Lục Dĩnh nhìn cô bé.
“Chắc hẳn không sao, dù sao thì chị cũng không nhìn thấy.”
“Thế nhưng vừa rồi thúc thúc kia nói đã tận mắt nhìn thấy Lâm thúc bị dị thú ăn hết.”
Lục Dĩnh không thèm để ý Trương Dũng sẽ nghe thấy lời nàng nói, “Không đâu, chỉ là lời người ta nói mà thôi, không đáng tin, ngươi phải tin vào ý nghĩ của mình, ngươi cho rằng Lâm thúc của ngươi không chết, vậy thì hắn sẽ không chết, hiểu không?”
“Dạ, hiểu ạ.” Tiểu Hi Vọng gật đầu.
Lục Dĩnh đi đến chỗ xác dị thú.
Trương Dũng cười ha hả nói, “Nói xấu sau lưng người khác là không tốt, rất dễ đau miệng, nhưng mà con người ta rất rộng rãi, không thèm để ý.”
Lục Dĩnh liếc xéo Trương Dũng một cái, “Ai nói xấu sau lưng, ta nói quang minh chính đại đây, nếu không thì sao ngươi có thể nghe được.”
Ca ca nàng vẫn luôn nói với nàng, không nên tùy tiện đắc tội với người khác.
Nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Nhưng con người Trương Dũng này thật sự khiến nàng chán ghét, gia hỏa trong ngoài bất nhất, rõ ràng rất ác độc, nhưng luôn tỏ vẻ vô tội, thậm chí còn luôn nhìn người ta với ánh mắt vô tội, thật khiến người ta buồn nôn.
Lúc này Trương Dũng ngoài cười nhưng trong không cười, nhếch miệng.
Dường như đang nghĩ… Chờ ngày nào đó, ca của ngươi treo máy, xem thử ngươi lăn lộn như thế nào.
Thời gian từ từ trôi qua.
Các thợ săn ở tường trong rời đi.
Lão Vương cần theo hai cái chân, vẫn bần thần nhìn về phía xa, hy vọng còn có thể nhìn thấy một điểm đen xuất hiện, sau đó nhìn thấy Lâm Phàm.
“Ôi trời, lão Vương, vận may tốt nhỉ, tuy rằng ngươi đầu tư thất bại, nhưng cũng lấy được hai cái chân, thật là tốt, hay là chia cho ta một cái, xem như ta nợ ngươi.” Một người sống sót ở tường ngoài cười ha hả nói.
Hắn ta nhìn cái chân dị thú mà hai mắt phát sáng.
Lão Vương không để ý đến đối phương.
Đến mức người sống sót này có chút nổi nóng.
“Chảnh cái gì chứ, giả bộ thâm trầm gì chứ, ngươi bỏ ra mọi gia sản đầu tư cho hắn, không phải là vì muốn có báo đáp sao, bây giờ có báo đáp rồi, ngươi nên vui vẻ mới đúng.” ĐỐi phương nói tiếp.
“Tên tiểu tử đó cũng ngốc thật, cho rằng có vũ khí mà ngươi đưa là có thể sống sót, xem đi, vứt luôn cả mạng rồi, chỗ tốt còn bị ngươi cầm đi, đúng là ngốc mà.”
Lão Vương đang đắm chìm trong đau buồn, không thể nhịn được bước lên, đánh một cái vào mặt đối phương.
“Con mẹ ngươi.”
Ầm!
Sau một cú đánh này.
“Ngươi dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi.”
Người sống sót ở tường ngoài nhìn thấy hai người đánh nhau, vội vàng xông lên, không phải bọn hắn nhào vào đánh nhau, mà là giả bộ đẩy lão Vương ngã ra đất, sau đó trực tiếp gặm luôn thịt dị thú đầy máu kia.
Thịt dị thú, đây chính là thịt dị thú đó.
Có thể tăng cường thể chất của bọn hắn.
“Các ngươi đừng đánh cha ta…” Tiểu Hi Vọng khóc lên.
