"Sáng sớm vừa ngủ dậy bụng rỗng thì đừng uống bia." Thẩm Trường Trạch chộp lấy lon bia đang toả hơi lạnh trong tay Thiện Minh.
"Liên quan cái rắm gì đến mi." Thiện Minh vừa thấy y đã nghĩ đến chuyện tối hôm qua, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi. Hắn vừa giơ tay định chém giết, Thẩm Trường Trạch liền nhét một cái ống hút vào miệng hắn, "Đậu nành Đông Bắc mới thu hoạch năm ngoái, vừa nấu thành sữa, nếm thử xem."
Bailey thỏa mãn than, "Uống ngon thật, vị ngọt tự nhiên, rất thơm, buổi sáng người Trung Quốc đều uống thứ này sao? Thật tốt......"
Thiện Minh hút một ngụm, quả thật nồng đậm hương thuần, không thêm đường đã có vị ngọt mê người, đậu nành mới thu hoạch quả nhiên khác biệt. Hắn không biết đã bao nhiêu năm mình không nếm bữa sáng truyền thống với sữa đậu nành như vậy rồi, không nhịn được im lặng xuống, chuyên tâm uống sữa đậu nành, sau đó gắp cái bánh bao to béo trắng cắn một miếng.
Hoàng Anh ngồi đối diện hắn, hàm hậu cười, "Ăn ngon không?"
Thiện Minh nuốt miếng nhân thịt ngon lành xuống, "Cậu làm?"
Hoàng Anh gật đầu, "Đều là tôi làm, anh nhìn mọi người ăn xem." Hắn hơi có chút tự hào.
Thiện Minh nhìn thoáng qua những người khác, quả thật đều ăn như hổ đói, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cánh tay trắng nõn của Bailey đáp lên vai Hoàng Anh, thổi một hơi vào tai hắn, vui cười nói: "Cậu thấy kết hôn với tôi có được không?"
Hoàng Anh sợ tới mức suýt nữa bật đứng lên, mặt đỏ bừng, mãi mà không phun ra nổi một từ đơn đầy đủ.
Người xung quanh đều cười, Bailey càng cười đến run rẩy hết cả người, thuận tay lấy luôn quả trứng luộc bằng nước trà duy nhất trong bát của Hoàng Anh.
Bên này Thẩm Trường Trạch đã bóc xong trứng cho Thiện Minh, bỏ vào bát cho hắn, "Mau ăn, đừng chỉ uống sữa đậu nành."
Pearl cười tủm tỉm nói, "Cậu vẫn không thay đổi nhỉ, vẫn chăm sóc ba mình như chăm con trai vậy."
Thẩm Trường Trạch quả thật đã có thói quen lo liệu cho cuộc sống của Thiện Minh, y nguyện ý làm như vậy cả đời, Thiện Minh không thể tự chăm sóc bản thân, vậy để y chăm sóc.
Thiện Minh không cho là đúng, bĩu môi, cúi đầu bắt đầu ăn cơm, không thèm liếc Thẩm Trường Trạch cái nào.
Lúc này Thẩm Trường Trạch mới bắt đầu ăn phần mình.
Cơm nước xong, Đường Đinh Chi mang họ đi vào phòng bếp.
Jobert huýt sáo, "Thế nào, cơm trưa ăn trong này sao?" Nghe lại có cảm giác cực kì chờ mong.
Đường Đinh Chi không trả lời hắn, Ô Nha mở bốn chốt của bếp lò đến vị trí riêng, mặt tường sát ngăn tủ đột nhiên di chuyển sang bên cạnh, cuối cùng mặt đất xuất hiện một con đường, có cầu thang dẫn thẳng xuống lòng đất.
Ô Nha dẫn đầu đi xuống, những người khác cũng đồng loạt theo xuống.
Chờ sau khi bọn hắn đi xuống mới phát hiện mặt bằng biệt thự diện tích hơn hai trăm mét vuông này đã bị đào rỗng, trang bị thành một căn cứ thông tin và kho vũ khí hiện đại, công việc ẩn tàng được làm rất tốt.
Đường Đinh Chi và Thẩm Trường Trạch cùng kiểm tra vân tay và tròng đen ở cửa lớn, trên đỉnh đầu họ truyền đến âm thanh "Hết cảnh báo" của máy móc, lúc này đoàn người mới tiến vào căn cứ bên trong lòng đất.
