Xa xa, hắn ta đã thấy bóng lưng Lâm Phàm.
Khi đến gần.
Chu Thế Thừa đột nhiên dừng bước, đầu giống như con rùa đen, nghiêng về phía trước một chút, trừng mắt, há hốc mồm.
“Mẹ nó…”
Trong tầm mắt của hắn ta.
Hai tay Lâm Phàm đang không ngừng chộp về phía hai viên thịt trên người búp bê cao su.
Cái này khiến trong lòng hắn ta vô cùng cuồng loạn.
Có một cảm giác khó có thể nói thành lời.
Biến thái…
Hít sâu.
Chu Thế Thừa nhẹ nhàng đè nén tâm trạng rối ren của mình, đi đến chỗ Lâm Phàm, giọng nói yếu ớt hỏi, “Ngươi đang làm gì thế?”
Nghe thấy tiếng nói, Lâm Phàm ngừng lại, lau đi mồ hôi trên trán, cười nói, “Tu luyện, Long Trảo Thủ, có chút thành tựu.”
Chu Thế Thừa:..
Hắn ta cảm thấy mình đã nhận phải một đòn công kích.
“Thế còn Thiết Đầu Công thì sao?”
“Tu luyện xong rồi, đổi sang tu luyện môn võ học khác.”
“...”
Chu Thế Thừa nháy nháy mắt, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng chẳng biết tại sao, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào cho phải, trong lòng khẽ thở dài, Lâm Phàm cái gì cũng tốt, chính là ý tưởng nảy ra luôn luôn khiến người ta không thể hiểu thấu.
Thôi, thôi, người luôn luôn có vấn đề, ngược đãi búp bê cao su như thế này chính là một loại phát tiết cảm xúc mà thôi.
“Ta đi tìm ngươi bàn một ít chuyện.”
“Có liên quan đến Hàn Bình ư.”
“Ngươi biết…”
Lâm Phàm không nói gì, chỉ mỉm cười, trong ánh mắt lóe lên tia thông tuệ, như đang nói ngươi đang coi thường ta rồi.
Chu Thế Thừa cũng cười, hắn ta chính là thích Lâm Phàm thông minh như thế, trò chuyện đại sự với người thông minh, không hề mệt mỏi chút nào.
“Ý ngươi nói là trực tiếp ra tay diệt Hàn Bình?”
Sau khi Chu Thế Thừa nói xong tình huống, thì nghe Lâm Phàm nói, không cần phải căng thẳng như vậy, bên phía Hàn Bình, cộng thêm chính hắn ta cũng chỉ có hai Giác Tỉnh giả, còn lại thì là Liệp Sát giả, không đáng phải lo.
Lời nói hung hăng ngông cuồng như vậy, khiến Chu Thế Thừa sợ ngây người.
Lâm Phàm nói, “Đúng vậy, Nghiêm Húc và Hứa Thường đều đã nằm thẳng cẳng, đâu còn phải để ý đến chuyện khác nữa, trực tiếp khống chế Hạ Hạo đang cầm đầu đám người kia, sau đó bảo Trương Thành và Trần Quân dẫn đường, tìm nơi Hàn Bình đang ẩn núp, trực tiếp tiêu diệt, ta cảm thấy không có vấn đề gì cả.”
“A…” Chu Thế Thừa há hốc mồm, ngây người nhìn Lâm Phàm, “Trực tiếp như vậy sao?”
“Cái này có gì đâu mà trực tiếp, bây giờ chúng ta đang chiếm ưu thế tuyệt đối, đâu cần phải lề mà lề mề với bọn họ, mưu kế chỉ dùng khi thế lực ngang nhau, thậm chí là khi kẻ địch mạnh hơn chúng ta, bây giờ bọn chúng yếu hơn chúng ta, trực tiếp nghiền ép là được rồi.” Lâm Phàm nói
Chu Thế Thừa sờ cằm, trầm tư một lát, chậm rãi nói, “Thật ra ta vẫn thích cái cảm giác dùng đầu óc chiến thắng đối phương, làm như vậy thì sẽ khiến ta có cảm giác thành tựu.”
