.

Loại tư chất như mình, hiển nhiên thuộc về loại hình vất vả không có kết quả tốt.

Nhưng hiện tại không phải không có cách nào sao?

Nếu trên tay chỉ có truyền thừa trận pháp cấp một, thì chỉ có thể nhắm mắt gặm nó.

- Hừ... ha...

Trên thao trường ở tiền viện võ quán, cũng không phải không có bất kỳ ai.

Lúc này có một thiếu nữ áo đỏ đang luyện tập quyền pháp.

Nàng thân cao vượt xa bạn cùng lứa tuổi, gò má đỏ chót, tuy không nói mỹ lệ, nhưng cũng tính có mấy phần tư sắc.

- Sư phụ, ta đánh thế nào?

Thiếu nữ đánh xong một bộ quyền pháp, chờ mong nhìn về phía Phương Tịch.

- Không tệ...

Phương Tịch không hề có thành ý than thở:

- Có thể đánh Hỗn Nguyên Quyền sinh động như thật, nói vậy không lâu nữa, là có thể bước đầu nắm giữ khí huyết, tương lai luyện thành chân lực, trở thành danh hiệp trên giang hồ cũng ở trong tầm tay...

Thiếu nữ này tên Tôn Hồng Điệp, là khuê nữ của Tôn gia ở nhà bên cạnh.

Trước đó cũng không biết lên cơn điên gì lại muốn luyện võ, nhưng Tôn gia không đủ tiền đóng học phí cho những võ quán lớn kia.

Vừa vặn võ quán của Phương Tịch ở sát vách, thuận tiện Tôn Hồng Điệp về nhà, đồng thời thu phí cũng rất rẻ.

Vì vậy song phương ăn nhịp với nhau, để Tôn Hồng Điệp vào võ quán Hữu Gian.

Đồng thời...

- Hồng Điệp, củi trong nhà còn chưa chẻ xong!

Tường bên kia, đột nhiên dò ra đầu của một trung niên, rõ ràng là Tôn đại gia.

- Ồ!

Tôn Hồng Điệp không thể không thả xuống giấc mơ võ hiệp của mình, trở lại nấu nước bổ củi...

Sau khi xong, lại tiếp tục luyện võ, nhưng chưa luyện một nén nhang.

- Hồng Điệp, về nấu cơm...

Lần này sát vách dò ra cái đầu đổi thành nữ nhân, là mẫu thân của Tôn Hồng Điệp.

- Ồ!

Hồng Điệp đáp ứng, trên mặt đã có chút giận.

Nàng đang định đi, bỗng nhiên nheo mắt, giống như một con hồ ly trên dưới đánh giá Phương Tịch:

- Sư phụ... Ngươi không phải thương lượng với cha mẹ ta? Cố ý gạt ta đến luyện võ chứ?

Nàng đã sớm hoài nghi, võ quán này thu phí chỉ một phần mười võ quán khác, thậm chí còn chiết khấu thêm 30%!

Cái này không khỏi quá tiện nghi rồi!

- Cái này... thật không có, ngươi phải tin tưởng sư phụ.

Phương Tịch mở to hai mắt, tựa hồ bên trong tràn đầy chân thành.

- Ta tin ngươi mới có quỷ! Hỗn Nguyên Quyền gì kia thật giống như uy lực cũng không mạnh...

Tôn Hồng Điệp lẩm bẩm.

Lúc này, Tôn đại gia ở sát vách lại cười híp mắt đi vào võ quán:

- Phương Lãnh hiền chất, buổi tối đến uống một chén? Ta mới nấu nồi thịt rất ngon!

- Hừm, tốt!

Phương Tịch thả sách xuống, mỉm cười đáp lại.

- Được được, ta lại bảo bà nương xào thêm hai món ăn!

Tôn đại gia cười ha ha.

Trên thực tế, hắn cũng rất tinh, mặc dù Phương Lãnh này là người nơi khác, võ quán cũng không có học trò gì, nhưng có tiền nha!

Hắn nghe qua, tòa nhà này không phải thuê, mà là mua!

Đồng thời có thể mở võ quán, nhất định là biết võ công,

Có tiền, trẻ tuổi, anh tuấn, khỏe mạnh... Đây là cái gì? Đây là nhân tuyển con rể tốt nhất nha!

Hồng Điệp nhà hắn đã mười lăm còn chưa gả ra ngoài, trong lòng sắp gấp chết rồi.

Đồng thời nha đầu này còn điên điên khùng khùng hô hào muốn luyện võ, võ giả là sự tình nữ nhân có thể làm được sao?

Bạn đang đọc [Dịch] Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên của Văn Sao Công

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    52

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!