Hứa Thường nói, “Tình hình lúc đó quá hỗn loạn, chúng ta cũng cho rằng Hàn Bình nhất định sẽ chết, nhưng ai có thể ngờ đến, súc sinh Hàn Bình kia vì sống sót, thế mà ném đồng bạn bên cạnh vào trong miệng dị thú, thu hút sự chú ý của dị thú, sau đó dẫn theo chúng ta tiến vào trong hầm trú ẩn, mãi đến khi dị thú lui đi rồi, hắn mới dẫn chúng ta ra ngoài, sau đó thì muốn chiếm lấy nơi này.”
Chu Thế Thừa khẽ nhíu mày, sau đó chậm rãi nói, “Không chết thì không chết vậy, nhưng mà các ngươi có thể thoát khỏi bản tay của hắn, đến đây nói cho chúng ta biết, thật sự rất đa tạ các ngươi, nếu như các ngươi không nói, hậu quả chỉ sợ không thể nào tưởng tượng nổi.”
Lâm Phàm nhìn hai bên biểu diễn, nhìn rất chăm chú, mọi thứ trong cuộc sống đều là bài học quý.
Ví dụ như vở trình diễn này.
Hắn cảm thấy rất tốt.
Đồng thời, hắn cũng đang nghĩ sao Hứa Thường lại nói như vậy, cẩn thận ngẫm lạ, phát hiện tên Hàn Bình kia đúng là có chút nham hiểm, hai tầng sáo lộ, nhóm đầu tiên thì lập lờ nước đôi không dám xác định Hàn Bình đã chết hay chưa, nhóm thứ hai thì nói thẳng là không chết, hơn nữa còn trực tiếp nói mục đích của Hàn Bình ra, đây là muốn tăng thêm tầng bảo hiểm cho nhóm đầu tiên sao?
Hứa Thường nói, “Ta là Giác Tỉnh giả, sinh sống ở trong tường rào Bảo Phong cũng không tệ, bọn hắn là Liệp Sát giả, nghe thì có lẽ cũng sẽ được sống rất thoải mái, nhưng mà Hàn Bình không xem chúng ta ra gì cả, tùy ý vứt bỏ, tùy ý hãm hại, Chu ca, ngài có thể thu nhận chúng ta không? CHúng ta không có bản lĩnh gì khác, chỉ mong sẽ dốc sức bảo vệ nơi này.”
Chu Thế Thừa vỗ nhẹ bả vai đối phương, “Đương nhiên là được, tường rào Miếu Loan hoan nghênh bất cứ một người sống sót chân thành nào.”
Lúc này.
Một giọng nói kinh ngạc truyền đến.
“Hứa Thường, ngươi không chết sao...” Hạ Hạo chạy đến, vừa nhìn thấy Hứa Thường thì tỏ vẻ rất kinh ngạc, rất vui mừng, chạy đến trước, kích động ôm lấy.
“Hạ Hạo, ta cho là ngươi đã chết rồi, ngươi đến đây lúc nào thế.” Hứa Thường vui mừng nói.
Kỹ thuật diễn của hai bên đều không tệ.
Hạ Hạo nói, “Mấy ngày rồi, đó là lúc dị thú bao vậy, ta và những người khác cùng nhau xông ra ngoài, không ngờ ngươi cũng đến, đúng rồi, các ngươi vừa nói chuyện gì thế?”
Hứa Thường nói, “Hàn Bình không chết, bảo chúng ta giả vờ đầu nhập nơi này, nhưng chúng ta biết cách làm người của Hàn Bình, cho nên ta đang nói rõ tình hình với Chu ca.”
“Cái gì? Hàn Bình không chết, hắn đã bị hai con dị thú bao vây, thế mà còn có thể trốn được?”
“Ừm.”
“Hứa Thường, ngươi đừng làm chuyện ngu xuẩn, Chu ca là người trượng nghĩa, thân thiện, quản lý nơi này rất tốt, nói thật, nơi này mới là hoàn cảnh sinh sống mà nhân loại chúng ta nên sống, nếu như Hàn Bình chiếm lĩnh nơi này, hậu quả khó là lường trước được.”
