Lâm Phàm thu lại nụ cười, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Ta nghe được, ngươi nói thứ đồ chơi này ngay cả chó cũng không luyện, ý của ngươi chính là nói ta còn chẳng bằng con chó?”
Mặc dù Nghiêm Húc rất muốn nói, đúng vậy, ý của ta đúng là như thế, nhưng hắn ta còn có chuyện cần làm, đương nhiên sẽ không tùy tiện đắc tội đối phương, cho nên vội vàng phủ định.
“Ta không có ý đó.”
Lâm Phàm xua tay, trực tiếp không nghe đối phương giải thích.
Chỉ đứng trước mặt Nghiêm Húc, Nghiêm Húc mỉm cười gượng gạo, ý rất rõ ràng, lời ta nói đều là thật, ngoài miệng nói không có ý đó, nhưng trong lòng chính là ý đó, vậy thì ngươi chỉ có thể tự hiểu thôi.
Lâm Phàm chẳng nói câu nào, hai tay chắp sau lưng, hai chân hơi khuỵ xuống, thân thể nghiêng qua, cổ chân bất động, toàn bộ sau lưng gần như nằm ngang với mặt đất, hạ thấp người.
Chỉ trong chốc lát, thời không dường như dừng lại.
Tình huống lúc này, khiến Nghiêm Húc và Trường Thành đều có chút hoang mang, không hiểu thao tác của đối phương.
Bọn hắn nhìn nhau, miệng hơi mấp máy, nhưng không hề phát ra chút âm thanh nào, nhưng môi ngữ có nghĩa là...
Đầu óc hắn thật sự có vấn đề.
“Ai...” Ngay khi Nghiêm Húc đang định mở miệng nói chuyện.
Đột nhiên có chuyện xảy ra.
Chỉ thấy Lâm Phàm đang giữ vững tư thế ngang bằng với mặt đất, cơ bắp cả người bộc phát ra sức lực kinh người, thân thể nhanh chóng lao về phía trước.
“Thiết Đầu Công.”
Ầm!
Trán Lâm Phàm hung hăng đánh về phía đầu Nghiêm húc, nhanh như tia điện, giống như xuất hiện tàn ảnh, ngay sau đó, một tiếng ầm vang kinh người vang lên, chỉ thấy Nghiêm Húc như một quả pháo, vèo một tiếng, bay ra xa.
Trương Thành đứng bên cạnh há hốc mồm, hai mắt trợn tròn, nhìn Nghiêm Húc đã bay ra xa mười mấy mét, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, lại nhìn Lâm Phàm còn đang chắp tay sau lưng, mặt không biểu cảm, trong lúc nhất thời thật sự không biết nên làm như thế nào.
“Này.”
“A?”
Sau khi Lâm Phàm nói một chữ này, trong nháy mắt Trương Thành lập tức kinh hãi toát đầy mồ hôi lạnh, bởi vì Nghiêm Húc là Giác Tỉnh giả cấp hai, thực lực rất mạnh, nhưng bây giờ thì đã trực tiếp nằm đơ ra đất.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, chậm rãi nói, “Thiết Đầu Công mà đến chó cũng không tu luyện, thường có thể lấy mạng người, ngươi nói xem đang yên đang lành, vì sao hắn phải chế giễu ta chứ?”
Trường Thành nuốt nước bọt, căng thẳng đến mức trán đổ đầy mồ hôi, lắp bắp nói, “Ta... Nhưng ta không chế giễu ngươi, ta chỉ nhìn thôi.”
Lúc này.
“Lâm Phàm...”
Ở đằng xa, Chu Thế Thừa vội vàng chạy đến, đi ngang qua Nghiêm Húc đang nằm trên mặt đất, cúi đầu nhìn, hơi giật mình, ót của đối phương lõm vào, thất khiếu chảy máu, ngồi xổm xuống, sờ mạch đập một chút, không chết, vẫn còn mạch.
