Tuần lễ vàng Quốc khánh tháng mười đến thì kỳ huấn luyện quân sự gian khổ cũng qua đi. Lớp trưởng lớp Lục Chúc Chúc tổ chức tiệc mừng sinh nhật mười chín tuổi, mời cả lớp đi hát karaoke. Một nửa số bạn học không về nhà trong kỳ nghỉ đều tham dự tiệc sinh nhật của lớp trưởng.
Lục Chúc Chúc cũng bị mấy người chị cùng phòng dắt nhau đi tham dự cuộc vui. Người ta đã mời khách thì bọn họ đương nhiên sẽ không đi tay không. Vì thế, ba người là cô, Lữ Thư Ý và Hạ Tang góp tiền mua tặng lớp trưởng đại nhân một cái bánh sinh nhật hai tầng siêu to.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Quán karaoke Hoàng Ngu cách trường học không xa là quán được ưa thích nhất trong khu vực trường đại học vô cùng đắt khách. Phòng riêng phải đặt trước một ngày mới có thể vào được.
Lục Chúc Chúc cầm bánh sinh nhật cùng đám bạn học cuồn cuộn đi vào quán. Giai điệu âm nhạc sống động được phát trong và ngoài sảnh. Một tốp nam nữ khác đang đứng cạnh quầy bar để đặt phòng riêng. Trong tốp người đó cô vừa nhìn liền trông thấy Cảnh Tự.
Trong tốp người trai xinh gái đẹp đó, dáng người của Cảnh Tự thanh mảnh và cân đối, khuôn mặt anh tuấn cùng khí chất thờ ơ, lạnh lùng trên người đó chắc chắn là bắt mắt nhất.
“Hi!”
Cô giơ tay lên chào Cảnh Tự, Cảnh Tự ngẩng đầu lên nhìn cô một cái rồi dời tầm mắt, xoay người bước vào phòng riêng giống như không quen biết cô vậy.
Cô gái bên cạnh Lục Chúc Chúc nói nhỏ: “Nhìn thấy mấy người trường nghề này liền cảm thấy phiền chết được.”
“Bọn họ trêu ghẹo cậu à?”
“Bọn họ hay gây rối lắm chẳng có chút tố chất nào, tớ ghét bọn họ lắm.”
“Không hẳn thế đâu, có người này người kia thôi.”
“Dù sao thì dính tới loại học sinh đó chúng ta vẫn nên cách xa một chút.”
Lục Chúc Chúc bỗng nhiên hiểu ra vì sao Cảnh Tự lại làm như không quen cô, có lẽ là sợ rằng cô sẽ bị các bạn trong lớp bàn tán. Cô luôn giữ chuyện này trong lòng, ngồi một mình trong góc của quán cũng chẳng vui vẻ gì, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Cảnh Tự.
“Anh bơ em.”
Cảnh Tự: “【 sờ đầu 】”
Lục Chúc Chúc cố ý nói: “Lẽ nào bởi vì có bạn gái ở bên cạnh nên không tiện sao?”
Cảnh Tự gửi một biểu cảm con lợn đập đất cười to cho cô.
“Chẳng lẽ không đúng?”
“【Mỉm cười】”
Dù cô nói gì thì Cảnh Tự cũng chỉ trả lời bằng biểu cảm nên Lục Chúc Chúc có cảm giác đánh vào cục bông. Cô cất điện thoại không thèm để ý đến anh nữa!
Hạ Tang ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay về thì kể với Lục Chúc Chúc và Lữ Thư Ý: “Đám người trường nghề đó đang ở phòng đối diện với chúng ta đấy, ban nãy khi tớ đang nghe điện thoại có liếc nhìn vào phòng của bọn họ, hai người đoán xem tớ thấy gì?”
Lữ Thư Ý: “Không phải là chuyện không phù hợp cho trẻ em xem đấy chứ!”
Hạ Tang nhỏ giọng nói: “Không khoa trương như thế đâu nhưng cũng kém một chút à, một cô gái ngồi trên đùi một tên đàn ông, tay của tên đó…chậc chậc.”
Cô không nói tiếp thì trong lòng mọi người cũng hiểu. Trong đầu Lục Chúc Chúc đã bắt đầu tự suy diễn ra dáng vẻ Cảnh Tự vui vẻ trong ao rượu rừng thịt* rồi. Chẳng trách ngay cả thời gian trả lời tin nhắn cũng không có, xem ra là đang rất bận nha!
*ao rượu rừng thịt là thứ mà Trụ Vương chuẩn bị để tặng cho Đát Kỷ làm nơi ăn chơi, hưởng lạc, sa đọa
“Chị có thấy dáng vẻ của người đó không?” Lục Chúc Chúc hỏi Hạ Tang: “Người đàn ông đó ra sao vậy?”
“Không nhìn rõ, cảm giác rất đẹp trai, cô gái kia cũng rất đẹp.” Hạ Tang cười nói: “Úi chà, em hỏi kĩ càng như thế làm gì?”
“Tuỳ tiện hỏi tí.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Tâm trạng Lục Chúc Chúc đột ngột trượt dốc, ngay cả khi Hạ Tang cầm bánh ngọt đưa đến bên tay cô thì cô cũng không muốn ăn. Cô lúc này vẫn còn là trẻ con mà Cảnh Tự đã thành người lớn rồi. Lục Chúc Chúc cảm thấy khoảng cách với anh đã kéo dài rất xa, rất xa. Cô gần như sắp không quen anh nữa rồi.
