Địa vị của Diêu Tuyết trong tường rào này có chút xấu hổ, mặc dù là Giác Tỉnh giả, nhưng nàng không có năng lực chiến đấu với dị thú, nhưng mà năng lực của nàng đối với những người khác thì lại rất cường đại, cho nên ở trong tường rào, cũng rất quan trọng.
Lâm Phàm không vòng vo nữa, mà lấy đường đao ra “Đây là vũ khí ta vừa chế tạo ra, hy vọng có thể phụ ma giúp ta một chút.”
“Được, không có vấn đề gì.” Diêu Tuyết vui vẻ đồng ý.
VỚi năng lực bây giờ của Diêu Tuyết, có thể tiến hành hai loại phụ ma đối với vũ khí, một loại là sắc bén, một loại là bền lâu.
Ví dụ như một tiễn của Lục Dĩnh có thể bắn xuyên qua thân thể dị thú hồng huyết bình thường, nhưng lại không thể bắn xuyên dị thú cấp một, không phải là vì lực bắn của nàng không đủ, mà là trình độ sắc bén của mũi tên chỉ có như vậy.
Nếu như trải qua phụ ma, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
Diêu Tuyết nhận lấy đường đao, hai mắt sáng lên, thật xinh đẹp, thật ngầu, vừa nhìn thấy đã khiến người ta cảm thấy uy hiếp cực lớn.
Trước cái nhìn của Lâm Phàm.
Diêu Tuyết bắt đầu phụ ma.
Hắn có thể nhìn thấy lưỡi của đường đao càng thêm sáng chói.
Nếu như lúc trước đường đao này có thể chém đá như chém bùn, vậy thì bây giờ chính là chém sắt như chém bùn.
Một lát sau.
Diêu Tuyết trả đường đao lại cho Lâm Phàm, “Được rồi, một loại sắc bén, một loại bền lâu.”
Nhận lấy đường đao, Lâm Phàm cẩn thận cảm nhận, quả thật có thể cảm nhận được vũ khí trong tay đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, trong lòng không khỏi vui mừng, đồng thời cũng vô cùng cảm kích Diêu Tuyết.
“Cảm ơn, chờ quay về ta sẽ đưa huyết tinh cho ngươi.” Lâm Phàm nói.
“Ngươi muốn ra ngoài săn giết dị thú sao?” Diêu Tuyết hỏi.
“Ừm, đúng vậy.”
“Ngươi là Giác Tỉnh giả cần cù nhất ở chỗ này mà ta từng gặp, ta nghe người khác nói, trong khoảng thời gian này, ngươi vẫn luôn luyện tập đao pháp, hy vọng ngươi có thể khải hoàng quay về.”
“Mượn lời tốt của ngươi, vậy không quấy rầy nữa, sau này nếu có chuyện cần ta giúp, không cần khách sáo.”
Lâm Phàm mỉm cười, sau đó không quấy rầy nữa, rời khỏi nơi này.
Diêu Tuyết nhìn bóng lưng Lâm Phàm rời đi, lại tiếp tục chăm sóc hoa cỏ trước mặt.
Nàng không biết Lâm Phàm có thể kiên trì được bao lâu.
Trước kia mọi ngượi cũng cố gắng như vậy.
Những mãi đến khi… Gặp được loại cự thú khổng lồ không thể địch lại kia, đều đã mất đi hy vọng với tương lai, chỉ muốn sống thật tốt bên trong tường rào, tốt nhất là cả một đời cũng không gặp được loại cự thú kia.
Sáng sớm.
Trước gương.
Lâm Phàm sửa sang lại quần áo, áo khoác màu đen, đeo đoản mâu sau lưng, eo trái đeo đao, bên phải treo túi nước, tóc húi cua, kính râm.
Dáng người thẳng tắp.
Ừm, rất đẹp trai.
Rất có phong phạm của cường giả trong tận thế.