Lâm Phàm nhìn hắm ta, không nói gì, với tình hình trước mắt này, hắn cũng không coi trọng Hàn Bình lắm, về mặt chiến lược thì xem thường đối phương, trên phương diện chiến thuật thì xem trọng đối phương.
Gặp mặt thì đánh, dốc ra mọi thực lực, không quan tâm đến chuyện hắn ta lợi hại hay không, trực tiếp đánh phế đối phương, đến lúc đó có thể cùng đối phương diễn trò một chút.
“Vậy thì cứ không bằng thế này, ngươi dẫn theo Giác Tỉnh giả trong tường rào, bảo Trương Thành dẫn đầu, một mình ta ở lại, tên kia nhất định sẽ có ý đồ, đến lúc đó ta ra tay đánh chết, sau đó các ngươi vừa giả vờ ra ngoài lại quay về, chúng ta sẽ ngẫm nghĩ xem làm thế nào chơi chết Hàn Bình.” Lâm Phàm tùy ý nói.
“Ai, ngươi nghĩ cũng giống ta rồi, quả nhiên, tư duy của chúng ta rất giống nhau.” Chu Thế Thừa nghe thấy cách Lâm Phàm nói, cảm thấy khá có lý, “Nhưng mà để ngươi ở trong tường rào, có mạo hiểm quá hay không, có cần ta ở lại, ngươi ra ngoài?”
“Sao cũng được, ta không có vấn đề gì.” Lâm Phàm tùy ý nói.
Chu Thế Thừa suy nghĩ một chút rồi nói, “Không được, mọi người đều biết, ta là Giác Tỉnh giả cấp ba, năng lực khá mạnh, nếu như ta ở lại, Hạ Hạo chưa chắc sẽ dám hành động, mà ngươi ở lại thì khác, tuy nói ngươi đã đánh Nghiêm Húc và Hứa Thường bị thương, nhưng theo ta nghĩ, từ đầu đến cuối nhất định Hạ Hạo đều cho rằng đó là do ngươi đánh lén, đánh lén thì không phải tiêu chuẩn thật sự, mà hắn nhất định sẽ mạo hiểm.”
Mẹ nó!
Lâm Phàm quả thật chưa bao giờ nghe thấy có người tán dương mình như vậy.
Cái gì mà gọi là đánh lén?
Cái gì gọi là đánh lén không phải tiêu chuẩn thực sự?
Được rồi, hắn còn muốn tu luyện Long Trảo Thủ, không tranh luận chuyện này với đối phương nữa.
“Ta đi sắp xếp trước, chờ sắp xếp xong, ta đến thông báo với ngươi.”
Chu Thế Thừa đến vội mà đi cũng vội.
Lâm Phàm lắc đầu, đi đến trước mặt búp bê cao su, bắt đầu xoát độ thuần thục của Long Trảo Thủ, năm ngón tay cong thành trảo, bắt lấy yếu hầu của búp bê, ra chiêu nhanh như tia điện, không ngừng xuất hiện tàn ảnh, ngay sau đó chuyển đổi chiêu thức, công kích những vị trí khác.
Cổ họng, ngực, xương sườn, bụng, đũng quần…
Mỗi một chiêu một thức đều không ngừng cố gắng, từ đó có biến hóa nghiêng trời lệch đất, đây chính là sự thay đổi do độ thuần thục tăng lên mang lại.
…
Chạng vạng tối.
Vẻ mặt Hạ Hạo vô cùng vui mừng, “Chu Thế Thừa tìm ta, bảo rằng dẫn theo một đám Giác Tỉnh giả ra ngoài tìm Hàn Bình, hơn nữa còn là do ngươi dẫn đường, đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta.”
“A?” Trương Thành hoang mang, “Hắn dẫn theo một đám Giác Tỉnh giả đi tìm Hàn ca, vậy ngươi không đi sao?”
Hạ Hạo nói, “Ta không đi.”