Rõ ràng anh nói Lục Chúc, lớn nhanh một chút, sau này trưởng thành, chúng ta lại gặp nhau. Nếu như đây là “trưởng thành” mà anh đã nói, Lục Chúc Chúc thà trở lại lúc nhỏ khi cô thân thiết với anh nhất…
Thật là bực mình mà.
Lớp trưởng tắt nhạc, cầm micro nói với mọi người: “Đầu tiên cảm ơn mọi người đã đến tham gia tiệc sinh nhật của tớ.”
“Không cần cảm ơn!”
“Chúc lớp trưởng đại nhân sinh nhật vui vẻ!”
“Tháng nào năm nào cũng có ngày này.”
Lớp trưởng là một chàng trai văn nhã đeo kính, mặt cậu ta đỏ lên nhìn Lục Chúc Chúc: “Sau đó là tớ muốn đặc biệt cảm ơn Lục Chúc Chúc, cảm ơn em ấy đã vui lòng đến tham gia tiệc sinh nhật mười chín tuổi của tớ.”
Hạ Tang bắt đầu ồn ào: “Úi chà, mọi người đều đến chúc mừng sinh nhật cậu, sao cậu chỉ cảm ơn mỗi mình Lục Chúc Chúc chứ.”
Lữ Thư Ý: “Đúng thế! Chúng tớ ai cũng đến chúc mừng sinh nhật cậu mà?”
Lớp trưởng dường như có chuẩn bị mà đến, lập tức lấy ra một bó hoa hồng đỏ thắm từ sau lưng: “Thật ra hôm nay tớ hy vọng các bạn học làm chứng cho tớ.”
Lục Chúc Chúc cảm thấy không ổn rồi. Cảnh tượng này cô đã gặp qua rất nhiều lần từ hồi cấp hai!
“Bạn học Lục Chúc Chúc, anh thích em!”
Lớp trưởng cầm bó hoa đi đến trước mặt cô: “Hy vọng em đồng ý cho anh cơ hội làm em hạnh phúc!”
Lục Chúc Chúc lúng túng cắn môi, cô còn có thể nói gì chứ. Mấy đứa con trai xung quanh đã bắt đầu gào thét điên cuồng.
“Bên nhau đi!”
“Bên nhau đi!”
“Bên nhau đi!”
“Lục Chúc Chúc cho lớp trưởng một cơ hội đi! Cậu ấy thật sự rất thích em!”
“Bỏ qua lần này sẽ không còn nữa đâu nha.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
…
Hạ Tang không quen nhìn bọn họ ồn ào thế này, cao giọng hét lên: “Mấy cậu náo loạn gì chứ, người trong cuộc còn chưa nói chuyện nữa.”
Lục Chúc Chúc cảm kích nhìn Hạ Tang một cái rồi nói: “Văn Gia, anh ra ngoài với em một lát.”
Mấy đứa con trai vỗ vai lớp trưởng, cổ vũ cậu ta: “Nhất định phải để các con trai chúng tớ yên tâm đấy!”
“Bắt lấy hoa khôi trường ta nha!”
“Mặt mũi đám con trai chúng tớ dựa vào cậu cả đấy!”
Mặt Văn Gia đỏ hồng bước theo Lục Chúc Chúc ra khỏi phòng karaoke. Lục Chúc Chúc gọi cậu ta ra ngoài là vì không muốn từ chối cậu ta trước mặt mọi người làm cậu khó chịu. Ngoài cửa, cô trực tiếp nói với cậu ta: “Xin lỗi nha Văn Gia, em không thể đồng ý được.”
Vừa nãy trước mặt bạn học, Văn Gia vô cùng suôn sẻ tỏ tình với cô nhưng khi một mình cậu ta đứng trước mặt Lục Chúc Chúc thì lại lộ ra vẻ vụng về: “Là…là vì còn nhỏ tuổi sao, điều này không, không quan trọng, anh có thể đợi em, bao lâu cũng đợi được.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Thứ nhất là về tuổi tác, vì ông nội không cho yêu sớm, nếu như ông biết thì em có thể sẽ gặp rắc rối.” Lục Chúc Chúc lễ phép nói: “Thứ hai, em không thích anh.”
Mấy năm nay số lần cô từ chối con trai cộng lại có thể làm thành một vòng quanh Bắc Thành. Tất cả kinh nghiệm cho cô biết rằng từ chối con trai phải đơn giản và gọn gàng, tuyệt đối không được dây dưa, không được viện lý do để tránh bọn họ viễn vông. Một khi bọn họ nghĩ rằng có lẽ bạn cũng thích họ nhưng chỉ vì lý do nào đó mà không thể bên họ sẽ chỉ càng làm tăng sự kiên định và quyết tâm yêu bạn của họ mà thôi, hơn nữa họ còn nguyện vì bạn bất chấp gian nguy lên núi đao xuống biển lửa. Có rất nhiều cô gái lần nào cũng dùng cách này để câu các chàng trai, nhưng Lục Chúc Chúc không muốn có thêm phiền phức.
“Văn Gia, anh rất tốt nhưng anh thực sự không phải kiểu người mà em thích, em không thích anh, thật xin lỗi.”
“Thế em thích kiểu người như thế nào? Anh có thể trở thành kiểu mà em thích.”
“Em thích…” Chưa nói dứt lời thì Lục Chúc Chúc nhìn thấy Cảnh Tự đẩy cửa ra. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đường nét khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp, khí chất không dính bụi trần, như thể vẫn là chàng trai lặng lẽ đàn dương cầm cạnh nhà cô.
Chắc là…giống dáng vẻ đó của anh.
Tầm mắt Cảnh Tự quét tới bó hồng trong tay Văn Gia, thật sự nhức mắt.
