Tất cả mọi người tập hợp ở phòng Houshar chờ xuất phát.
Thiện Minh thong thả đi đến, vừa vào liền nói thẳng vào vấn đề, "Chúng ta không thể đi nhiều người như vậy."
Houshar vừa mới hút một điếu thuốc, nhìn Thiện Minh vài giây, sau đó gật đầu, "Mày nói có lý."
Thiện Minh không muốn họ đi nhiều người như vậy, vì nếu mục tiêu của Đường Tịnh Chi là Thẩm Trường Trạch thì tất nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, nếu đã chuẩn bị tốt việc bắt long huyết nhân thì nhất định không phải là thứ bọn họ có thể ứng phó. Hắn tuyệt không thể để chiến hữu của hắn đi mạo hiểm, có thể đi ít bao nhiêu hay bấy nhiêu, dù sao nhiều người chỉ sợ cũng là hy sinh vô ích.
Ý tưởng của Houshar lại là, nếu hắn là kẻ bắt cóc con tin, nhìn đến đối phương mang nhiều người đến như vậy thì nhất định sẽ có lòng cảnh giác, lỡ như bức đối phương nóng nảy thì phiền. Hơn nữa đối phương thậm chí không yêu cầu bọn họ chỉ đến một hai người, điều này hiển nhiên là vì đối phương tự tin vì năng lực phòng ngự của mình, bọn họ không thể mạo muội xuất động toàn đội, quá mức nguy hiểm.
Tuy rằng ý tưởng hai người không giống nhau nhưng đều đưa ra cùng một quyết định.
Al nghĩ một lúc, mở miệng nói: "Nhưng tôi cũng không đồng ý để bất cứ ai ở lại một mình, hẳn là chúng ta nên đến phụ cận, phái người đi thám thính tình huống, nếu có cơ hội đưa bọn họ ra được là tốt nhất, nếu không được......" Al liếc nhìn Đường Đinh Chi một cái, không nói gì thêm.
Nếu không được, chỉ có thể dựa theo ý của bọn bắt cóc, dùng Đường Đinh Chi đi đổi.
Nhưng trong lòng Thiện Minh rõ ràng, sự tình không hề đơn giản như vậy, chỉ là nhất thời hắn không thể thuyết phục những người này đừng nên đi, nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng không chịu nổi việc mình trốn ở nơi an toàn.
Hầu hết mọi người đều đồng ý với Al, quyết định vẫn là cùng đi, sau đó tùy thời cơ làm việc.
Xe đi được ba giờ, Cosky bảo Thẩm Trường Trạch ra khỏi vị trí lái, cho y đi nghỉ ngơi.
Thiện Minh đang nằm ở phía sau ngủ, Thẩm Trường Trạch đi tới nằm bên cạnh hắn, căn bản không hề buồn ngủ.
Y hơi nghiêng người, dưới ánh sáng ảm đạm nhìn sườn mặt Thiện Minh, trong lòng dâng lên ấm áp vô hạn.
Thiện Minh đột nhiên mở mắt, làm Thẩm Trường Trạch hoảng sợ, y muốn xoay người đã không kịp, chỉ có thể bình tĩnh nhìn Thiện Minh.
Thiện Minh nhíu mày, nhỏ giọng nói, "Thay ca rồi còn không ngủ."
"Không ngủ được."
"Chó má, có thể ngủ thì mau ngủ đi."
"Trên xe không thoải mái."
"Vô nghĩa, mi cho là mi nhỏ lắm sao, tùy tiện một góc là thành giường được?" Thiện Minh điều chỉnh tư thế một chút, ngồi ngủ quả thật làm thắt lưng đau.
Thẩm Trường Trạch nhớ tới trước đây y đều ngủ trong lòng Thiện Minh, thời điểm đó kỳ thật y không muốn tiếp cận Thiện Minh, bởi vì Thiện Minh rất không có tình người, nhưng chính cái người khiến y vừa tức lại vừa sợ này đã cho y một cái ôm thật ấm áp mà vững chãi.
