Cũng không lâu lắm.
Độ thuần thục quả nhiên tăng lên.
Quả nhiên đúng như suy nghĩ của mình.
Trong lòng Lâm Phàm suy nghĩ, nếu như thật sự tăng lên, vậy thì còn gì phải do dự gì nữa, khẳng định sẽ bật hết hỏa lực mà làm.
Không cần nghĩ ngợi, cứ vung búa lên mãnh liệt đập xuống.
Lão Vương vẫn luôn chú ý đến tình hình của Lâm Phàm, vừa mới bắt đầu, động tác của Lâm Phàm có chút ngập ngừng, vẫn luôn xảy ra vấn đề, cái này theo lão Vương thấy cũng là chuyện bình thường, dù sao thì mới vừa làm chính là như vậy.
Nhưng dần dần, chú phát hiện tình hình có chút không đúng.
Mẹ nó… Sao có cảm giác càng ngày càng thành thục vậy?
Đây thật sự là người mới học sao?
Khóe miệng lão Vương run rẩy, nhớ ngày đó khi chú học kỹ thuật rèn đúc này, khi đó thật thảm, cũng không biết bị mắng bao nhiêu lần, nhưng nhìn động tác của Lâm Phàm càng ngày càng thuần thục, thật sự kinh ngạc.
“Đây thật sự là lần đầu tiên cậu học rèn sắt chứ?” Lão Vương không nhịn được hỏi.
ÁNh mắt Lâm Phàm bình tĩnh nói, “Đúng vậy, lần đầu tiên.”
“Ngươi xác định không phải giả heo ăn thịt hổ với ta chứ?”
“Không có.”
Lão Vương nhìn chằm chằm ánh mắt trong suốt của Lâm Phàm, cuối cùng yên lặng gật đầu, tiếp tục chuyên tâm rèn sắt, có lẽ trên thế giới thật sự có loại kỳ tài này đi, rõ ràng chưa từng tiếp xúc qua, nhưng lại lấy thiên phú của mình ra treo thầy dạy lên đánh.
Những người sống sót đang làm việc xung quanh nghe thấy tiếng đập nện liên tục từ chỗ Lâm Phàm truyền đến.
Đều ngẩng đầu lên nhìn.
Bọn hắn đã chú ý Lâm Phàm mấy ngày rồi.
Mẹ nó, đúng là điên cuồng, làm việc quá con mẹ nó cần cù, chẳng hề có chút lười biếng nào cả, khiến bọn họ vô cùng bị động, chỉ có thể dốc sức mà làm.
Một bữa cơm một viên tiền tệ, cậu chơi cái quái gì thế.
Rèn đúc rất khô khan đó.
Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, hắn thật sự rất thích rèn sắt, rèn sắt khiến tôi vui sướng, giúp tôi mạnh lên, chỉ với thể chất của hắn bây giờ, ở trong tường rào này, ngoài Liệp Sát giả và Giác Tỉnh giả, ai có thể qua được hắn.
Nghĩ đến đây, hắn lại càng thêm hưng phấn, hắn muốn đè đánh toàn bộ Liệp Sát giả và Giác Tỉnh Giả.
Tan việc.
Nhận được một viên tiền tệ, đắc ý rời đi.
- Kỹ năng: Rèn sắt: (cao cấp 35/100)
Độ thuần thục tăng chậm hơn so với lúc trước, có thể là vì trình độ càng cao, tăng lên càng chậm, điều này có thể thông cảm được.
Tường ngoài.
Lâm Phàm và lão Vương dừng chân lại, đám người sống sót ban ngày muốn lôi kép Lâm Phàm kia đã trở về, chỉ có hai người, người còn lại là tay quyền anh.
Đều rất chật vật, người đan ông lôi kéo Lâm Phàm, tay phải máu thịt be bét, thậm chí có thể nhìn thấy xương.
“Chết rồi, chết hết rồi, chết hết rồi.”
