Trong mắt mọi người xung quanh lập tức lóe lên ánh sáng.
Người có thể ở lại bên trong hầm trú ẩn này, cũng là người một nhà, hơn nữa không phải Giác Tỉnh giả thì cũng là Liệp Sát giả, lực lượng vũ trang vẫn rất tốt.
Thậm chí có sự ảnh hưởng của Hàn Bình.
Tính cách của bọn hắn cũng trở nên vô cùng cực đoan.
Giết người chiếm lĩnh địa bàn, cũng là chuyện bình thường.
Hàn Bình biết ở tường rào Miếu Loan có chín Giác Tỉnh giả, tuy rằng bên phía bọn họ chỉ có bảy Giác Tỉnh giả, nhưng không sao cả, nhiều hơn một hai người cũng chẳng có chút ảnh hưởng nào.
Cướp tường rào Miếu Loan là tình thế bắt buộc.
Còn về chung sống hòa bình?
Đó là không có khả năng.
Trong từ điển của Hàn Bình hắn ta, không có hai chữ hòa bình này.
Chỉ có làm.
Chỉ có giết.
Chỉ có đoạt.
Chỉ có như thế, mới có thể chứng minh mình còn sống, hơn nữa còn sống rất có ý nghĩa.
“Đây là dị thú gì thế?”
Trong nhận thức của hắn, dị thú chính là các loại dã thú tiến hóa, hình thể bành trướng, xuất hiện những ưu thế biến hóa của bản thân ra ngoài.
Nhưng trong mắt hắn, con dị thú này có chút kỳ dị.
Con dị thú này có tứ chi giống như có giác hút, có thể bám vào vách tường mà bò, đằng sau có ba cái đuôi, di chuyển một chút, xoát một chút, lực bắn ngược của dị thú rất mạnh, từ trên vách tường bật nhảy lên mặt đất, vững vững vàng vàng rơi xuống đất.
Tứ chi của nó ngắn nhỏ mà cường tráng không gì sánh được, bao trùm lấy cơ bắp có lực bộc phát cực mạnh, hình thể khá giống với thằn lằn.
Phần bụng có một vòng hoa văn màu lam, nói rõ đây là dị thú cấp hai.
Chỉ là Lâm Phàm không nghĩ ra được nguyên thân của con dị thú này rốt cuộc là thứ đồ gì.
Thằn lằn?
Nhìn cũng không giống.
Trừ khi con dị thú này là chủng loại lai tạp mà ra.
Có khả năng này.
Dị thú tiến hóa, mà đời sau của bọn chúng sẽ càng thêm hoàn mỹ hơn.
Quan sát tình hình xung quanh, trừ con dị thú cấp hai này, còn có một số dị thú hồng huyết bình thường đang du đãng, đối với cái này, hắn cũng không để trong lòng, những con dị thú hồng huyết bình thường này trong mắt hắn, có cũng được không có cũng không sao.
KHi dị thú cấp hai đến gần.
Lâm Phàm nắm chặt đoản mâu, ánh mắt khóa chặt mục tiêu, vèo một tiếng, đoản mâu xé gió mà đi.
Phản ứng của dị thú cấp hai lợi hại hơn dị thú cấp một rất nhiều.
Ầm vang!
Thất bại, không, cũng không tính là thất bại, đoản mâu xẹt qua thân thể dị thú, vạch ra một vết thương, mặc dù vết thương rất nông, nhưng quả thật cũng đã gây ra tổn thương.
“Phản ứng của dị thú cấp hai cũng không tệ.”
Hắn đã phát hiện năng lực trên các phương diện của dị thú cấp hai, hoàn toàn vượt trội với dị thú cấp một, chênh lệch giữa hai bên là rất lớn.
Dị thú bị đánh lén tức giận gào lên, ánh mắt khát máu hung ác nhìn chằm chằm Lâm Phàm, ba cái đuôi sau lưng đong đưa rất kịch liệt, tứ chi tráng kiện nện bước nhỏ, nhanh chóng vọt về phía Lâm Phàm.
Dị thú hồng huyết bình thường xung quanh cũng bị thu hút đến.
Bọn chúng cũng nhanh chóng chạy đến, chỉ là Lâm Phàm đang đứng trên sân thượng, bọn chúng không thể nào bắt được, chỉ có thể nôn nóng mà chạy loạn trong khu phố, không ngừng gầm rú.
Lâm Phàm kéo đoản mâu về, ở trên sân thượng chờ đợi.
Rất nhanh, dị thú bò sát kia đã bò đến sân thượng, đứng vững chân, mở ra cái miệng to như chậu máu đầy răng sắc bén, gào thét tức giận.
Giống như đang nói, nhân loại, lão tử đang đi dạo, con mẹ nó ngươi dám đánh lén, xem ta giết ngươi như thế nào.
“Xin hỏi, ngươi là thứ do hai loại dị thú lai tạp ra à?”
Lâm Phàm nắm đao, tùy ý hỏi, không có ý gì khác, chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, sau khi rời khỏi tường rào, cái huyện thành hoang vu này quá yên tĩnh, quá trầm mặc, dễ gây ra bệnh tâm lý, ngẫu nhiên nói một mình có thể điều chỉnh tâm tình của mình.
Vút!
SAu khi hắn vừa dứt lời, một cái đuôi của của nó dường như có thể co dãn được, thế mà lại hóa thành mũi tên bắn về phía Lâm Phàm, phần đuôi nhọn hoắc, nhìn là biết rất sắc bén.
Lâm Phàm tránh đi, phịch một tiếng, mặt đất bị đuôi thị thú đâm thủng, mặt đất xi măng cũng không chịu được, lực phá hoại này đúng là không tệ.
Hắn nhìn lại mặt đất, rồi nhìn sang dị thú, giơ đao trong tay lên, hung hăng xông về phía dị thú, dị thú cũng không đặt Lâm Phàm vào trong mắt, ba cái đuôi linh hoạt đánh tới, chỉ là một cái đao bình thường, nó không thèm quan tâm.
Nhưng trên lưỡi đao bình thường kia đột nhiên bốc lên ngọn lửa màu trắng.
Lúc này, một cảm giác nguy cơ lớn lao ập đến.
Dị thú cũng có chút hoảng, muốn tránh né, nhưng đã không kịp.
Đao lửa và đuôi chạm vào nhau, nhiệt độ cực cao khiến dị thú gào thảm, càng đáng sợ hơn chính là ba cái đuôi giống như đậu hũ, trực tiếp bị chém đứt, miệng vết thương bị đốt cháy sém lại, không có máu chảy ra.
Theo Lâm Phàm, năng lực hệ hỏa này khiến hắn rất hài lòng.
Lực phá hoại khi giết địch rất mạnh.
Nếu như bị thương, không ngừng chảy máu, trực tiếp dùng lửa quét qua một cái, có hiệu quả cầm máu rất tốt.
Càng… Càng quan trọng hơn là bất kể đi đến đâu cũng có thể ăn được đồ ăn chín.
Đây mới là quan trọng nhất.
Dị thú cấp hai ngây ngốc, rõ ràng không ngờ được sẽ xảy ra tình huống này, chỉ trong chớp mắt đã kịp phản ứng lại, muốn chạy trốn, dị thú khi đạt đến cấp bậc này, đã biết có thể đánh lại được đối phương hay không, không thể đánh lại được đối phương, chạy trốn chính là lựa chọn tốt nhất.
“Muốn chạy?”
“Muộn rồi.”