“Ta biết, trong lòng ta nắm chắc.”
“Thế giờ Hàn Bình đang ở đâu?”
“Bây giờ hắn đang trốn ở trong một cái hố cách đây không xa, chờ đợi chúng ta quấy phá nơi này, sau đó nội ứng ngoại hợp với hắn.”
“Chuyện này không thể được, Hàn Bình nhất định phải diệt trừ, nếu không thì mãi mãi sẽ là đại họa của nơi này.”
Hứa Thường và Hạ Hạo kẻ xướng người họa.
Chu Thế Thừa đứng bên cạnh mỉm cười thân thiện, tựa như đang nói, ta im lặng nghe các ngươi thổi.
Ta mà tin một câu nào của các ngươi, ta lập tức từ tường ngoài này nhảy xuống.
Một lát sau.
Chu Thế Thừa ra mặt nói, ”KHông nói những thứ này nữa, hắn đang ở bên ngoài trốn tránh, tạm thời không đến được, ta bày tiệc mời khách cho các ngươi trước, sau đó nghỉ ngơi một chút, đến lúc đó chúng ta lại nghĩ cách làm thế nào để tiêu diệt hắn.”
Hứa Thường và Hạ Hạo không nhiều lời, yên lặng gật đầu.
Đồng ý với lời Chu Thế Thừa nói.
KHông vội không vội.
Lộ một chút tin tức như vậy là được rồi.
Lâm Phàm cũng không thích những mưu kế này.
Khiến não hắn hơi đau nhức.
Sau khi Chu Thế Thừa dẫn bọn hắn đến tường trong, hắn lập tức ời đi, đến chỗ cũ tiếp tục xoát độ thuần thục, Thiết Đầu Công đã sắp lên max cấp rồi, chuyện một một võ học sắp max cấp, đối với Lâm Phàm mà nói là một việc vô cùng đáng mong chờ.
Tường trong.
Phòng điều trị.
“A, Nghiêm Húc bị sao thế?”
NHìn thấy Nghiêm Húc đang nằm trên giường bệnh, hơi thở đều đặn, nhưng vẫn mãi không tỉnh lại, Hứa Thường kinh ngạc, lập tức vọt đến cạnh giường bệnh, nắm lấy cánh tay Nghiêm Húc, ngẩng đầu, hốc mắt hơi ửng đỏ, “Nghiêm ca của ta sao lại biến thành cái dạng này.”
Hắn ta nhất định phải làm rõ mới được, lúc đến vẫn còn tốt, bây giờ lại hôn mê nằm ở đây.
Chó nhìn thấy cũng phải ngoái đầu lại nhìn mấy lần.
Có quỷ mới biết có chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Tuyệt đối đừng nói là nhóm người đầu tiên vừa đến đã làm phản, Nghiêm Húc không chịu làm phản, cuối cùng bị đánh thành cái dạng này, nếu như thật sự là như vậy, hắn ta còn tiếp tục diễn trò, sẽ biến thành trò cười.
Chu Thế Thừa xin lỗi nói, “Vấn đề này thật ra cũng là hiểu lầm.”
“Hiểu lầm? Chu ca, là hiểu lầm gì mà khiến Nghiêm ca của ta bị thương nghiêm trọng như vậy? Hứa Thường ta không có bằng hữu gì, nhưng Nghiêm ca đã từng cứu mạng ta, là ân nhân cứu mạng của ta, ta không thể không quản.”
Hứa Thường diễn bản thân thành một người có ơn báo đáp, đây là cố ý, loại thiết lập nhân vật này sẽ không khiến người ta phản cảm, thậm chí càng khiến người khác cảm thấy đâu là một người có tình có nghĩa, ân nhân cứu mạng biến thành dán vẻ này, tức giận đúng là chuyện bình thường.
“Cái này...” Chu Thế Thừa muốn nói là thôi, ánh mắt nhìn về phía Trương Thành.