Đường Đinh Chi nói: "Đường Tịnh Chi nắm giữ kĩ thuật tiến hoá cách tân của long huyết nhân, tốc độ tạo ra long huyết nhân và xác xuất thành công của hắn còn nhanh hơn chúng ta, hơn nữa bởi vì toàn bộ long huyết nhân trong tay hắn tiến hoá từ máu Thẩm Trường Trạch, tuy rằng độ thuần huyết và năng lực thiên phú kém long huyết nhân tiến hoá từ máu 'Hải long', nhưng phản ứng bài xích lại nhỏ, quen thân thể mới rất nhanh. Long huyết nhân bình thường cần một hai năm hoặc thời gian lâu hơn mới có thể khống chế chính mình và tiến vào trạng thái chiến đấu, những long huyết nhân này chỉ cần mấy tháng thậm chí ngắn hơn. Hiện tại Đường Tịnh Chi đang chế tạo rất nhiều chiến sĩ long huyết như vậy, điều này sẽ tạo thành uy hiếp lớn cho an toàn thế giới, chúng ta phải thừa dịp hắn chưa kịp lớn mạnh mà ngăn hắn lại."
Houshar mở miệng: "Ta có một vấn đề."
"Mời nói."
"Nếu các người lấy chủ nghĩa yêu nước đi chi phối long huyết nhân của các người, như vậy Đường Tịnh Chi này dựa vào cái gì mà bảo mấy thứ hung tàn không biết hắn kiếm được từ đâu nghe lời?"
Đường Đinh Chi gật đầu, "Vấn đề này rất mấu chốt, nhóm chúng ta cần tìm kiếm một đáp án, bởi vì chúng tôi cũng không biết."
"Các người không biết?"
"Phải nói là không thể xác định."
"Có lẽ là khống chế bằng thuốc, cũng có thể là khống chế bằng thôi miên, có lẽ là cách khống chế tinh thần khác, tóm lại hiện tại chúng tôi không thể xác định. Ít nhất đã biết thuốc khống chế thần kinh không có hiệu quả lợi hại như vậy trên thân thể long huyết nhân. Đường Tịnh Chi là một thiên tài, cách hắn suy nghĩ vấn đề cực kì khác biệt, luôn có thể nghĩ đến một vài cách làm khác thường nhưng rất hữu dụng để đạt tới mục đích của hắn. Hiện tại chúng tôi lo lắng nhất chính là thủ hạ long huyết nhân của hắn gây loạn giữa dân chúng bình thường, một khi bí mật này bại lộ sẽ làm xã hội lâm vào khủng hoảng, chúng tôi cũng sẽ bị quốc tế chỉ trích, dẫn đến "Kế hoạch vũ khí quốc gia" của chúng tôi gặp trở ngại, cho nên lần này cấp trên hạ lệnh không thể bắt sống thì hãy giết chết, phải diệt trừ Đường Tịnh Chi cùng với những long huyết nhân tràn ngập nhân tố không xác định mà hắn chế tạo ra."
Đường Đinh Chi bắt đầu cho bọn họ xem vũ khí, "Nơi này ngoài trang bị thông thường còn có những vũ khí đã cải tiến chuyên môn dùng để đối phó long huyết nhân." Y cầm lấy một khẩu súng màu bạc, nhìn qua cực kỳ giống thứ vẫn thấy trong phim khoa học viễn tưởng, "Đây là súng phóng điện cao thế, tay cầm có thể điều chỉnh số volt, chỗ này là chốt, nhất định phải sử dụng cẩn thận, nếu rò điện thì có thể tự đốt mình thành than. Khoa học kĩ thuật hiện tại còn hạn chế, nếu liên tục mở ra thì nhiều nhất hai phút điện cao thế sẽ hết, cho nên phải cực kì quý trọng hai phút này. Đây là dao găm laser chấn động hạt, có thể cắt được thép dày mười li, vảy giáp của long huyết nhân thì không nói chơi được, nhưng đối với cơ bắp có hiệu quả rât cao. Đây là áo chống axit, máu long huyết nhân là axit, hơn nữa độ pH không giống nhau, ví dụ như máu Thẩm Trường Trạch là axit mạnh, máu các long huyết nhân khác tuy có độ pH thấp hơn của y, nhưng với da con người cũng gây tổn thương rất lớn, tận lực đừng chạm vào. Những viên đạn này là đạn phun băng, sau khi trúng vào người sẽ làm các bộ phận xung quanh vùng trúng đạn nhanh chóng hoại tử vì tổn thương do bị lạnh, có thể ức chế rất mạnh tốc độ chữa trị thân thể của long huyết nhân, bởi vì chi phí chế tác rất cao, số lượng có hạn, chỉ có thể để tay súng bắn tỉa sử dụng."
Đường Đinh Chi lại giới thiệu vài chủng vũ khí, mỗi chủng đều vô cùng lợi hại, xem ra bọn họ dù luôn nghiên cứu làm thế nào để long huyết nhân trở nên mạnh hơn thì đồng thời cũng không quên phòng bị những chiến sĩ siêu nhân đáng sợ này. Có những vũ khí này, sự sầu lo đối với sinh vật không biết rõ trong lòng mỗi người Du Chuẩn đều giảm đi không ít. Long huyết nhân có lợi hại mấy thì cũng là cơ thể máu thịt không não không tim sẽ chết, thậm chí bọn họ bắt đầu cảm thấy hưng phấn vì trận chiến đấu trước nay chưa từng có này.
