Cả một buổi trưa, các bạn nhỏ trong lớp học đều nói về ông nội của Lục Chúc Chúc.
“Ông nội của Lục Chúc Chúc trẻ quá!”
“Giống như anh trai vậy.”
“Là một anh đẹp trai.”
“Ghen tị quá, anh mình cũng không có đẹp trai bằng ông nội Lục Chúc Chúc.”
“Là ông nội cậu thật hả?”
Lục Chúc Chúc giải thích không chỉ một lần: “Là ông nội thật mà, chẳng qua là ông nội được bảo dưỡng tốt mà thôi.”
Cô bé hiểu những nghi hoặc của các bạn, dù sao lần đầu tiên cô bé gặp Lục Hoài Nhu cũng kêu là anh.
Với điệu bộ của ông nội nhà mình, chắc là ai cũng không thể đối xử với ông nội như một người lớn tuổi đáng kính được.
Tâm trạng của Ninh Dung Nhi đã rất tồi tệ từ sáng sớm, giận đến mức không nói được gì.
Bởi vì lúc trước cô bé được các bạn tâng bốc, ông nội của cô bé rất trẻ tuổi, một sợi tóc bạc cũng không có, còn hay cười nhạo ông nội lớn tuổi của các bạn khác.
Vậy mà ông nội của Lục Chúc Chúc còn trẻ hơn, không phải, thậm chí là ông nội của mình còn không thể so sánh!
Đúng lúc này, có một bạn nhỏ nói ra: “Ông nội của Lục Chúc Chúc còn trẻ hơn ông nội của Ninh Dung Nhi nữa.”
Ninh Dung Nhi tức giận nói: “Thì sao, ông nội của mình là chủ tịch của công ty đấy nhé! Nhìn ông nội của Lục Chúc Chúc như vậy chắc là không có việc làm rồi, còn đeo khẩu trang kín mít, hay là tội phạm đấy!”
Tương Lâm Thanh bạn cùng bàn của Lục Chúc Chúc không thể nghe người khác nói bạn thân mình như vậy, cô bé giải thích: “Không phải đâu, ngôi sao nổi tiếng cũng đeo khẩu trang đấy thôi! Ông nội của Lục Chúc Chúc không phải tội phạm, không chừng còn là người nổi tiếng đấy nhé!”
Nói xong, tất cả các bạn đều bắt đầu tò mò: “Có thật vậy không!”
“Ông nội của Lục Chúc Chúc đúng là hơi giống siêu sao!”
“Chỉ có siêu sao mới trẻ tuổi như vậy thôi!”
Ninh Dung Nhi giận đến run người: “Không phải! Làm sao có thể! Nhất định là tội phạm! Còn giết người! Sợ bị chú cảnh sát bắt nên mới đeo khẩu trang như vậy!”
Cuối cùng Lục Chúc Chúc cũng chịu không nổi khi nghe Ninh Dung Nhi nói năng bừa bãi, cô bé nhìn con chim công trên vai Ninh Dung Nhi, nó đã rụng hết lông rồi —
“Nếu như mình là cậu, mình sẽ im lặng ngay không nói bậy nữa.”
“Đừng có quản mình nói gì!”
“Nếu cậu còn cay nghiệt như vậy nữa thì sẽ có chuyện xấu xảy ra đấy.”
Ninh Dung Nhi không để tai lời cảnh cáo của Lục Chúc Chúc, tiếp tục nói: “Ông nội của Lục Chúc Chúc là tội phạm! Là tội phạm!”
Chim công trên vai hụt hơi, giống như thở không nổi vậy, sau đó nằm gục trên vai.
Đúng lúc này, cô Trần chạy vào phòng học, nói với Ninh Dung Nhi: “Ninh Dung Nhi, mẹ con gọi điện tới này, bảo con mau ra cổng trường mẹ đón con về.”
Ninh Dung Nhi ngẩn người: “Cô Trần, có chuyện gì vậy ạ?”
“Ông nội con phát bệnh, mau đến bệnh viện thăm ông con đi!”
Ninh Dung Nhi vừa thét vừa chạy ra khỏi phòng học.
Lục Chúc Chúc đã cảnh cáo trước cô bé rồi, không được nói bậy bạ, không được cay nghiệt với người khác, chính cô bé không nghe, cay nghiệt bao nhiêu thì hại mình bấy nhiêu, vận khí sẽ trở nên xấu đi.
…
Hôm nay Lục Hoài Nhu không có ở nhà, phải đi quay phim đến khuya mới về, Lục Chúc Chúc cố ý mời Tương Thanh Lâm đến nhà chơi.
Bởi vì là bạn thân nên Lục Chúc Chúc không phòng bị với Tương Thanh Lâm: “Nhà ông nội mình lớn lắm, có hồ bơi nè, phòng thay đồ cũng là một tầng nhà, bồn tắm lớn nữa, trong vườn hoa có quầy nướng, đúng rồi, cuối tuần cậu có thể tới nhà mình ăn đồ nướng nha!”
