Cậu có chút bốc đồng, có chút mong muốn thay đổi cuộc sống trước mắt, hơn nữa còn là người bạn duy nhất mà chú công nhận.
Nếu như cậu thật sự thành công, chú tin rằng cậu không phải là người vong ân phụ nghĩa.
Làm.
Chú Vương quyết định.
Chú muốn lấy tất cả những thứ có giá trị trong người đánh cược một lần, cược Lâm Phàm sẽ thành công, không phải người vong ân phụ nghĩa, chú nghĩ đến những lời mà Lâm Phàm nói.
Những người tồn tại trong tường rào này, thật ra chính là bèo trôi không rễ, ai cũng không biết khi nào sẽ bị dị thú tiêu diệt, vận mệnh của mình không nằm trong tay của mình, thế thì còn sống có ý nghĩa gì chứ.
Chú Vương cảm thấy Lâm Phàm nói rất có lý.
Chú bớt ắn bớt mặc, dành dụm tiền tệ để làm gì?
Ở chỗ này thì còn có giá trị, nhưng mà ra bên ngoài rồi, đến tường rào khác, đó chính là phế phẩm, không đáng giá một chút nào.
…
Sang sớm.
Lâm Phàm tỉnh lại như thường ngày, dùng ngón tay đánh răng, sau đó gặm khoai lang sống, đồ ăn chỉ có như vậy mà thôi, trước kia còn có cháo sữa đậu nành, sủi cảo chưng, đậu hũ cay, bây giờ không có gì cả, chỉ có khoai lang.
Nhưng mà cuộc sống ở tường ngoài như thế đã xem như tốt rồi.
Có người đến khoai cũng không có mà ăn.
Nói thật, vận may của hắn xem như tốt.
Đi đến chỗ cũ, tiếp tục xoát độ thuần thục, mức độ chính xác khi ném mạnh tăng lên, đây là BUG năng lực, mặc kệ là cao thủ đỉnh cao ném lao, cũng không thể làm được chuyện chỉ đâu đánh đó.
Nhưng hắn thì có thể, độ thuần thục tăng lên khiến phương diện ném mạnh của hắn vĩnh viễn duy trì ở trạng thái tốt nhất.
Ầm!
Ầm!
Tiếng vang nặng nề tuyền đến.
Lâm Phàm lại ném ra một lần nữa, động tác khô khan, nội dung khô khan, nhưng khi độ thuần thục dần tăng lên, đều đại diện cho tỷ lệ sống sót của hắn trong tận thế lại cao hơn một chút.
Không biết qua bao lâu.
“Anh luyện tập như vậy thì làm được gì chứ, vòng tròn đó là vật chết, dị thú thì biết di chuyển.” Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến.
Lâm Phàm dừng động tác lại, quay đầu nhìn sang, không ngờ lại là Lục Dĩnh, trong lòng vô cùng khó hiểu, cô gái này sao lại đến đây, hơn nữa còn chủ động nói chuyện với hắn
Trong lòng hắn, Lục Dĩnh là người khá lạnh lùng.
Lục Dĩnh mặc quần áo tác chiến kiểu nữ, giày tác chiến cao cổ màu đen, phối hợp với hai chân nhỏ thẳng kia, khiến người ta cảm thấy vô cùng hiên ngang, quả thật là rất đẹp trai.
Trong tận thế còn có thể mặc được loại trang bị này.
Không cần nhìn, nhất định là gia hỏa không dễ chọc.
Lục Dĩnh tùy tiện đi dạo, rồi đi dạo đến chỗ này, nhìn thấy Lâm Phàm đang luyện tập ném mạnh, nên dừng bước nhìn một chút, kinh ngạc với mức độ chính xác của hắn, nhưng chỉ luôn ném vào một mục tiêu chết, không dùng được gì cả, dị thú có tốc độ rất nhanh, sau khi chân chính đối mặt với dị thú rồi, mới phát hiện, những gì mình luyện tập trước đó, chỉ là luyện không.