Người đàn ông điên điên khùng khùng, hai mắt đỏ bừng, thần sắc điên cuồng, giống như gặp được dị thú rất đáng sợ.
Tay quyền ảnh dường như cũng bị kinh hãi rất lớn.
Sau khi quay về tường rào, lập tức đần độn ngây ngốc ngồi một chỗ, xem ra đã bị dọa sợ.
Những người sống sót ở xung quanh đều lạnh lùng nhìn chằm chằm họ.
Bọn hắn chỉ cần bản thân mình còn sống, kẻ nào chết, kẻ nào không chết, không liên quan đến bọn họ, thậm chí còn có người bắt đầy thèm muốn vật tư của hai người kia.
Lão Vương nói, “Anh ta chết chắc rồi.”
Lâm Phàm gật đầu, vô cùng tán thành lời lão Vương, đúng vậy, vết thương nặng như vậy, không có thuốc thang trị liệu, nhất định sẽ thối rữa, đến lúc đó thật sự xong đời rồi.
“Có phải thi thể của anh ta sẽ trở thành phân bón cho vườn rau?”
“Ừm, người chết nào cũng có kết quả như vậy.”
Ai!
Thở dài một tiếng.
Không suy nghĩ nữa, chuyện này không liên quan gì đến hắn, bây giờ hắn chỉ cần thanh thản ổn định nâng đầy độ thuần thục của kỹ năng lên, sau đó từng bước sống sót trong tận thế muôn màu muôn vẻ này.
Hắn nghĩ đến hai anh em Lục Sơn, không biết tình hình bọn hắn ở bên ngoài thế nào rồi.
Nhưng mà hắn thấy, chắc hẳn không sao đâu, dù sao thì hai anh em họ đều rất lợi hại, hơn nữa ở bên ngoài cũng không quá nguy hiểm, chỉ cần không tìm đường chết, chắc hẳn không thành vấn đề.
Tạm biệt hai cha con lão Vương, hắn di dạo ở tường ngoài một chút, nhặt mấy cây gỗ mà người ta không cần, đến chỗ ông Trần mượn dụng cụ, sau khi quay về chỗ ở, hắn bắt đầu làm một cái giường đơn giản.
Trên bãi đất trống, Lâm Phàm ngồi dưới đất, cầm bút vẽ vẽ lên mấy cây gỗ, sau đó cầm cưa bắt đầu làm việc.
Thật sự là tình thế tận thế hỏng bét, phải tự mình làm thì mới cơm no áo ấm.
Hắn bắt đàu từ từ hòa mình vào cái thế giới xa lạ này, trở về thì nhất định là không thể rồi, không cần suy nghĩ nữa.
Rất nhanh, một cái giường bốn chân xuất hiện, đều bằng phẳng.
Vật liệu gỗ bên chỗ ông Trần không ít, hỏi ra mới biết được, sớm biết ông Trần có nhiều vật liệu gỗ như vậy, hắn làm gì phải giống như nhặt rác, đi khắp tường ngoài tìm kiếm như thế.
Cũng không lâu lắm, làm xong cái giường đơn giản này, không có trải giường, chỉ có thể dùng dây thừng đan lên.
Kéo cái giường nhỏ vào trong lều.
Nằm.
Cảm giác cũng không tệ lắm.
Về sau đi ngủ không cần phải sợ khí ẩm dưới mặt đất, còn bị sâu kiến cắn người.
Nằm thẳng, hai tay đặt trên bụng, từ từ nhắm hai mắt, cảm nhận ban đêm yên tĩnh.
Sinh hoạt chính là như thế.
Từ từ sẽ đến, tóm lại sẽ tốt.
Hai ngày sau.
Sáng sớm.
Lâm Phàm rời giường, hít không khí đục ngầu xen lẫn mùi lạ, nhìn như đang hưởng thụ, nhưng thật ra rất bất đắc dĩ, hắn đã phát hiện ra, tường ngoài và tường trong, ngoại trừ chất lượng cuộc sống chênh lệch rất lớn ra, ngay cả không khí cũng khác biệt.