Y dựa sát vào Thiện Minh, gác đầu lên vai y, "Nếu không lớn lên thì tốt rồi, ba ôm con ngủ thì thoải mái hơn."
Thiện Minh chớp mắt, trong lòng đột nhiên nảy lên một cảm xúc không hiểu, không cách nào hình dung, hắn lẩm bẩm: "Thật nhanh, đã mười năm rồi."
Mười năm, từ lúc hắn nhặt được Thẩm Trường Trạch lúc ấy năm tuổi ở khu rừng nguyên snh Myanmar, đã mười năm trôi qua rồi. Mười năm, Thẩm Trường Trạch như hắn mong muốn, trưởng thành một lính đánh thuê đủ tư cách, mà hắn cũng coi đứa nhỏ lúc trước mình cảm thấy là trói buộc này trở thành người thân thật sự của mình.
Có đôi khi ngẫm lại đều cảm thấy thời gian quá nhanh, hắn không nhịn được cảm thán: "Ta còn chưa chơi đủ với mi đâu, sao mi đã trưởng thành rồi?"
Bé con ngày xưa béo tròn mềm mại thật sự là chơi rất vui.
Trong lòng Thẩm Trường Trạch cảm thấy một trận chua xót. Thời gian qua thật quá nhanh, sự tình phát triển quá nhanh, theo chiếc xe này không ngừng đi tới là âm mưu và chân tướng càng ngày càng sát gần. Y không biết một chuyến này sẽ phát sinh cái gì, nhưng trong lòng y phi thường bất an, luôn cảm thấy trong bóng đêm có một bàn tay vô hình đang thao túng vận mệnh của bọn họ. Cảm giác bất lực này thật sự khiến người ta vô cùng khủng hoảng.
Y tin rằng Thiện Minh cũng cảm nhận được .
Thiện Minh là một người thần kinh thô, chưa bao giờ có loại cảm khái tinh tế như vậy, khi hắn thở dài vì thời gian qua quá nhanh, Thẩm Trường Trạch đã biết người cha luôn luôn dũng mãnh không biết sợ là gì của y đang lo lắng, đang sợ hãi.
Thẩm Trường Trạch xoay người ôm chặt lấy eo hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, "Ba, nếu con nói con có chút sợ hãi, ba có giận con không?"
Thiện Minh trầm mặc thật lâu, sau đó mới chậm rãi nói, "Sẽ không, có ta ở đây."
Mũi Thẩm Trường Trạch chua xót, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nói ra, "Ba, con yêu ba." Nói xong tim y liền dúm lại, không dám thở mạnh, cảm giác mình phạm vào đại tội nào đó, không dám ngẩng đầu, cũng không dám lên tiếng, ngừng thở đợi Thiện Minh phản ứng.
Thiện Minh ngẩn người, buồn bực cười hai tiếng, "Mi cái thằng nhóc này......" Sau đó không nói gì nữa.
Đứa nhỏ cảm thấy nhẹ nhàng thở ra đồng thời trong lòng lại ẩn ẩn vô cùng thất vọng. Y nhắm mắt lại, không khỏi khỏi nghĩ eo của ba hình như trở nên nhỏ hơn rồi.
Bọn họ lái xe suốt một ngày, cuối cùng bắt đầu tiếp cận nơi được đánh dấu tọa độ kia.
Chuyện làm bọn họ ngoài ý muốn là nơi này cũng không phải giống như trong tưởng tượng của bọn họ, không có nhà cửa xám xịt xây trên mặt cát, không treo cờ của phái độc lập, cũng không giống căn cứ của phái độc lập đóng quân ở Tây Sahara, một nửa chôn ở dưới đất. Nơi này gieo trồng từng mảng từng mảng cao su lớn, tất cả hai bên đường đều là cao su, nhìn lên không thấy mặt nhau. Có những hộ gia đình phân bố rải rác trong rừng cao su, nhìn qua giàu có hơn một chút so với thị trấn nhỏ bọn họ đi ngang qua khi đến đây.