Lâm Phàm gật gật đầu với Chu Thế Thừa, sau đó tiếp tục cầm búa sắt đập đầu.
Thấy cảnh này, Chu Thế Thừa hoang mang, hôm qua là cục gạch, hôm nay là búa...
“Ngươi đang làm gì thế?”
Không đợi Lâm Phàm giải thích.
Trươn Thành vội vàng nói, “Đại... Đại ca đang tu luyện Thiết Đầu Công.”
“Vậy còn hắn?” Chu Thế Thừa chỉ Nghiêm Húc đang nằm đo đất.
Trương Thành nói, “Hắn nói đại ca tu luyện Thiết Đầu Công, cái này ngay cả chó cũng không luyện, sau đó thì bị Thiết Đầu Công đụng.”
Lâm Phàm dừng tu luyện, mở miệng nói.
“Lão Chu, đưa hắn đi cứu đi, sớm một chút thì còn có thể cứu kịp, các ngươi cũng đừng quấy rầy ta tu luyện nữa.”
Cuối cùng.
Chu Thế Thừa bảo người khiêng Nghiêm Húc đi, chỉ là lúc đi, hắn ta nhìn về phía Lâm Phàm, Lâm Phàm cũng nhìn về phía hắn ta, yên lặng gật đầu.
Động tác gật đầu rất nhỏ này, trong nháy mắt đã khiến Chu Thế Thừa hiểu ra gì đó.
Lâm Phàm biết.
Quả nhiên, không hổ là người mà Chu Thế Thừa hắn ta xem trọng.
Chuyện vừa rồi đối với Lâm Phàm mà nói chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn râu ria mà thôi.
“Ngu ngốc, dám hoài nghi Thiết Đầu Công của ta, ha ha.”
Tiếp tục cầm búa đập vào đầu.
Đang đang đang…
Chỉ có âm thanh thế này, mới có thể mang đến cho hắn động lực vô tận, những thứ khác đều là râu ria.
Ban đêm.
Trương Thành và một Giác Tỉnh giả khác tên Hạ Hạo đang ở trong phòng.
“Trương Thành, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Nghiêm Húc đang yên đang lành sao lại biến thành thế này.” Sau khi biết được tình hình, Hạ Hạo vô cùng hoang mang, mẹ nó đến tường rào Miếu Loan còn chưa đến hai ngày, thế mà đã biến thành cái dạng này, khiến người ta không thể không hoài nghi, có phải mục đích của bọn hắn đã bị người khác phát hiện rồi không, đến mức cố ý gây ra chuyện này.
“Ai.” Trương Thành thở dài, buồn khổ lắc đầu, “Đều là do ngu ngốc thôi.”
“Ngu ngốc?” Hạ Hạo sửng sốt, vội vàng nói, “Không phải hắn bị bại lộ rồi chứ.”
Trương Thành nói, “Không phải là hắn bị bại lộ, mà là miệng của hắn tiện, không chủ động khiêu khích người ta, ngươi biết Giác Tỉnh giả tên Lâm Phàm không, người ta đang ở không cầm búa đập vào đầu mình, nói là tu luyện Thiết Đầu Công, hắn ta thì lại đến nói Thiết Đầu Công mà người ta tu luyện đến chó cũng không luyện, ngươi nói xem lời này có khiến người khác tức giận hay không?”
Hạ Hạo gật đầu, tỏ vẻ tán thành, “Quả thật là có chút quá đáng, không biết nói chuyện thì đừng nói, cái này nếu như là ở tường rào chúng ta lúc trước, chỉ sợ đã sớm chặt chém nhau rồi.”
Trương Thành nói: “Cũng không khác gì chặt chém nhau đâu, đầu của hắn ta đúng là rất cứng, bang một tiếng, trực tiếp đập bay Nghiêm Húc, ta tận mắt nhìn thấy trán hắn xẹp xuống, chết hay không thì không biết, nhưng bị thương rất nặng, ngươi nói chúng ta phải phối hợp với Hàn Bình, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp sao?”