Tương Thanh Lâm cũng rất phối hợp với Lục Chúc Chúc, luôn oa lên cảm thán làm Lục Chúc Chúc càng khoe khoang.
Mà lúc hai cô bé đi ngang qua vườn hoa thì nghe được tiếng con trai khóc, còn có tiếng đánh nhau.
Hai cô bé dừng bước.
Tương Thanh Lâm kéo tay áo Lục Chúc Chúc, nhỏ giọng nói: “Hình như có người đánh nhau, chúng ta mau đi đi.”
“Xem chút đã.” Lục Chúc Chúc cúi người, lén lút núp vào bụi cây, thấy mấy cậu con trai, có Cảnh Triết và Cảnh Tự đang bị chặn đường.
“Em… tụi em không có tiền!” Cảnh Triết vừa khóc vừa nói: “Tụi em không có tiền thật mà.”
“Nhà tụi bây giàu mà sao lại không có tiền!”
“Không có, hôm nay là nhật mẹ em, em với em trai góp tiền đều mua bánh sinh nhật cho mẹ rồi.”
Lục Chúc Chúc thấy bên ven đường là một bánh sinh nhật bị rơi vãi.
“Nói láo, chắc chắn còn dư tiền, đưa đây không tao đánh!”
“Không có mà!”
“Tụi bây không muốn uống rượu mời mà uống rượu phạt đúng không!” Đứa con trai cao lớn níu lấy cổ áo của Cảnh Triết, đẩy cậu té xuống vườn hoa,
Lục Chúc Chúc biết đứa con trai đó, tên là Chu Tráng, học lớp 3, nhà có quyền thế nên luôn bắt nạt mọi người trong trường học, ngang như cua.
Tương Thanh Lâm kéo vạt áo Lục Chúc Chúc, nói nhỏ: “Chúc Chúc, tụi mình… tụi mình mau đi thôi.”
Lục Chúc Chúc không phải là em bé nhiều chuyện, cô bé biết nếu mình ra mặt thì chắc chắn sẽ còn liên lụy đến Tương Thanh Lâm.
Chuyện này tốt nhất nên tìm người lớn!
Lục Chúc Chúc kéo Tương Thanh Lâm chạy đi, mà lúc đó, sau lưng là một tiếng kêu thảm thiết.
Lục Chúc Chúc quay đầu, thấy Chu Tránh té xuống đất, đau khổ lấy tay che đầu, trên trán xuất hiện một khối u.
Mà Cảnh Tự đang ở tư thế chắn trước người Cảnh Triết, trên tay cầm cục đá lớn, thở hổn hển, hung dữ nhìn Chu Tráng.
Đều là trẻ nít cả mà, thấy chuyện như thế này thì sợ chết.
Mấy đứa nhóc bên cạnh Chu Tráng cũng chạy mất, còn cậu ta bò dậy một cách khó khăn, vừa che trán vừa dọa nạt —
“Tụi bây… chờ đó cho tao.!”
Cảnh Tự kéo Cảnh Triết lên.
Cảnh Triết vừa lau nước mắt vừa khóc thút thít: “Xong rồi, thật sự xong rồi, hu hu, anh ấy chắc chắn sẽ nói với người lớn, chúng ta xong đời rồi!”
Cảnh Tự ném cục đá đi, im lặng đi tới ven đường, nhặt bánh sinh nhật lên.
Bánh kem đã bị hư rồi.
Chân mày cậu nhíu lại.
“Anh còn tiền không?” Cậu quay đầu hỏi Cảnh Triết.
Cảnh Triết vừa khóc vừa nói: “Không, không có, một đồng anh cũng không còn.”
“Bánh kem hư rồi.” Cảnh Tự nói nhàn nhạt: “Phải nghĩ cách mua cái mới thôi.”
“Chúng ta mau về nhà đi!” Cảnh Triết vô cùng sợ hãi: “Đừng để ý bánh kem nữa! Anh sợ lắm!”
“Anh về trước đi, em phải nghĩ cách đã.” Cảnh Tự nói lại.
Cảnh Triết vừa lau nước mắt vừa đi về nhà.
Tương Thanh Lâm cũng sợ với tình hình lúc nãy, cô bé nói với Lục Chúc Chúc: “Chúc Chúc, hôm nay mình… không qua nhà cậu được, ngày khác nhé, mình muốn về nhà.”
Lục Chúc Chúc nhìn sắc trời đang tối dần, gật đầu: “Mình đưa cậu về.”
“Không sao, anh mình đợi mình trước tiểu khu rồi.”
Lục Chúc Chúc tiễn Tương Thanh Lâm đến trước cửa tiểu khu, vừa vặn gặp Cảnh tự cũng đi ra đang đi tới phố bán hàng.
