Còn Đường Toàn, gần đây luôn vui vẻ, trên mặt đầy nụ cười chất phác, hiển nhiên tình cảm với Bạch tiểu nương tử tiến triển rất tốt.
Sau khi chào hỏi đám người Bách Hợp, Mộ Phiêu Miểu, Phương Tịch đi tới sân nhỏ, bắt đầu luyện võ.
Trên sân luyện võ, còn có một chút bia ngắm từ võ quán Bạch Vân chuyển đến.
Một cái trong đó khá cồng kềnh, lại làm bằng sắt, vỏ ngoài cột dây thừng, là cọc gỗ chuyên dụng của Mộ Thương Long.
Bất quá lúc này, Phương Tịch dùng không chút khách khí.
Ầm ầm ầm!
Nắm đấm của hắn đánh vào trên cọc sắt, phát ra âm thanh làm người đau răng.
Hách Lam nhìn tình cảnh này, nuốt ngụm nước bọt, cảm thấy trước kia mình dám khiêu chiến, quả thật là không biết trời cao đất rộng, cũng may vận khí không tệ...
- Chờ đã, đây là...
Hắn nhìn một hồi, bỗng nhiên há hốc miệng.
Chỉ thấy ở dưới Phương Tịch công kích, dây thừng quấn quanh tách ra, hiện ra cọc sắt ngăm đen.
Mà lúc này, trên cọc sắt thình lình hiện ra từng quyền ấn và chưởng ấn!
- Không đủ, còn chưa đủ!
Bỗng nhiên, Phương Tịch hét dài, lấy tay làm đao.
Phốc!
Bàn tay của hắn giống như thần binh lợi khí, thủ đao phát ra, chém vào trên cọc sắt, lại trực tiếp chém bay một đoạn.
Coong!
Cọc sắt nện ở trên tường, làm bức tường rung động kịch liệt, rơi xuống không ít tro bụi.
Tình cảnh này bị rất nhiều người nhìn thấy, tất cả đều há to mồm.
- Phương Tịch...
Chẳng biết lúc nào Mộ Thương Long đi tới bên sân bãi, nhìn cọc sắt gãy lìa, thần sắc kích động:
- Chẳng lẽ ngươi đã đánh vỡ thân thể cực hạn, trở thành Võ Sư?
- Còn thiếu một chút!
Phương Tịch thu hồi thủ đao, cảm thụ biến hóa trong cơ thể, có chút tiếc hận.
Có Khí Huyết Đan giúp đỡ, đánh vỡ thân thể cực hạn, sinh ra chân kình, tựa hồ cũng không xa.
Dựa vào cảnh giới chân lực luyện tủy trước mắt, đại khái lại qua mấy tháng, nhiều nhất một năm, là có thể sinh ra chân kình, đánh vỡ ma chú võ học tam lưu không cách nào thăng cấp!
Đáng tiếc, tốc độ này quá chậm.
- Vì lẽ đó... ta còn cần một môn võ học chân kình.
Ánh mắt Phương Tịch lóe lên, nhìn về phía Mộ Thương Long:
- Sư phụ, gần đây đã xảy ra chuyện gì?
- Những chuyện khác còn tốt, ta đều có thể giải quyết.
Mộ Thương Long do dự một chút, cuối cùng vẫn nói:
- Chỉ là gần đây, Nguyên Hợp Sơn có người đưa tin, yêu cầu chúng ta nghe theo mệnh lệnh, nói Trấn Thủ Sứ của bọn họ, có lẽ có biện pháp đi ra ngoài...
- Biện pháp đi ra ngoài?
Phương Tịch nhất thời cảm thấy hứng thú:
- Cụ thể là cách gì?
- Cụ thể là cái gì không biết, nhưng Nguyên Hợp Sơn yêu cầu chúng ta nghe theo chỉ huy, bao quát nộp lên lương thực... Như vậy có thể cho chúng ta danh ngạch đi ra ngoài.
Biểu hiện của Mộ Thương Long vô cùng xoắn xuýt.
Rất hiển nhiên, hắn cảm thấy chuyện này khả năng không lớn, nhưng lại không nỡ từ bỏ.
Người chết chìm, sẽ không nỡ buông tha dù là một cọng cỏ hi vọng.
- Sự kiện này, võ quán chúng ta trước tiên không tham dự, quan sát một quãng thời gian lại nói.
Phương Tịch làm ra quyết định.
Trong võ quán Bạch Vân, hắn làm ra quyết định, dù là Mộ Thương Long cũng không dám phản bác.
Lúc này, hắn tiếp nhận khăn mùi soa do Bách Hợp đưa tới, xoa xoa hai tay, tùy ý nói:
- Còn có... ta chuẩn bị ra ngoài một quãng thời gian.
- Lại ra ngoài?
Mộ Phiêu Miểu cảm giác có chút khổ sở:
- Lương thực của chúng ta đã đủ ăn rất nhiều ngày...
- Không phải chuyện lương thực... nếu có kẻ địch tới cửa, thì để bọn họ nhìn cọc sắt này.
Phương Tịch quyết định ra ngoài, mục tiêu tự nhiên là Nguyên Hợp Sơn.
Bất luận là Yêu Ma Thụ trưởng thành, hay áp lực năm viên linh thạch, đều khiến hắn nhất định phải mau chóng bán vật tư ở Đại Lương về tu tiên giới Nam Hoang, đổi lấy linh thạch.
Mà muốn làm như thế, ít nhất cũng cần tu vi Luyện Khí trung kỳ.
Trong thời gian ngắn, Phương Tịch tự nghĩ Trường Xuân Quyết căn bản không có cách đột phá tầng bốn.
Vậy chỉ còn lại võ đạo có thể nhanh chóng tăng lên.
Chỉ là tuy võ đạo của hắn có tiến bộ cực lớn, nhưng cách sinh ra chân kình còn một đoạn.
- Cả thành Hắc Thạch, có lẽ chỉ có võ học mật truyền của Nguyên Hợp Sơn mới đạt đến chân kình, có thể nhanh chóng thúc đẩy sự tiến bộ của ta.
Con ngươi của Phương Tịch thăm thẳm, đi ra võ quán Bạch Vân, nhanh chóng biến mất ở trong đường phố.
...
Cửa thành nam.
- Trấn thủ đại nhân... Ta đã liên lạc những võ quán chủ kia, võ quán Hồng Nham, võ quán Tam Hoa đều đáp ứng yêu cầu của chúng ta, sau này bọn họ sẽ đưa lên lượng lớn vật tư, nhân thủ, cùng với võ học trấn phái, phối hợp Thần Ý Đồ!
Kiều Ngũ Xương khom người bẩm báo.
Ở trước mặt hắn, chính là Lệnh Hồ Dương khí chất càng ngày càng cao, như thần như ma.
- Biết rồi.
Lệnh Hồ Dương gật đầu.
- Trấn thủ đại nhân...
Kiều Ngũ Xương cắn răng:
- Chỉ là... Chúng ta đáp ứng bọn họ danh ngạch ra khỏi thành...
Hắn đối với chuyện này, kỳ thực có lo lắng nhất định.
Bởi vì Kiều Ngũ Xương rõ ràng biết được, trong Ma Vực, quỷ thần khó thoát!