Lục Chúc Chúc vốn rất bình tĩnh nhưng bởi vì Cảnh Tự đột nhiên đi ra làm cô tự nhiên hồi hộp: “Em cũng không biết kiểu người mà em thích như thế nào.”
Những lời này nói ra có chút chột dạ.
“Em xem, bản thân em còn không biết mình thích kiểu người nào, sao có thể quả quyết nói không thích anh chứ.” Văn Gia không muốn buông tha nói: “Chỉ cần em cho anh một cơ hội, chúng ta thử quen nhau đi, anh sẽ làm em thích anh!”
“Xin lỗi lớp trưởng, em thật sự không thích anh, cũng không muốn thử quen anh.”
Nói đến đây cuối cùng Văn Gia cũng hiểu rõ ý của Lục Chúc Chúc, cậu ta cũng không tiếp tục liều chết nữa nhưng cũng cảm thấy không chịu nổi.
“Thế được rồi, Lục Chúc Chúc, hy vọng em đừng vì chuyện ngày hôm nay mà ảnh hưởng đến quan hệ bạn học của chúng ta.”
“Ừ, sẽ không đâu.”
Văn Gia thì một mình vào nhà vệ sinh để bình tĩnh lại. Lục Chúc Chúc cúi đầu, không dám đối mặt với Cảnh Tự vội vàng chạy về phòng karaoke. Bạn học nhìn thấy chỉ có mình cô trở lại đoán chừng chắc là lớp trưởng bị từ chối rồi nên làm như không có chuyện gì xảy ra cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Hạ Tang và Lữ Thư Ý lôi kéo Lục Chúc Chúc nhiều chuyện, Lục Chúc Chúc liền đơn giản kể lại toàn bộ.
Lữ Thư Ý: “Chị sớm đã đoán ra nhóm lớp trưởng bữa nay không bình thường rồi thì ra là có chuẩn bị mà đến.”
Hạ Tang: “Còn tớ không nhìn nổi dáng vẻ lừa người mang đi của cậu ta, cố ý để mọi người náo loạn lên ảnh hưởng đến phán đoán của Chúc Chúc.”
Lữ Thư Ý thấy Lục Chúc Chúc ngẩn người thì dùng khuỷu tay chọc cô một cái: “Vẫn chưa khôi phục tinh thần sao?”
“Không phải.” Lục Chúc Chúc siết chặt điện thoại luôn cảm thấy trong lòng lên lên xuống xuống thêm chút chột dạ.
Cảnh Tự vẫn luôn không gửi tin nhắn nào cho cô, trong lòng cô càng ngày càng xôn xao. Cô không biết mình đang buồn vì điều gì nhưng dù sao thì cũng cảm thấy rất tệ. Mười giờ tối, đến giờ trả phòng riêng mọi người lục tục ra về. Lục Chúc Chúc đang tạm biệt Hạ Tang và Lữ Thư Ý bên đường, cô nói đêm nay sẽ về nhà.
“Vậy Chúc Chúc này, ban đêm em về nhà cẩn thận chút nha.”
“Dạ, hai chị cũng cẩn thận.”
Sau khi bị từ chối thì Văn Gia uống hơi nhiều rượu, cũng không nói với Lục Chúc Chúc câu nào. Thậm chí còn không thèm nhìn cô lấy một cái, được đám con trai dìu về trường học.
Sau khi Lục Chúc Chúc tiễn hết các bạn học ra về thì quay lại tầng hai của quán karaoke lần nữa, đứng trước cửa phòng của Cảnh Tự. Cô chỉ là có chút không cam lòng, muốn làm rõ xem người con trai để cô gái ngồi lên đùi đó…rốt cuộc có phải là anh hay không.
Cửa phòng bao khép hờ, Lục Chúc Chúc từ khe cửa thăm dò nhìn vào bên trong. Trong phòng bao, có cô gái đang sôi nổi múa hát bằng micro không dây, không khí sôi động hơn nhiều so với bữa tiệc của lớp cô. Ngoài ra còn có các anh trai uống rượu và chơi xúc xắc, đấu nhau đến mặt đỏ tới mang tai.
Lục Chúc Chúc đang kề sát vào khe cửa tìm kiếm hình bóng Cảnh Tự thì cửa phòng riêng tự dưng mở ra. Lục Chúc Chúc bất ngờ không kịp đề phòng vội nghiêng người làm bộ như đi ngang qua. Kiều Nguyên Châu ngược lại nhận ra cô ngay: “Úi chà, đây không phải là cô bé lúc trước chờ anh Tự dưới lầu sao?”
Lục Chúc Chúc rũ tóc sau tai xuống, thuận tay che mặt lại: “Không phải, anh nhận nhầm người rồi.”
“Sao mà nhận nhầm được, cô bé xinh đẹp như này anh thấy một lần thì cả đời này cũng không quên được.” Kiều Nguyên Châu mở cửa phòng ra gọi Cảnh Tự: “Anh Tự, em gái nhỏ ái mộ anh lại đến này.”
“Anh đừng…đừng có gọi bậy! Không phải đâu!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Chúc Chúc xấu hổ đỏ bừng. Cái gì mà mến mộ chứ, còn lâu!
Cảnh Tự ngồi một mình trên ghế sô-pha đơn, nhìn thấy Lục Chúc Chúc đứng ngoài cửa thì lập tức dập tắt điếu thuốc trong tay. Mọi người trong phòng đều tập trung ánh mắt vào cô, trong phòng đang ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Đúng là một cô bé xinh đẹp! Không chỉ có đám con trai kinh ngạc mà hai cô gái cũng không thể không nhìn cô hết lần này đến lần khác…
“Quấy…quấy rầy rồi.”
