Thật giống như một sơi tơ ban đầu không có chút thu hút này, có thể tiêu tán bất cứ lúc này dần trở nên lớn mạnh.
Lúc hắn tu luyện thuật thổ nạp, khi trong cơ thể lưu động vô cùng sinh động.
“Đây là chuyện mà trăm ngàn năm qua nhân loại vẫn chưa phát hiện ra, mà bây giờ ta lại có thể cảm nhận được, điều này nói rõ ta đã khai sáng ra một con đường mới tinh ư?”’
Lâm Phàm càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng.
Chỉ là tuy rằng có thể cảm nhận được sự tồn tại của khí, nhưng thực chất tác dụng tạm thời không lớn lắm, thứ duy nhất đáng tin cậy chính là đầu rất cứng rắn.
Xem lại bảng.
- Đẳng cấp: Cấp 2 (14/30)
- Thể chất: 58,69.
- Nhanh nhẹn: 46,41.
- Tinh thần: 45.
- Năng lực: hệ hỏa. (lửa trắng).
- Kỹ năng: Rèn sắt (max), ném mạnh (max), đao thuật cơ sở (max), Thiết Đầu Công (max).
Vô cùng hài lòng.
Thuộc tính ba chiều không ngừng tăng lên, kỹ năng cũng không ngừng max cấp, hắn vô cùng có lòng tin với tương lai, trong cái tận thế này, tất nhiên sẽ thuận lợi, tất cả dị thú đều sẽ phải kêu thảm dưới chân hắn.
Dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó vô cùng hưng phấn.
Không nhịn được mà cười khà khà khà.
…
Ban đêm.
Chỗ ở của Chu Thế Thừa, bởi vì đám gia hỏa kia đang ở trong tường rào, vì sự an toàn của tường rào, hắn ta không ở trong hầm trú ẩn, mà ở tại tường trong.
Lúc này, một bóng người lén lén lút lút, giống như biến thái nửa đêm trộm quần cộc vậy, dựa sát vách tường di chuyển, trốn trong một góc, quan sát trái phải, sau khi xác định không có vấn đề gì, nhanh chóng di chuyển, đi về phía nơi ở của Chu Thế Thừa.
Bây giờ Chu Thế Thừa đang ở trong phòng, đứng sát bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, đây là tường rào mà hắn ta cực cực khổ khổ giữ gìn, không thể nào để nó trở thành phế tích trong tận thế này.
TRước kia phải lo lắng đến chuyện dị thú tiến công, bây giờ lại phải cảnh giác người khác xâm chiếm, loại tình huống này khiến áp lực của hắn ta trở nên rất lớn.
“Ai, cũng may ông trời đã đưa Lâm Phàm đến cho ta, cuối cùng cũng có người có thể chia sẻ bớt áp lực cho ta.”
Chu Thế Thừa cảm thán.
Đột nhiên.
Hắn ta nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, khẽ nhíu mày, có thể là ai?
Đi đến cửa, nhỏ giọng nói.
“Ai?”
“Chu ca, ta là Trương Thành, có thể cho ta vào không?”
Ngoài cửa là một giọng nói nhỏ.
Chu Thế Thừa mở cửa, để hắn ta đi vào, đồng thời còn cảnh giác nhìn đối phương, dù sao thì đối phương cũng là người của Hàn Bình, hắn ta không biết trong hồ lô của đối phương bán thứ gì.
Trương Thành sau khi tiến vào phòng thì thở phào một hơi.
Trước khi hắn ta đến tìm Chu Thế Thừa, đã suy nghĩ rất kỹ, hai bên trái phải lung lay mãi vẫn không thể nào quyết định được, cuối cùng suy đi nghĩ lại, đưa ra quyết đinh.
Làm!
Phản bội, nhất định phải phản bội Hàn Bình.
Kết quả khi đi theo Hàn Bình như thế nào, hai tên Giác Tỉnh giả ở trên đều đã nằm ra đó rồi, hắn ta không cảm thấy rằng Hàn Bình có thể thành công, mà cho dù Hàn Bình có thành công, cuộc sống hắn ta dường như cũng không khá hơn chút nào.
Huống hồ, trải qua thời gian dài hắn ta quan sát.
Hắn ta phát hiện quy định trong tường rào Miếu Loan rất tốt, nhất là đối với Giác Tỉnh giả, càng tốt hơn, cái phúc lợi này hoàn toàn coi trọng Giác Tỉnh giả đó.
Lúc trước không được chọn.
Bây giờ ta muốn làm người tốt.
“Rốt cuộc ngươi có chuyện gì?”
Chu Thế Thừa và Trương Thành duy trì một khoảng cách nhất định.
Trương Thành thành thành thật thật, đứng thẳng, chậm rãi nói, “Ta muốn tự thú, ta muốn làm người tốt, ta muốn thay đổi nhân sinh của mình, ta muốn nhân sinh của ta tràn ngập hy vọng mới.”
“Tự thú?” Chu Thế Thừa giả vờ kinh ngạc.không hiểu, “Ngươi tự thú cái gì?”
Trương Thành nói, “Chúng ta đều là do Hàn Bình phái đến, còn cả Hứa Thườn cũng thế, bọn hắn cũng giả vờ đầu nhập, nói là biết vị trí Hàn Bình ẩn nấp, thật ra chính là muốn dẫn các ngươi đi chịu chết, vì muốn tiêu diệt bớt số lượng Giác Tỉnh giả của tường rào Miếu Loan, trong khoảng thời gian này, ta thật sự cảm nhận được tình người ở nơi này, ta không muốn thông đồng làm bậy với bọn hắn, trải qua quá trình đấu tranh nội tâm, ta từ bỏ gian tà theo chính nghĩa, đồng ý đấu tranh chống lại cái ác.”
“Các ngươi…” Chu Thế Thừa tỏ vẻ vô cùng khiếp sợ, dường như không nghĩ đến chuyện lại sẽ như vậy.
Hắn ta xem như đã phát hiện ra, người mà Hàn Bình phái đến, người này so với người kia còn gạt người hơn, thật thật giả giả, ai cũng không thể nói rõ.
“Chu ca, lời ta nói đều là thật.” Trương Thành vô cùng chân thành nói.
“Ta tin tưởng lời ngươi nói là thật, vậy ngươi cảm thấy trong những người tới đây, có ai có tâm tư giống ngươi?” Chu Thế Thừa hỏi
Trương Thành nói: “Khó mà nói, ta không dám ngang nhiên nghe ngóng, vậy để ta hỏi thăm một chút?”
“KHông cần, tránh đánh rắn động cỏ, ngươi có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta rất vui mừng, thế này đi, ngươi cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả, tiếp tục ẩn nấp, nếu có tin tức mới, nhanh chóng báo cho ta biết.” Chu Thế Thừa nói.
“Ừm, ta hiểu rồi.”
Trường Thành gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Sau khi Trương Thành rời đi, Chu Thế Thừa đứng trên ban công vuốt cằm, lâm vào trầm tư, hắn ta đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình, Trương Thành và Trần Quân gia nhập, quả thật là một chuyện tốt, nhưng trước khi chưa hoàn toàn diệt được Hàn Bình, hắn ta vẫn luôn có một tia hoài nghi với hai người này, sẽ không dám tin hoàn toàn.
Nghiêm Húc và Hứa Thường đã nằm thẳng cẳng, không có bất cứ uy hiếp nào.