Đối với
Nếu trong hoang dã tùy ý thấy được Yêu, vậy bách tính còn làm sao trồng trọt?
Thế giới này đại khái cũng sớm xong, sẽ không có triều đình Đại Lương tồn tại.
Bởi vậy tuy hoang dã có Yêu Ma, nhưng chung quy chỉ là số ít.
Giống như tình huống thành Hắc Thạch lúc trước, thuần túy là bởi vì Yêu Ma Thụ xuất thế, xua đuổi Yêu Thú khác đưa đến, chỉ là trường hợp đặc biệt!
...
Ngày hôm nay.
Đoàn xe chạy trên một gò núi, phóng tầm mắt nhìn tới, xa xa một toà thành lớn đập vào mi mắt.
Tòa thành này ở chỗ giao tiếp của hai con sông, có xây bến tàu cực lớn.
Ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, sông đào bảo vệ thành sóng nước lấp loáng, bên trên còn có thuyền bè cực lớn tới lui tuần tra...
Cổ thành nguy nga mang theo khí tức cổ lão, trên tấm biển, hai chữ Tam Nguyên cực lớn có thể thấy rõ ràng.
- Thành Tam Nguyên, đến!
Trong đội xe, không ít người phát ra tiếng hoan hô.
Bọn họ rốt cục đi tới điểm cuối của lữ trình!
- Công tử, ngươi xem!
Bách Hợp hưng phấn chỉ vào thành phố xa xa:
- Thật nhiều người... thật đẹp...
- Đúng vậy!
Phương Tịch mỉm cười, có chút cưng chiều sờ sờ đầu của nàng, chợt nhìn Mộ Phiêu Miểu nói:
- Phiêu Miểu... Bách Hợp liền giao cho ngươi chăm sóc.
- Xin đại sư huynh yên tâm, ồ?
Mộ Phiêu Miểu theo bản năng đồng ý, chợt phát hiện không đúng:
- Đại sư huynh... Ngươi không vào thành sao?
- Ta chỉ đưa các ngươi tới đây, đưa quân ngàn dặm cuối cùng cần từ biệt, đi thôi!
Phương Tịch nhìn Mộ Thương Long và Hàn mập vung vung tay, sau đó xoay người rời đi.
Cùng nhiều người như vậy vào thành, tuyệt đối không phải dự định của hắn.
Dù sao nhiều người nhiều miệng, mà trước đó hắn lại triển lộ ra quá bất phàm.
Dù là Mộ Thương Long, đối với hắn cũng chưa chắc trăm phần trăm tín nhiệm.
Huống chi thành Hắc Thạch bị vây là sự kiện lớn, khẳng định có quan phủ quan tâm, đến lúc đó phát hiện đội người may mắn còn sống sót này, sau khi tra hỏi, ai có thể kiên trì?
Nhân tâm là không chịu nổi thử thách.
Bởi vậy, Phương Tịch lựa chọn không đi thử nghiệm nhân tâm.
Chỉ cần hắn duy trì thần bí biến mất, không ai biết tung tích của hắn, sẽ không người nghĩ tới chuyện mật báo quan phủ chuyện này.
Vì lẽ đó, hắn quyết định một người rời đi, dù Bách Hợp cũng không mang theo.
Dù sao chỉ là một tỳ nữ mà thôi, hắn che chở sống qua ma tai, một đường an toàn đi tới thành Hắc Thạch, đã là ân đức lớn lao.
Đối với nàng chỉ có ân tình, không có thua thiệt.
Phương Tịch đi cực kỳ tiêu sái.
Nhìn bóng lưng của hắn, Mộ Thương Long và Hàn mập đều yên lặng.
Tuy bọn họ cũng cảm tạ ân cứu mạng của Phương Tịch, chưa chắc sẽ bán ân nhân, nhưng sâu trong nội tâm như thế nào, ai biết được.
Nhưng hiện tại, là một chút xíu tâm tư cũng không có.
...
- Sau khi Võ Sư, muốn tiến bộ sẽ rất khó khăn, ta hiện tại, giá trị võ lực tương đương với Võ Sư nhị bộ, nhưng ở trên con đường Tông Sư, còn một bước cũng chưa bước ra... Tuy có linh thức phụ trợ, cảnh giới nhập vi, lĩnh ngộ quyền ý hẳn rất nhanh...
- Nhưng võ công chỉ là thủ đoạn hộ đạo, tu tiên mới thật là thủ đoạn trường sinh...
Phương Tịch trở lại tu tiên giới, cảm thụ linh khí dồi dào hơn Đại Lương, âm thầm cảm khái.
Hắn đi ra đường hầm, tới trong lều gỗ, phát hiện ngoài phòng có một tấm Truyền Âm Phù bồng bềnh!
Phương Tịch đưa tay tiếp nhận, đưa vào một tia pháp lực.
Một thanh âm thiếu nữ lanh lảnh vang lên:
- Người là Phương Tịch đạo hữu? Thiếp thân Tư Đồ Thanh Thanh, tân nhậm An Điền Sứ, kính xin đạo hữu sau khi nhìn thấy Truyền Âm Phù, thì truyền tin tức cho thiếp thân.
- Tư Đồ gia lại đổi người?
Phương Tịch cầm Truyền Âm Phù, hết sức kinh ngạc, bất quá vẫn dựa theo đối phương nói, đưa pháp lực vào, giơ tay ném đi.
Vèo!
Truyền Âm Phù hóa thành ánh lửa biến mất.
Không bao lâu, một chiếc Thiết Diệp Chu bay tới.
Đứng ở trên Thiết Diệp Chu, rõ ràng là một thiếu nữ mặc quần áo màu xanh.
Nàng mày liễu phấn trang, da thịt có chút trắng, ngũ quan không quá xuất sắc, lại hài hòa lạ kỳ, còn mang theo khí chất mờ mịt, tóc dài tới eo, giống như cung nữ từ trong tranh đi ra.
- Bái kiến Tư Đồ đạo hữu!
Phương Tịch vội vàng hành lễ.
Tuy trong cảm ứng, đối phương chỉ là Luyện Khí trung kỳ, nhưng dù sao cũng là người Tư Đồ gia!
- Phương đạo hữu là lão linh nông ở Thanh Trúc Sơn, không cần khách khí!
Tư Đồ Thanh Thanh mở miệng, tiếng nói giống như thanh tuyền trong núi.
- Không biết Tư Đồ Anh đạo hữu như thế nào?
Phương Tịch nhìn tân nhậm An Điền Sứ của Tư Đồ gia, nửa ngày không tìm được đề tài, chỉ có thể hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Sắc mặt Tư Đồ Thanh Thanh nghiêm nghị:
- Trải qua tra xét... Người này làm việc lười biếng, dối trên gạt dưới, ăn chặn tiền tài, đã bị gia tộc bắt lại, lấy lôi tiên hành hình, cũng phạt diện bích hối lỗi... Trước đó đạo hữu đang bế quan sao? Bằng không sớm nên rõ ràng.
- Thì ra là vậy.