Lục Chúc Chúc không thể đối phó với cảnh tượng như vậy nên xoay người chạy đi lại nghe thấy giọng nói trầm ổn của Cảnh Tự: “Lục Chúc, qua đây.”
Không thể làm gì khác nên Lục Chúc Chúc đành cứng đờ xoay người lại, đi đến bên cạnh Cảnh Tự. Cảnh Tự để cô ngồi chỗ anh, còn mình thì chuẩn mực ngồi trên tay vịn sô-pha đơn: “Trễ rồi, chờ lát nữa tôi đưa em về.”
Chỉ vài câu đơn giản đã lộ rõ ý đồ muốn giữ cô lại của anh, đồng thời bình tĩnh hoá giải sự lúng túng vì bị bắt gặp của cô. Đám người xung quanh thấy Cảnh Tự thế mà lại chủ động nhường chỗ cho cô gái nhỏ này thì cảm thấy không thể nào tin được.
Cảnh Tự đối với con gái chưa bao giờ được xem là một người phong độ, lịch sự. Thậm chí cả chữ “cút” anh cũng không thèm nói với với những cô gái xinh đẹp thích anh. Chẳng lẽ bởi vì những người lúc trước không đủ đẹp để khiến anh phải khom lưng? Nhưng mà bạn nữ ngày hôm nay này thật sự là tuyệt sắc nhân gian nha!
“Có phải Lu thần thích cô ta không?” Có cô gái nhỏ giọng nghị luận.
“Nhìn thì có vẻ là đúng rồi.”
“Là thanh mai trúc mã.” Kiều Nguyên Châu với tư cách là bạn cùng phòng với Cảnh Tự nên có quyền lên tiếng nhất: “Tôi từng thấy qua hình lúc nhỏ của em ấy.”
“Ở đâu vậy?”
“Trong ví của Lu thần.”
….
Khi mọi người đang đánh giá Lục Chúc Chúc thì Lục Chúc Chúc cũng nhìn lướt qua bảy cô gái trong phòng bao một lần. Bọn họ diện những bộ váy chững chạc và gợi cảm, trang điểm cũng theo phong cách phong trần*. Lục Chúc Chúc nhìn bọn họ thật lâu, càng nhìn càng cảm thấy đẹp. So sánh với bọn họ Lục Chúc Chúc cảm thấy cô giống như học sinh tiểu học vậy. Cũng có con trai ôm ấp, thân thiết với con gái nhưng số lượng không nhiều, không giống với ao rượu rừng thịt mà cô tưởng tượng trong đầu.
*Phong cách quán bar, hộp đêm.
Gò má Lục Chúc Chúc dần đỏ bừng lên, chẳng có gì hay để xem nhưng lại không nhịn được muốn xem. Cảnh Tự nhận ra cô gái nhỏ đang xấu hổ bèn duỗi tay đến cạnh cằm cô quay đầu cô về phía mình: “Không phù hợp cho trẻ em xem.”
Lục Chúc Chúc: “...”
Kiều Nguyên Châu cầm ly bia tới hỏi: “Anh Tự, em gái nhỏ uống bia hay rượu?”
“Cái gì mà bia với rượu, em ấy còn nhỏ.” Cảnh Tự đẩy ly bia ra, kêu người phục vụ đem tới ly nước cam.
Lục Chúc Chúc nhỏ giọng nói: “Nói giống như anh lớn lắm rồi vậy.”
Anh cũng chỉ lớn hơn cô có một tuổi mà thôi.
Cảnh Tự uống hết ly bia trong tay, sau đó đem ly bia úp ngược xuống bàn, ánh mắt ẩn giấu men say: “Lục Chúc, em đến để xem bạn gái tôi à?”
“Đúng vậy, đến xem thử bạn gái anh đẹp đến mức nào mà đến cả tin nhắn anh cũng lười trả lời.”
“Tôi không trả lời tin nhắn lúc nào?
“Biểu cảm mà là trả lời gì chứ?”
Anh cười yêu chiều: “Được rồi, sau này tôi sẽ đánh chữ.”
Lục Chúc Chúc tựa sát vào cổ anh, nhẹ hít mũi một cái: “Anh ơi, anh uống hết bao nhiêu rồi?”
Cảnh Tự chưa uống nhiều lắm, nhưng mà bởi vì uống bia pha lẫn rượu đỏ nên rất mạnh. Anh cảm nhận được hơi thở nóng ẩm của cô gái nhỏ đang phả vào cổ khiến anh cảm thấy sảng khoái còn hơn cả độ cồn của rượu.
“Lục Chúc…” Anh nhẹ nhàng lẩm bẩm hai chữ rồi dịu dàng hỏi: “Vậy nên, em thích kiểu người thế nào?”
“Hỏi câu gì kì cục vậy?”
“Cậu ta được hỏi, tôi thì không thể tò mò sao?”
Lục Chúc Chúc cắn ống hút của ly nước cam, chột dạ hỏi: “Thì em cũng trả lời rồi mà.”
Không có tuýp người ưa thích.
“Không có sao?” Cảnh Tự cảm thấy bản thân quả thật hơi say rồi, đầu óc anh lâng lâng, trống rỗng.
Lục Chúc Chúc nghĩ một chút rồi thành thật nói: “Em cảm thấy thích một người giống như là bị hấp dẫn ngay trong chớp mắt, thích những điểm tốt của người đó, điểm xấu cũng thích luôn. Không có kiểu người đặc biệt gì, thích là thích.”
Bị thu hút trong chớp mắt.
Thích là thích.