Nhìn những trang bị hoàn toàn bằng công nghệ cao này, mỗi người đều sờ rồi lại sờ, yêu thích không buông tay, hận không thể ngay lập tức bắt một long huyết nhân tới thí nghiệm.
"Hai ngày nữa Ngốc Ưng, Hoàng Anh và Ô Nha sẽ đặc huấn với các vị, cho các vị quen với vũ khí, cũng quen với kẻ địch."
Bailey kinh ngạc trừng đôi mắt đẹp, nói với Hoàng Anh, "Cậu cũng là long huyết nhân?"
Hoàng Anh thành thật gật đầu, biểu cảm vẫn như cũ có một tia thẹn thùng.
Đường Đinh Chi nói: "Nếu chỉ có thể mang vài người thì đương nhiên phải dẫn người tốt nhất."
Al cười nhạo nói: "Dẫn theo bốn vệ sĩ quái vật, còn cần chúng tôi bảo vệ anh, rốt cuộc anh sợ chết đến độ nào?"
Đường Đinh Chi giải thích: "Long huyết nhân tại thời điểm sinh mệnh bị uy hiếp thì tràn ngập sự không xác định, rất có khả năng sẽ quay đầu công kích người bên mình. Tuy rằng trước mắt bốn người họ chưa từng mất khống chế, nhưng vì để ngừa vạn nhất, làm ơn bảo vệ tôi cho tốt."
Ngốc Ưng bĩu môi, "Anh sợ chúng tôi ghi hận trong lòng với nhà khoa học quái nhân như anh thì có."
Ô Nha cười ha ha nói, "Ngốc Ưng, anh đừng nói như vậy, đó là công việc của đại tá."
Hoàng Anh cũng nói, "Đúng vậy, cho dù chúng ta làm cái gì cũng đều là ôm mục đích vì đất nước mà cống hiến."
Ngốc Ưng đảo cặp mắt trắng dã, cực kì không khách khí nói, "Dù sao đồ mặt trắng như anh chỉ cần tránh sau lưng chúng tôi khi chúng tôi liều mạng là đủ rồi."
Al nhíu mày, "Yên tâm, y sẽ tránh sau lưng tôi, miễn cho ông quay đầu cắn y."
Ngốc Ưng nhăn mặt, khiêu khích nhìn Al một cái.
Al cũng kiêu căng hất cằm, không thua hắn nửa phần khí thế.
Đường Đinh Chi mặt không chút thay đổi giơ trang phục phòng hộ lên đưa cho Al, "Anh muốn thử trước với Ngốc Ưng không?"
Al đẩy bộ đồ rất nặng ra, "Tôi không cần thứ này."
"Nhất định phải mặc ."
"Ít nhất hiện tại tôi không mặc, đối phó với loại người trung niên hói đầu này chỉ cần nắm đấm là đủ rồi."
Ngốc Ưng nhìn hắn như hung thần ác sát, không khí giữa hai người hết sức căng thẳng.
Thẩm Trường Trạch đè bả vai hai người lại, nói chen vào: "Hiện tại chúng ta là chiến hữu, có thể đọ sức hòa bình, nhưng bất cứ khiêu khích ngây thơ nào cũng phải thu hồi lại."
Hoàng Anh ngốc nghếch nói: "Thiếu tá, Ngốc Ưng không có ác ý, chú ấy chỉ là miệng thích chọc người thôi."
Thẩm Trường Trạch liếc nhìn Ngốc Ưng, thúc vào ngực hắn, tách hắn và Al ra một khoảng cách an toàn, "Thượng uý Ngốc Ưng, xin hãy luôn chú ý ngôn ngữ và hành động của ông."
Ngốc Ưng trừng mắt nhìn Al một cái, ôm súng trốn một bên ngồi hậm hực.
Đường Đinh Chi nhìn Al, "Tôi thật sự có thể tránh sau lưng anh sao? Tôi có thể sẽ hấp dẫn rất nhiều hỏa lực."
Al trừng mắt nhìn y, "Vậy hay là thôi đi, ai muốn chết cùng chỗ với con quỷ đoản mệnh như anh chứ."
Thẩm Trường Trạch chậm rãi thối lui đến bên cạnh Thiện Minh, không tự giác dùng khẩu khí mệnh lệnh nói: "Đừng tùy tiện cậy mạnh, cho dù phát sinh chuyện gì con cũng sẽ bảo vệ ba."