Tọa độ ở trong đĩa CD đại khái ở phụ cận chỗ này, không thể không cẩn thận, bọn họ đang tự hỏi có nên đi tiếp như vậy không.
Mặt trời cũng sắp xuống núi, nơi này rất ít xe cộ, đi rất lâu trên đường quốc lộ cũng chỉ gặp ba chiếc xe tải, cho nên khi trước mắt xuất hiện một chiếc xe quân dụng việt dã, tất cả mọi người đều cảnh giác lên.
Khi chiếc xe việt dã kia đi đến đối diện cách bọn họ năm sáu trăm mét thì ngừng lại.
Ba chiếc xe của Du Chuẩn cũng ngừng lại theo, Al nhảy xuống xe, Dino và Jorhor cũng đi theo xuống, giơ súng, một trái một phải đi phía sau Al, Cali ló nửa người lên từ cửa sổ ở mái xe, ngắm súng vào chiếc xe đối diện.
Trên xe có một người đi, da trắng tóc vàng, không hề mang vũ khí gì, nhưng hắn cũng không kích động chút nào, bình tĩnh tự nhiên nói, "Ta muốn mang người tên Đường kia, cùng với đứa nhỏ mười lăm tuổi trên xe các người đi."
Al lạnh nhạt nói: "Trước đó các người không nói gì về đứa nhỏ cả."
"Vậy sao......" Người da trắng kia giả bộ tự hỏi, sau đó nhíu mày,"Ta đã quên." Hắn lùi đến bên cạnh xe, gõ lên cốp xe phía sau, cốp xe đột nhiên mở ra, ở chỗ ngồi rộng rãi phía sau có một người đang nằm, đúng là Jobert! Jobert mặc dù ở trạng thái mê man nhưng hô hấp thông thuận, ngực phập phồng vững vàng, chỗ bị trúng đạn cũng đã được băng bó.
Người da trắng kia dùng ngữ khí ra lệnh nói: "Bây giờ bảo bọn họ xuống xe đi."
Đường Đinh Chi và Thẩm Trường Trạch đều xuống xe, Thiện Minh cũng theo xuống, hung hăng nhìn chằm chằm người nọ.
Người nọ búng tay một cái, "Đúng vậy, giống trong ảnh chụp như đúc, chính là hai người các anh."
Nghe ý tứ trong lời nói của người này, ngay từ đầu họ đã có chủ ý với Thẩm Trường Trạch, cũng không phải bất chợt nảy lòng tham, Al nhìn Thiện Minh bằng ánh mắt mang ý hỏi, Thiện Minh cắn chặt răng, lắc đầu. Hắn có chút không dám nhìn đôi mắt thâm thúy xanh thẳm của Al.
Tất cả mọi người đem ánh mắt chuyển về phía Thẩm Trường Trạch, những ánh mắt này có mê hoặc, có mờ mịt, có ngờ vực vô căn cứ, có lo lắng, chỉ là Thiện Minh, Thẩm Trường Trạch đều giống nhau, đều như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Lừa gạt những chiến hữu mình ủy thác sinh mệnh trên chiến trường này, cảm giác là tuyệt không dễ chịu.
Thẩm Trường Trạch tiến lên trước một bước, "Đi thôi."
Thiện Minh một phen giữ chặt cánh tay y, dùng ánh mắt phức tạp nhìn khắp mặt y, há miệng thở dốc, lại như cứng lại ở yết hầu.
Thẩm Trường Trạch cười, "Ba, con sẽ trở về ."
Thiện Minh dùng ánh mắt kiên định nói cho Thẩm Trường Trạch, hắn nhất định sẽ đi cứu y.
Thẩm Trường Trạch vẫn giống như bình thường, nhéo nhéo bàn tay chai dày của Thiện Minh, đột nhiên y cảm giác được trong lòng bàn tay có một vật gì cứng cứng, tay y run lên, kẹp nó vào kẽ ngón tay, y biết Thiện Minh cho y một thiết bị theo dõi dấu vết.
Thiện Minh nhìn thoáng qua thật sâu.