Lục Chúc Chúc tò mò đi theo cậu, rất muốn biết nếu hoa hồng nhỏ không có tiền thì làm sao để mua bánh kem cho mẹ.
Rất nhanh, cậu đi đến trước cửa tiệm bánh ngọt.
Lục Chúc Chúc biết nhà này bán bánh ngọt, là một dì mở, mặc dù hơi nhỏ nhưng tay nghề của dì rất tốt, vượt xa với các tiệm khác, hơn nữa giá cũng phải chăng.
Bên trong tiệm bánh ngọt, có một người bạn nhỏ đang vò đầu bứt tai làm các bài Olympic Toán, hình như là con của dì bán bánh.
Trong những thanh màu đỏ trong quyển sách Tiểu học Giang Hà 041(*), dì cầm cây gậy trên tay, vô cùng bực bội: “Con không thể làm một bài đơn giản như vậy! Não của con bị chó tha đi mất rồi à!”
(*): Sách Olympic Toán bên Trung Quốc
Cậu nhóc ném bút chì, thở phì phò nói: “Con đâu có biết làm, vậy mẹ chỉ con đi!”
Dì bỏ khuôn bánh xuống, bước đến bàn nhìn cậu hỏi: “Có một số có ba chữ số, nếu trừ 4 thì số được chia hết cho 4, trừ 5 thì số được chia hết cho 5. Nếu trừ 6 thì số được chia hết cho 6. Nếu trừ 7 thì số được chia hết cho 7. Đây là số…”
Đọc xong thì dì bán bánh cũng lú lẫn theo: “Đây là đề toán cho học sinh tiểu học à!”
Cậu nhóc lẩm bẩm: “Đây là đề toán Olympic đó, mẹ còn không làm được mà bảo con làm!”
Dì nhìn vào quyển sách, nhức đầu đến mức thở dài.
Lúc này, Cảnh Tự đi vào tiệm bánh.
Dì vội vàng nghênh đón: “Không phải là cậu bé mới mua bánh à, sao thế, con còn có việc gì à?”
Cảnh Tự nói đúng sự thật: “Dì, con làm rơi bánh ngọt nên bánh hư mất rồi, con muốn mua cái khác.”
“À, không thành vấn đề, đúng lúc dì đang rảnh để làm cho con, chắc khoảng 30 phút, con chờ được không?”
“Không sao ạ, nhưng mà… con không có tiền.”
“Không có tiền?” Dì khó xử nói: “Cậu bé, dì cũng không thể tặng bánh cho con được, dì cũng phải làm ăn mà, đúng không nào.”
Cảnh Tự nhìn cậu bé đang vò đầu bứt tai bên cạnh, nói: “Nhưng con có thể dạy kèm con trai dì làm đề Toán.”
Dì bán bánh nghe vậy thì mắt phát sáng, nhưng lại có chút nghi ngờ: “Nhưng mà… con dì năm nay học lớp 5, con làm được không?”
Nhìn Cảnh Tự chắc cũng chừng lớp 2, sao có thể làm đề Toán lớp 5 được?
Cảnh Tự đi tới, nhìn vào quyển sách Tiểu học Giang Hà 041, sau mấy giây suy nghĩ, thậm chí không cần nháp đã trực tiếp cầm bút lên, viết một chuỗi công thức: “Cách giải này sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Anh hiểu được không?”
Cậu bé kia vội vàng lật bài giải ra xem, ngây ngốc nói: “Làm, làm đúng rồi!”
Tâm tư của dì bán bánh lúc này nở hoa, vội nói: “Vậy được! 30 phút, con giúp con trai dì học Toán, dì làm bánh ngọt cho con! Giá bánh ngọt coi như là tiền dạy kèm nhé!”
Cảnh Tự gật đầu, không nói nhiều nữa mà ngồi xuống, cầm bút lên bắt đầu giảng bài.
Lục Chúc Chúc ghé vào cửa sổ nhìn cậu.
Cậu giải thích bằng một cách đơn giản nhưng dễ hiểu, so với giáo viên còn dễ hiểu hơn.
Cậu bé kia vừa nghe, sau đó suy nghĩ gật đầu, có vẻ là đã hiểu.
Hoa hồng vàng trên vai Cảnh Tự chậm rãi xoay tròn, mặc dù cậu còn nhỏ nhưng khí chất rất trầm tĩnh.
Hoa hồng nhỏ của Chúc Chúc thật là giỏi!
Spoil chương sau:
“Đừng khóc.”
“Anh… anh đừng buồn, em… em sẽ mãi đứng về phía anh mà.”
“Hôm nay mẹ anh không vui nên không thể mời em ăn bánh kem được rồi.”
“Không sao, Chúc Chúc không thèm.”
“Lục Chúc, nếu cuối tuần mẹ không cắt tiền tiêu vặt của anh thì anh sẽ mua chocolate cho em nhé…”