Lục Chúc Chúc nhận ra rằng lòng bàn tay ấm áp của anh đang nắm lấy tay cô, sức lực rất nhẹ giống như chỉ cần cô cựa nhẹ là có thể tránh ra.
“Anh ơi?”
“Em cảm thấy tôi thế nào?” Khoé mắt anh lộ ra vài phần cợt nhả khi say.
Tay Lục Chúc Chúc rõ ràng run lên, lộ vẻ hoang mang. Cô chưa bao giờ bị anh hấp dẫn trong chớp mắt mà là từng giây từng phút đi cùng anh cô đều bị anh hấp dẫn.
Cô hít thở thật sâu, lấy can đảm nói: “Em đối với anh là thật sự rất…”
“Thôi đi.” Khoé miệng Cảnh Tự nở nụ cười thê lương cắt ngang lời cô: “Trêu em thôi, vừa nãy nhìn em từ chối người ta nên đột nhiên nổi hứng hỏi thử, ai muốn biết em thích kiểu con trai gì chứ.”
“Này!” Lục Chúc Chúc nổi giận: “Anh đùa gì kì cục vậy.” Cô đã tưởng là thật, cô thật sự đã muốn…nói thật với anh.
“Lục Chúc, tỉnh lại đi.” Anh vỗ vỗ gương mặt đỏ ửng của cô: “Mười năm nay ông đây đã trở thành phế vật rồi.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Hỏi cô một câu như vậy cũng thật là quá ngu ngốc rồi, anh có tư cách gì mà hỏi chứ. Cảnh Tự nhắm hai mắt lại, dựa vào ghế sô-pha giả vờ ngủ, xúc tác của rượu khiến anh vô cùng ủ rũ, anh sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô. Tên đàn ông tỏ tình với cô lúc nãy, anh nhìn một cái liền biết cậu ta không thể lọt vào mắt Lục Chúc Chúc được. Nhưng mà cho dù thế thì sao chứ, dù là loại con trai như vậy cũng xứng đáng đứng bên cạnh cô hơn anh...Thậm chí sức lực nói một chữ “thích” anh cũng không có. Anh dựa vào cái gì mà cưỡng ép giữ cô lại bên cạnh chứ...
“Em thấy anh thật sự say lắm rồi!”
Lục Chúc Chúc tức lắm rồi, không phải vì bị anh đùa bỡn mà là không quen nhìn thấy dáng vẻ tự mình ghét mình này của anh. Cô đứng dậy muốn bỏ đi thì Kiều Nguyên Châu gọi cô lại: “Úi, em gái nhỏ đừng đi mà, em xem anh Tự say thành thế này rồi, nếu em mặc kệ anh ấy thì lát nữa lúc tụi anh giải tán cũng vứt anh ấy trên đường thôi.”
Lục Chúc Chúc dừng chân: “Anh không phải là bạn cùng phòng với anh ấy sao?”
“Bạn cùng phòng thì bạn cùng phòng chớ, quan hệ cũng không tốt tới mức làm tròn bổn phận, phục vụ tận giường đâu.” Kiều Nguyên Châu cười nói: “Quan hệ thanh mai trúc mã đủ thân đấy, em đem anh ấy đi đi.”
“Tôi đưa anh ấy đi đâu bây giờ?”
“Chuyện này không liên quan tới anh.” Kiều Nguyên Châu đỡ Cảnh Tự dậy rồi đẩy qua người Lục Chúc Chúc, nhỏ giọng nói: “Anh Tự đêm nay thuộc về em đấy, bao nhiêu em gái cầu còn không được đó.”
“...”
Ai thèm chứ!
***
Mặc dù Cảnh Tự không uống nhiều lắm nhưng uống hết mấy ly rượu đỏ pha chung với bia nên dù tác dụng chậm nhưng lại rất mạnh. Lúc được Lục Chúc Chúc đỡ ra khỏi quán karaoke thì bước chân của anh bắt đầu lung lay. Lục Chúc Chúc không biết bây giờ anh ở đâu cũng không có cách nào đưa anh về trường vì cô chẳng quen biết ai cả. Cô chỉ có thể gọi một chiếc taxi rồi mang anh về căn hộ Lai Đinh.
Ý thức Cảnh Tự dần dần mơ hồ, anh cảm thấy mình ngã xuống một chiếc giường lớn mềm mại. Cảm giác mềm mại từng chút bao lấy anh, cơ thể cứ chìm dần xuống, mùi hương của cô tràn vào trong mũi.
Lục Chúc Chúc ném Cảnh Tự lên giường, thô lỗ cởi giày anh ra, sau đó vắt khăn rồi lau mặt và cổ cho anh, tức giận nói: “Uống cho lắm vào rồi còn muốn em chăm sóc anh nữa.”
Lục Chúc Chúc là viên minh châu trong lòng bàn tay Lục Hoài Nhu, được yêu chiều mà lớn, có bao giờ phải chăm sóc ai đâu. Dù cho sau này em trai sinh ra, Lục Hoài Nhu cũng nhất quyết để con trai với con dâu tận lực chăm con nhỏ, đừng mơ mà lấy lý do bận công việc để Lục Chúc Chúc giúp đỡ chăm sóc.
Mặc dù cô gái nhỏ giận dỗi than phiền nhưng Cảnh Tự vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm chu đáo của cô. Lau mặt cho anh ba lần sau đó còn thoa kem dưỡng da thơm ngát cho anh.
“Nếu anh mà còn tự ghét bản thân giống hôm nay thì em sẽ không thèm quan tâm anh nữa.”