Thẩm Trường Trạch âm thầm cắn răng, xoay người kéo cánh tay Đường Đinh Chi, nhẹ giọng nói một câu, "Tôi sẽ không để ông chết, đi thôi."
Al quát: "Mày đứng lại!"
Thân thể Thẩm Trường Trạch dừng lại, quay đầu nhìn hắn một cái.
Al nhìn qua có chút phiền táo, "Ta vô cùng chán ghét cảm giác hiện giờ, các người gạt ta cái gì, cũng gạt cả mọi người, có chuyện gì mà chỉ có ba người các người biết, nhất định có!" Al nhìn Thiện Minh lạnh lùng nói: "Thiện Minh, chúng ta là anh em, rốt cuộc cậu đang che giấu cái gì. Nhiều năm như vậy, thân phận của Thẩm Trường Trạch vẫn là một dấu hỏi, tôi có dự cảm rất mạnh là chuyện đang xảy ra lúc này có liên quan đến thân thế của nó, loại cảm giác này vô cùng đáng ghét, rốt cuộc cậu đang che giấu cái gì?"
Thiện Minh trầm giọng nói: "Tôi sẽ giải thích, nhưng không phải hiện tại."
Al tức giận, nắm lấy cổ áo hắn, vung tay định đánh hắn, Houshar bắt lấy cánh tay Al, "Trở về nói sau." Hắn hướng người da trắng kia nói: "Ta muốn xác định một con tin khác còn sống."
Người nọ bấm số điện thoại, điện thoại rất nhanh được nối thông, hắn mở loa lớn lên, bên trong truyền đến giọng của Pearl, "Em vẫn khỏe."
Houshar hỏi: "Bâu giờ là mấy giờ mấy phút?"
Pearl tạm dừng một chút, "Mười bảy giờ năm mươi ba phút."
Nói xong người nọ liền cúp điện thoại, "Đợi mang bọn họ về chúng ta sẽ thả con tin."
"Dựa vào cái gì ta phải tin các người."
"Giữ cô ta chẳng có tác dụng gì với chúng ta cả, chúng ta đã rất biểu hiện thành ý, trả người bị thương này lại cho các người. Hơn nữa, bây giờ các người chỉ có thể tín nhiệm chúng ta. Các người có thể lựa chọn ở đây chờ, chúng ta sẽ lái xe đưa cô ta đến đây, nhưng không được đi tới nữa, nếu không ta không cam đoan an toàn của cô ta đâu."
Sau khi hắn nói xong thì lại có hai người nhảy từ trên xe việt dã xuống, chia nhau lấy hết vũ khí, công cụ, đồng hồ thậm chí cả đai lưng của Đường Đinh Chi và Thẩm Trường Trạch xuống, sau đó kiểm tra cả tay hai người.
Thẩm Trường Trạch cuối cùng liếc nhìn Thiện Minh một cái, sau đó cũng không quay đầu lại mà bước lên xe .
Đối phương nâng Jobert xuống đất, sau đó lên xe đóng cửa, quay đầu đi thẳng.
Trên đường quốc lộ, ba chiếc xe Hummer lại nổ máy lần nữa, hơn mười người đứng trên đường, nhưng tất cả đều cực kì yên lặng.
Houshar nhấc đầu, trầm giọng nói: "Dino, Jorhor, đưa Jobert và Falcon tới bệnh viện gần nhất chữa trị, lập tức xuất phát."
Mấy người vội hồi phục tinh thần, nhanh chóng nâng Jobert và Falcon lên xe, đưa hai người đến bệnh viện gần nhấ.
Bọn họ đi rồi, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Thiện Minh, mà Thiện Minh đang nhìn theo hướng chiếc xe biến mất mà ngẩn người.
Houshar nắm lấy vai Thiện Minh, dùng lực rất mạnh, bóp đến xương vai của Thiện Minh kêu răng rắc, âm thanh của hắn lạnh lùng: "Mày có chuyện cần giải thích với chúng ta."
Thiện Minh nhìn nghi ngờ và phẫn nộ trong mắt mọi người, cảm thấy từng trận hoảng hốt.Được đề xuất cho bạn