Tiểu Hi Vọng còn chưa tỉnh, lão Vương lo lắng nhìn Lâm Phàm, rõ ràng không nghĩ đến Lâm Phàm quay về tường rào chưa được bao lâu, đã lại phải ra ngoài săn giết dị thú, hắn ta cảm thấy không cần thiết phải cần cù như vậy, sau khi trở thành Giác Tỉnh giả rồi, ở trong tường rào sẽ được cung cấp thịt dị thú, hoàn toàn có thể ở trong tường rào, ăn nhiều thịt dị thú, từ từ tăng thực lực lên.
“Không cần phải tiễn ta, cứ coi chừng nhà cửa là được, ngươi và Tiểu Hi Vọng mỗi ngày ăn nhiều thịt dị thú một chút.” Lâm Phàm dặn dò.
Hắn phải đi săn giết dị thú, giết dị thú thu được điểm tiến hóa, đó là tốc độ tăng tiêu chuẩn, còn về sử dụng huyết tinh và thịt dị thú để tăng lên, tốc độc chẳng khác nào rùa bò cả.
“Ta biết rồi.”
Lão Vương gật đầu, không cần Lâm Phàm nói, hắn ta cũng sẽ làm như vậy, trong khoảng thời gian này, vẫn luôn sử dụng thịt dị thú, hắn ta đã có thể cảm nhận rõ sự biến hóa của bản thân.
Nhưng mà sau khi sử dụng một số lượng thịt dị thú nhất định, sẽ có một dòng nước ấm xuất hiện, cảm thấy lực lượng của bản thân dường như đã được tăng cường.
Đẩy cửa rời đi, bước về phía tường ngoài.
Các thợ săn ở tường trong đương nhiên không xa lạ gì với Lâm Phàm, Giác Tỉnh giả thứ mười của tường rào, chỉ là nhìn thấy bộ dáng võ trang đầy đủ của đối phương đều không khỏi khiếp sợ, đây là định ra ngoài săn giết dị thú sao?
Bọn hắn thân là Liệp Sát giả, không có đãi ngộ như Giác Tỉnh giả, nhất định phải dựa vào bản thân mà cố gắng, nhưng Giác Tỉnh giả có phúc lợi, bình thường không có Giác Tỉnh giả nào muốn đi ra ngoài.
Có Liệp Sát giả chủ động tiến lên nói chuyện, hỏi thăm có phải hắn ra ngoài săn giết dị thú hay không, có muốn cùng tổ đội với nhau hay không.
Đối với vấn đề này, Lâm Phàm đều từ chối, hắn không cần tổ đội với bất cứ người nào, nhiều người ngược lại sẽ có thêm nguy hiểm, dù sao thì không phải tất cả mọi người đều mạnh như hắn.
Liệp Sát giả bị Lâm Phàm từ chối, cũng không hề có ý nghĩ bất mãn nào cả, chẳng qua là cảm thấy có chút tiếc nuối mà thôi.
Đi đến tường ngoài.
Đã thấy có một người sống sót ở tường ngoài đang lau chùi xe cho hắn, nhìn mấy lần, đối phương làm rất nghiêm túc.
“Ngươi đang rửa xe cho ta à?” Lâm Phàm đến gần dò hỏi.
Nghe thấy tiếng nói, người sống sót này lập tức quay người lại, khi nhìn thấy rõ đó là Lâm Phàm, lập tức cung kính nói, “Lâm ca, ta thấy xe hơi bẩn, cho nên chủ động lau chùi cho ngài một chút.”
ĐỐi phương nhìn có vẻ khá khốn khổ, trên mặt đầy tro bụi, nhìn cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà thôi.
“Ngươi tên là gì?”
“Lâm ca, ta tên là Vương Đại Bảo.”
ĐỐi mặt với Lâm Phàm, từ đầu đến cuối Vương Đại Bảo đều giữ nguyên nụ cười tươi.