“Đúng rồi, tôi nhớ anh làm việc ở nhà xưởng rèn đúc vũ khí, vào lúc này, sao anh không đi?” Lục Dĩnh hỏi.
“Không làm nữa, chuẩn bị ra ngoài săn giết dị thú.”
Phì!
Lục Dĩnh cười ra tiếng, “Anh muốn ra ngoài đưa đồ ăn cho dị thú à, tôi cảm thấy lựa chọn của anh không chính xác lắm, công việc ở nhà xưởng rèn đúc vũ khí tuy thật sự buồn tẻ, nhưng ở nơi đó có thể đảm bảo an toàn, tôi đã từng gặp nhiều người sống sót muốn ra ngoài săn giết dị thú, nhưng phần lớn đều trở thành đồ ăn cho dị thú.”
Lâm Phàm nhìn cô, “Vậy lần đầu tiên cô săn giết dị thú là như thế nào?”
Lục Dĩnh thản nhiên nói,”Anh trai tôi đưa thịt dị thú cho tôi, để tôi có năng lực tự bảo vệ mình, cho dù đối mặt với dị thú, tôi cũng có thể dễ dàng đối phó.”
Khá lắm, chẳng có chút trắc trở nào cả.
Có được một người anh trai tốt, bồi dưỡng em gái của mình thật lợi hại.
Đây nhất định là chuyện đương nhiên.
Người khác hâm mộ thì cứ hâm mộ.
Ai bảo mình không có người anh nào chứ.
Lục Dĩnh xoay người, nhặt một hòn đá dưới đất lên, ước lượng trong tay một chút.
“Tôi ném viên đá này đi, anh có thể đánh trúng được không, cũng giống như khi gặp được dị thú đang chạy, anh có thể đánh trúng không?”
“Cô thử một chút xem.”
Lâm Phàm không hề nói là mình không làm được, người trong tận thế phải tự tin, thứ mà mình am hiểu, có lúc nên thể hiện ra chính xác, quá khiêm tốn, cũng không ai cho rằng cậu đang khiêm tốn, mà chỉ cho rằng cậu thật sự không làm được, cho dù ra ngoài cùng nhau săn giết dị thú, cũng sẽ không có ai chọn, bởi vì không khiến người ta có chút cảm giác an toàn nào, cảm thấy đi ra ngoài với cậu, chính là đi tìm chết.
Lục Dĩnh cười, đột nhiên ném viên đá trong tay về phía vách tường.
Ngay khi cô vừa ném ra.
Vẻ mặt Lâm Phàm nghiêm túc, ánh mắt lóe lên tia sáng, cổ tay xoay chuyển, vèo một tiếng, cán gỗ đã rời khỏi tay, cốp một tiếng, trực tiếp đánh trúng viên đá.
Vẻ mặt Lục Dĩnh đang vô cùng bình thản, khi nhìn thấy cảnh này thì đột nhiên lộ ra vẻ khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm cũng thay đổi.
“Một lần nữa.”
“Được.”
Cô không dám tin, lại nhặt một viên đá khác, tiếp tục ném về một phía khác.
Cạch!
Lần này cán gỗ không đụng vào chính diện viên đá, mà chỉ chạm đến phần góc, nhưng mà theo Lục Dĩnh, đó là đã đánh trúng rồi, chỉ có Lâm Phàm là không hài lòng lắm, quả nhiên vẫn là vấn đề của độ thuần thục, không đẩy đến max cấp, vẫn có tỳ vết.
Hai lần đánh trúng liên tục, khiến Lục Dĩnh thu hồi thần sắc khinh thường.
Lâm Phàm thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lục Dĩnh, trong lòng thầm cười.
Chị gái à, tôi đang cày độ thuần thục, chị cho rằng tôi đang ném vòng tròn à?