Âm cuối của cô gái nhỏ rất mềm mại giống như bánh gạo nếp mẹ hay làm vậy. Mặc dù phản ứng của Cảnh Tự chậm chạp nhưng sau khi cô nói câu “không quan tâm anh nữa” thì anh theo bản năng nắm lấy vạt áo cô. Hành động này làm Lục Chúc Chúc bớt giận rất nhiều. Cô ngồi xổm xuống nằm ở mép giường, nhìn cận cảnh khuôn mặt đang ngủ yên bình của Cảnh Tự. Nét đẹp trai của anh khiến người ta muốn phạm tội.
“Anh còn thức không?”
Cảnh Tự cố gắng chớp mắt, mơ hồ lẩm bẩm một tiếng: “Hửm?”
“Em xem lưng anh một xíu nha.” Nói rồi cô liền mò vào vạt áo anh chuẩn bị tiến lên trên. Cảnh Tự ngay lập tức nắm lấy cổ tay cô, ngăn động tác cô lại.
Anh không thể để lộ khuyết điểm của mình cho cô xem trong tình huống vô thức như vậy được.
Lục Chúc Chúc không ép anh, rút tay lại, hai tay đan chéo nằm cạnh anh: “Anh ơi, Cảnh Triết nói anh thay đổi rồi, muốn em cách xa anh ra một chút.”
Ánh mắt Cảnh Tự mơ màng nhìn cô: “Có lẽ em nên nghe lời anh ta.”
“Lời ông nội em còn không nghe, sao phải nghe lời anh ta chứ.”
“Đứa bé không nghe lời sẽ bị sói ăn mất.”
Lục Chúc Chúc giơ tay vỗ vỗ mặt anh: “Anh tỉnh rồi sao, còn kể chuyện cổ tích cho em nghe nữa.”
Ngay lúc này, đột nhiên Cảnh Tự nắm chặt cổ tay cô.
“Anh ơi?”
Khoé miệng Cảnh Tự nở một nụ cười, đôi mắt đen như mực cợt nhả liếc cô một cái: “Lục Chúc, trái tim em quá rộng mở hay là em quá mức tin tưởng tôi vậy?”
Mang anh đang say rượu về nhà còn cho anh ngủ trên giường mình, thật sự tin rằng anh sẽ không làm gì cô sao? Lục Chúc Chúc thử rút tay về nhưng sức lực của Cảnh Tự rất lớn, căn bản cô không thể rút tay ra.
Anh mê hoặc nhìn cô. Màn sương dày đặc nuốt chửng ánh sáng trong mắt anh để lại sự khát khao và dục vọng cháy bỏng vô tận...
Cô gái trước mặt anh là một trong số ít những điều đẹp đẽ trong cuộc đời anh. Nhưng anh lại có vô số ý nghĩ bẩn thỉu về cô, hơn nữa anh còn trầm mê đến nỗi không thể tự kiềm chế bản thân.
Lục Chúc Chúc nhìn đôi mắt thấm đẫm dục vọng của người thiếu niên cũng nhìn thấy hoa hồng vàng bị tàn phá trên vai anh đang dần dần rữa nát thành màu đen. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời cô nảy sinh sự sợ hãi với người thiếu niên trước mặt mình này.
“Anh ơi!”
Hai chữ này, mang theo cảm xúc hoảng sợ, mãnh liệt thiêu đốt trái tim anh. Cảnh Tự bỗng nhiên buông lỏng tay. Cô nhóc lùi về sau mấy bước dựa vào tường giống hệt như chú thỏ bị hoảng sợ: “Anh muốn làm gì!”
Trong đầu Cảnh Tự “ong ong” lên...
Anh biết mọi chuyện xong rồi.
Sự tin tưởng bị phá huỷ gần hết, có lẽ bây giờ cô đã biết anh không còn là hoa hồng nhỏ ngày trước nữa. Cảnh Tự giãy giụa đứng lên, lảo đảo chạy ra ngoài.
Mưa mùa thu lất phất ngoài cửa sổ, anh đứng trong cơn mưa nặng hạt. Cơn mưa lạnh buốt làm anh hoàn toàn bình tĩnh lại, suýt chút nữa anh đã làm chuyện khiến anh ân hận cả đời, anh suýt nữa đã hủy hoại sự tốt đẹp duy nhất trong tim anh.
Cảnh Tự quỳ xuống trong mưa tát bản thân một cái thật mạnh.
Đêm đó trong đầu Lục Chúc Chúc vô cùng hỗn loạn, nằm trên giường nhìn trần nhà tối đen, bên gối toàn là mùi hương của anh. Tiếng mưa ngoài cửa sổ lớn dần, cô nhắm mắt lại, trong đầu loé lên ánh mắt vừa rồi của Cảnh Tự, vừa khát khao vừa cháy bỏng.
Lục Chúc Chúc đương nhiên biết ánh mắt như thế có nghĩa là gì...
Cô siết chặt khăn trải giường, gò má dần dần nóng bừng lên. Có lẽ Cảnh Triết nói đúng, anh thật sự thay đổi rồi.
Lục Chúc Chúc luôn xem Cảnh Tự là anh lúc nhỏ nên chưa bao giờ có bất kỳ sự cảnh giác nào. Nắm tay anh, nói cười trước mặt anh. Khi anh say rượu thì mang anh về nhà, chăm sóc cho anh... Cũng mười năm rồi, có lẽ hoa hồng nhỏ sớm đã hoàn toàn thay đổi. Lục Chúc Chúc rơi nước mắt.
Anh ấy là Cảnh Tự mà, là Cảnh Tự mãi mãi không bao giờ tổn thương cô.
Có thể không tin tưởng sao?
