Lục Chi trừng mắt phượng, vẻ đanh đá lại trở về.
- Ai...
Nhìn tình cảnh này, Phương Tịch chỉ có thể cảm thán:
- Cũng không phải tất cả cơ duyên nhìn thấy, đều là của ta...
Hắn không có linh thạch, chỉ có thể chờ đợi lần sau bán thịt Yêu Thú, tích trữ đầy đủ linh thạch, lại đi Thiên Phù Điện thử vận may.
- Ai... Không có linh thạch, vào bảo sơn lại quay về, đáng thương đáng tiếc...
Sau khi hội trao đổi kết thúc, Phương Tịch và Cửu Huyền thượng nhân, Địch Thất kết bạn rời phường thị.
Cửu Huyền thượng nhân vuốt râu, vẻ mặt thở dài thở ngắn.
Không thể không nói, Lục Chi bán phá giá tồn kho, rất nhiều đều là thứ tốt, đồng thời ít nhất tiện nghi hơn phường thị hai phần mười!
Ngay cả Địch Thất, cũng không nhịn được mua vài tờ phù lục do Tông Phù Sư chế tác.
Chỉ có hắn và Phương Tịch, là vì trong túi ngượng ngùng, chỉ có thể ngồi nhìn.
- Ai... Ta tính là gì? Trần Bình Trần đạo hữu mới lợi hại, lại trực tiếp mua được truyền thừa của Tông Phù Sư!
Địch Thất cũng thở dài, vẻ mặt không cam lòng:
- Tông Phù Sư chế phù tay nghề tinh xảo, thậm chí ta hoài nghi hắn được truyền thừa cấp hai... Cũng không biết ở trong bút ký của mình, để lộ ra bao nhiêu?
- Này hẳn là không có, truyền thừa cấp hai, há sẽ giá trị hai trăm linh thạch? Nghĩ Lục đạo hữu choáng váng hay sao?
Phương Tịch thấy buồn cười.
Dựa theo suy đoán của hắn, trong bút ký ngọc giản kia, có mấy phương pháp chế tạo phù lục cấp một thượng phẩm, đã là Lục Chi lấy chân thành đối đãi người.
- Cũng phải... Bất quá Trần đạo hữu còn có cơ hội.
Cửu Huyền thượng nhân nghiêm mặt nói:
- Chỉ cần hắn và Lục đạo hữu kết làm phu thê, chẳng phải nhất cử lưỡng tiện, ôm được mỹ nhân quy, đồng thời còn có thể thu được bí tàng chân chính của Phù Sư?
- Ha ha! Hi vọng như thế.
Ba người phát ra tiếng cười chỉ nam nhân mới hiểu.
...
Hôm sau.
Phương Tịch xuống núi mua lương thực, lại trở về Đại Lương Thế Giới một chuyến, nuôi nấng Thái Tuế, sau đó cắt thịt.
Chờ mấy ngày sau, trên tay hắn đã tích trữ gần bốn trăm cân thịt Thái Tuế.
Bách Xảo Lâu.
Ầm!
Bốn trăm cân thịt Yêu Thú đập xuống đất, để chưởng quỹ Kỳ Lục cười đến không ngậm mồm được.
Hắn thành thực kinh doanh, quả nhiên có báo đáp.
Cái này không phải sao, tán tu kia đã mang hết thịt Yêu Thú đến bán?
- Vị đạo hữu này, có thể lựa chọn Bách Xảo Lâu chúng ta, quả thật là vinh hạnh, Nghênh Tùng, còn không dâng trà?
Kỳ chưởng quỹ cười rất hiền lành.
Dù sao mấy chục cân thịt Yêu Thú trước đó bị một thể tu dùng giá cao mua đi, quả thật là kiếm được một số tiền lời.
- Mời ngài!
Nghênh Tùng vội vã pha một chén linh trà, bất quá Phương Tịch chỉ nâng chén, nhưng không có uống.
Dù sao lăn lộn ở trong tu tiên giới, phải có chút ánh mắt, đồ vật uống vào bụng càng như vậy.
- Thịt Yêu Thú này phẩm chất giống như lần trước, hẳn xuất từ một con... Ồ?
Kỳ Lục kiểm tra, đột nhiên có chút nghi ngờ:
- Yêu Thú này, chẳng lẽ không có khớp xương? Xương Yêu Thú cũng là đồ tốt, cốt tủy có thể luyện đan, xương cốt có thể dùng để luyện khí...
- Chưởng quỹ thật tinh tường, Yêu Thú này xác thực mềm mại không xương, vô cùng kỳ dị, nhưng đáng tiếc chỉ có một con...
Phương Tịch giả vờ giả vịt thở dài, cũng âm thầm thề sau này tuyệt đối sẽ không ở phường thị này bán thịt Thái Tuế nữa.
Ngược lại... Đợi sau khi rời thành Hắc Thạch, hắn hoàn toàn có thể săn những Yêu Thú khác đi bán.
Yêu Thú ở Đại Lương Thế Giới không ít, đồng thời thực lực thấp kém, chính là đối tượng xoạt quái rất tốt!
- Bốn trăm cân thịt Yêu Thú này, tổng cộng bốn mươi viên linh thạch, đạo hữu thấy thế nào?
Kỳ Lục tính ra trọng lượng, còn làm tròn cho Phương Tịch.
- Chưởng quỹ hào sảng.
Phương Tịch nói:
- Bất quá ta muốn thu mua một tấm phù chú, không biết Bách Xảo Lâu có không?
So với Thiên Phù Điện và Đan Đỉnh Các bán chuyên nghiệp, Bách Xảo Lâu càng giống như tiệm tạp hóa, hắn mới hỏi như vậy.
- Há, không biết là phù lục gì?
Kỳ Lục hơi kinh ngạc.
- Phá Cấm Phù, chỉ cần cấp một là được.
Phương Tịch nói.
- Phá Cấm Phù cấp một sao?
Kỳ Lục suy nghĩ một chút, sau đó bật cười:
- Đạo hữu thật may mắn, loại phù lục này rất hiếm thấy, vốn bổn lâu không có, nhưng hôm qua vừa vặn có một vị khách nhân bán một tấm, chất lượng hoàn hảo, linh khí cũng không ngoại tán, mời xem!
Hắn vỗ eo một cái, từ trong túi gấm, lấy ra một hộp gỗ mà Phương Tịch nhìn quen mắt.
Sau khi mở ra, một tấm Phá Cấm Phù giống ngày đó như đúc xuất hiện ở trước mặt Phương Tịch.
- Làm không tốt thật đúng là di vật của Tông Phù Sư, người kia mua lại qua tay bán cho Bách Xảo Lâu?
Trong mắt Phương Tịch toát ra vẻ suy tư.
Nhưng bất luận phù lục này có phải hay không, cũng không có bao nhiêu quan hệ tới hắn.
Cẩn thận kiểm tra một phen, Phương Tịch mở miệng hỏi giá:
- Không tệ, xác thực là Phá Cấm Phù cấp một thượng phẩm, không biết bán bao nhiêu?
- Ha ha... Phá Cấm Phù này, ở Thiên Phù Điện ít nhất bán ba mươi lăm viên linh thạch, lão hủ cũng không cần phí chân chạy, đạo hữu cho giá gốc là được.