Tuần tra viên ở xung quanh vội vàng chạy đến, vung gậy đánh xuống.
“Con mẹ nó tách ra cho ông.”
Đối với tuần tra viên mà nói, các ngươi không gây chuyện, không ai để ý đến các ngươi, nhưng nếu gây chuyện, vậy thì phải đánh, trật tự nhất định phải ổn định.
“KHông luyện, không luyện nữa.”
Nhìn đồ thuần thục.
-Kỹ năng: Đao thuật cơ sở (3/100).
Cực cực khổ khổ xoát nửa ngày, độ thuần thục cũng chỉ đến 3 điểm mà thôi, tốc độ thế này chắng khác gì ốc sên bò mà.
Nhưng mà cũng có thể hiểu được.
Đao thuật cơ sở khác với ném mạnh và rèn sắt.
Đao thuật cơ sở thuộc về kỹ năng lớn, thứ cần học thật sự quá nhiều.
Người khác muốn tu luyện đao thuật cơ sở lên đến mức nhuần nhuyễn, không đến mấy năm, thậm chí mười năm cũng không có khả năng.
Mà hắn thì có hack, có thể tiến triển đến mức này đã không tệ rồi
Dốc toàn lực, qua mười ngày là có thể max cấp.
Vậy thì sao có thể ngại chậm được chứ.
Hơn nữa, hoàn cảnh bây giờ cũng chẳng phải lúc để xoát độ thuần thục của kỹ năng, hắn cần săn giết dị thú lấy điểm tiến hóa, đồng thời phải nghĩ cách cướp được một chiếc xe từ bọn người du đãng, chở xác dị thú săn giết được về tường rào.
“Bọn người Lục Sơn chắc hẳn đã quay về tường tào rồi, lão Vương mà không nhìn thấy ta về, nhất định rất hoảng hốt, thậm chí còn cho rằng ta đã chết rồi.”
Không thấy ta quay về, chắc hẳn lão Vương sẽ tuyệt vọng lắm.
Nghĩ đến đây.
Lâm Phàm siết chặt tay thành nắm đấm, âm thầm nghĩ, lão Vương, ngươi đừng vội, phải khiến ngươi tuyệt vọng một lát rồi.
Ta đang cố gắng săn giết.
Đột nhiên.
Bên ngoài có động tĩnh.
Lặng lẽ dựa vào vách tường, xuyên qua cửa sổ phủ đầy tro bụi nhìn ra ngoài, có một đám dị thú trùng trùng điệp điệp đang đi dạo, đối mặt với dị thú triều này, hắn không có bất cứ ý nghĩ nào.
Thậm chí ngay cả ý nghĩ chạm mặt, chào hỏi cũng không có.
Hắn dựa lưng vào vách tường im lặng chờ đợi, mãi đến khi động tĩnh đã xa rồi, mới thở phào một hơi, nguy hiểm luôn luôn tồn tại, nếu như bị dị thú triều phát hiện, với năng lực bây giờ của hắn chỉ sợ rất khó sống sót được.
Hắn lại nhìn ra bên ngoài, bảo đảm không có bất cứ nguy hiểm gì.
“A…”
Hắn nhìn thấy có một con dị thú bị què chân, đang chậm rãi đuổi theo dị thú triều, chỉ là chân bị què, cho nên hành động không được thuận tiện, cái này khiến hắn cảm thấy hắn nên làm vài việc.
Giúp nó giải thoát cũng là một chuyện tốt.
Cầm theo đoản mâu, vội vàng bước lên sân thượng, ném mạnh, khi con dị thú bị què chân kia còn chưa chú ý đến tình hình, đã trực tiếp bị đánh trúng, xuyên qua đầu dị thú, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
“Điểm tiến hóa +1”
Kéo dị thú đến sân thượng, động tác vô cùng thuần thục, bây giờ chỉ có thể làm như vậy, nắm chắc bất cứ một cơ hội nào, lấy được điểm tiến hóa, dùng cái này để tăng thực lực của bản thân.