Lục Chúc Chúc rúc trong chăn gửi tin nhắn cho Lục Hoài Nhu: “Có phải khi lớn lên rồi có một số người, một số chuyện đều sẽ thay đổi không?”
Hai phút sau điện thoại rung lên, Lục Hoài Nhu trả lời: “Thanh ぃ m là e cô độc trưởng thành.”
Lục Chúc Chúc:???
“Ông đang nói gì vậy?”
Lục Hoài Nhu: “Thanh xuân của ta lớn lên trong cô độc.”
Lục Chúc Chúc: “Không phải, cháu đang hỏi ông vì sao dùng tiếng sao Hoả vậy?”
Lục Hoài Nhu: “Không phải người trẻ tuổi mấy đứa rất thịnh hành cái này sao?”
Lục Chúc Chúc: “Ông có hiểu lầm gì với người trẻ tuổi chúng cháu sao?”
Lục Hoài Nhu: “Cút đi ngủ!”
Lục Chúc Chúc nhìn tin nhắn nóng nảy mà Lục Hoài Nhu gửi tới, trong lòng cảm thấy ấm áp dễ chịu. Dù thế giới này thay đổi ra sao thì ít nhất ông nội cô vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Lục Chúc Chúc: “Đã khuya thế này rồi sao ông nội chưa ngủ nữa? 【hôn hôn】”
Lục Hoài Nhu: “Đang đọc sách.”
Lục Chúc Chúc: “Ông nội, cháu nhớ ông quá, gửi cho cháu một bức ảnh đi. 【 hôn hôn】”
Lục Hoài Nhu tiện tay gửi cho Lục Chúc Chúc một bức ảnh tự chụp trực diện theo phong cách vô cùng thẳng nam. Người đàn ông trong bức ảnh đang mặc một bộ đồ ngủ ở nhà màu trắng, khuôn mặt đẹp trai chiếm hết nửa màn hình.
Lục Chúc Chúc cảm thấy tự hào, trên thế giới này cũng chỉ có Lục Hoài Nhu có thể “hold” được bức ảnh tự sướng ở góc chết như thế này. Cô lưu tấm hình lại, đang soạn hai chữ “yêu ông” tính gửi qua thì thấy cuốn sách Lục Hoài Nhu đang cầm trong bức hình, bìa sách ghi “Bảo điển thắng lợi cho phụ huynh: Làm thế nào làm cho trẻ thời kỳ nổi loạn tâm phục khẩu phục.”
“...”
Lục Chúc xoá hai chữ “yêu ông” đi, thay vào đó bằng “tạm biệt ông!”
Một thời gian rất dài, Lục Chúc Chúc mất liên lạc với Cảnh Tự, cô cũng không đến trường nghề kế bên tìm anh nữa.
Sau kì nghỉ Quốc khánh thật dài, Lục Chúc Chúc bắt đầu tiếp xúc với chương trình học chuyên ngành sinh vật, học được rất nhiều nội dung thú vị. Thật ra cô chọn chuyên ngành này là do đánh bậy đánh bạ, vậy mà đánh tới đúng sở thích của cô luôn. Không phải cô luôn rất thích nghiên cứu tất cả các loại cá nhỏ, tôm nhỏ và giun đất sao!
Vì thế nên đối với chuyên ngành mà lúc trước Lục Chúc Chúc chưa từng hứng thú thì bây giờ cô bắt đầu trầm mê học tập, không tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa.
Anh béo đã thuê một căn hộ mới gồm ba phòng làm trụ sở huấn luyện cho đội tuyển Fly của bọn họ. Căn hộ mới nằm ở rìa khu đại học, mặc dù không cao cấp bằng căn hộ Lai Đinh nhưng cấp bậc cũng không thấp. Gác lửng thông nhau tầm hai trăm mét vuông, ba mặt tường đều là cửa sổ thuỷ tinh sát đất, ánh sáng rất tốt. Tiền thuê căn phòng này cũng không hề rẻ nhưng anh béo không lo lắng chút nào. Cảnh Tự trời sinh đã là ông thần tài của tài vận, chỉ cần động động đầu ngón tay là có thể kiếm được tiền mỗi ngày.
Vị lão gia này là tuyển thủ hàng đầu được rất nhiều đội tuyển nổi tiếng săn lùng với mức lương siêu cao. Anh béo cảm thấy chỉ cần có Cảnh Tự ở đây thì cho dù là hái trăng trên trời thì cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Cuối tháng mười một sau khi chuyển nhà được hai tuần, đội tuyển Fly cuối cùng cũng tuyển được một nhóc con vừa ý Cảnh Tự một chút. Nhóc này mặc áo len màu xám tro, đeo cái ba lô nặng trịch sau lưng, trông cũng khá ngoan ngoãn. Tên cậu ta là Âu Dương Tự, rất ít nói nhưng mà trông cũng rất nghe lời, đôi mắt lộ ra vẻ thông minh nhưng nổi loạn.
Anh béo đấu hai trận với Âu Dương Tự, trong lòng ngẫm nghĩ, thằng nhóc này là tuyển thủ tài năng. Dù là nhận thức hay khả năng phản ứng của cậu ta đều rất tốt, lối chơi cũng khá mạnh mẽ, giai đoạn sau có thể trở thành người hỗ trợ xuất sắc nhất cả trận.
Hơn nữa cậu ta cũng rất đẹp trai, tuy không phải là siêu đẹp trai vừa nhìn là thấy liền nhưng cũng thuộc hàng khá được. Đội viên thế này cũng là loại tương đối có tiềm năng được ưa chuộng trong đội ngũ.
“Không đúng, nhóc con…tư chất của cậu không tồi nha, chắc hẳn có rất nhiều đội để ý đến cậu đúng không, sao cậu lại muốn gia nhập đội Fly của chúng tôi?”
Bên trong đôi mắt của Âu Dương Tự mang đến cho người ta loại cảm giác ngủ không đủ, giơ tay chỉ vào Cảnh Tự đang ngậm bịch sữa chua nói: “Bởi vì cậu ta.”
Cảnh Tự thi đấu cả đêm liền ngủ thiếp đi đến chiều, vừa mới tỉnh dậy liền xé bịch sữa chua làm bữa xế thì thấy Âu Dương Tự dùng tay chỉ vào mình, anh cau mày một cái: “Làm sao?”
“Lu, tôi muốn đánh bại cậu.”
Cảnh Tự ngậm bịch sữa chua thờ ơ lướt qua người cậu, căn bản là thèm không quan tâm.
Anh béo cười một cái rồi nói: “Nhóc con, cậu vì cậu ta nên tới đây à?”
Âu Dương Tự hổ thẹn gật đầu: “Tên trong game của tôi là 4444.”
Cảnh Tự dừng chân, quay đầu lại nhìn cậu một cái: “Thì ra là cậu.”
Anh béo không hiểu hỏi: “Sao hai người lại quen nhau?”
Cảnh Tự ngồi bên ghê sô-pha, chân dài gác trên bàn uống trà, thờ ơ nói: “Chơi cả đêm qua, cậu ta thua hai mươi trận, thua tôi hết 200 đồng.”
Anh béo: “Cậu thức cả đêm qua chơi game, ông đây còn tưởng là cậu thắng được nhiều lắm, chỉ thắng được 200 thôi á?”
Cảnh Tự nhạt nhẽo nói: “Thắng bao nhiêu không quan trọng, thắng cậu ta rất sướng.”
Âu Dương Tự hổ thẹn nắm chặt tay: “Tôi chắc chắn sẽ thắng cậu!”
“Tôi đợi.”
Nhìn như này thì Cảnh Tự đúng là tìm được đồng bọn kỳ phùng địch thủ rồi. Anh béo rất vui vẻ, lập tức duyệt cho Âu Dương Tự gia nhập đội tuyển Fly.
“Nhưng mà nói trước, đội tuyển của chúng tôi đang không đủ số lượng, hiện tại không thể tham gia các cuộc thi đấu đội, nhưng danh tiếng của Lu là điều không thể bàn cãi.”
“Tôi biết mà.” Âu Dương Tự nói: “Cậu ta đã thắng rất nhiều tiền từ những tuyển thủ nổi tiếng, người hận cậu ta đến ngứa răng rất nhiều.”
“Khụ khụ, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì. Nhưng mà bây giờ đội chúng tôi đang trong thời kì phát triển, vì để phát triển đội ngũ nên thỉnh thoảng ra ngoài đấu vài giải nhỏ không ảnh hưởng gì.”
Âu Dương Tự hỏi: “Có tiền lương không?”
Anh béo: “Hỏi câu này hay lắm! Ừ ờ, Lu thần này, chúng ta có tiền lương không?”
Cảnh Tự: “Thắng được tôi thì có.”
Âu Dương Tự: “Vậy bây giờ chơi đi!”
“Được.”
“Úi chà, hai người các cậu chơi cả buổi tối rồi mà còn chơi nữa sao?”
Anh béo thấy hứng thú của Cảnh Tự cũng khá cao, xem ra là kỳ phùng địch thủ: “Được thôi, Bàn gia mở máy tính phục vụ các cậu.”
Hai người rất nhanh đã vào trò chơi bắt đầu trận chiến. Âu Dương Tự dùng toàn bộ tinh thần nâng cao cảnh giác. Cảnh Tự thì ngược lại rất thong thả, còn tự châm cho mình một điếu thuốc.
“Cậu lấy biệt danh là 4444* bởi vì đồng âm với tên cậu à?”
*Số 4 trong tiếng Trung phiên âm là “si” đồng âm với tên “Tự”.
Âu Dương Tự: “Rõ ràng vậy sao?”
Cảnh Tự: “Rất rõ ràng.”
Âu Dương Tự: “Vậy cậu lấy biệt danh của mình là Lu*, chẳng lẽ là vì nó đồng âm với tên cô gái cậu thích à?”
*”Lục” trong họ của Lục Chúc Chúc phiên âm là “Lu”.
Cảnh Tự:???
Có cần rõ ràng thế không?
Anh béo vỗ đầu: “Ai da, mẹ nó! Cậu không nói tôi cũng không phát hiện ra, cô gái lần trước Cảnh Tự gặp đó cũng họ Lục, có phải cậu thầm mến người ta không hả.”
Cảnh Tự:...
“Không phải, không có.”
Âu Dương Tự nói: “Trường tôi có một cô gái họ Lục là hoa khôi trường, tuyệt sắc nhân gian. Tôi nhìn thấy đúng một lần mà thiếu chút nữa đã động lòng phàm rồi, may là kiềm lại được.”
Anh béo cắn hạt dưa tiện miệng hỏi: “Có đẹp thế không? Cậu học trường nào?”
Âu Dương Tự: “Trường đại học Bắc Thành.”
“Ôi, sinh viên hàng đầu cơ đấy, trường cậu có rất nhiều gái đẹp nha.”
Âu Dương Tự: “Nhưng người đẹp nhất chỉ có mình cô ấy, mỗi lần em nhớ tới là tim đập thình thịch.”
Anh béo: “Nếu đã xinh đẹp như thế thì theo đuổi đi!”
Âu Dương Tự: “Em không dám!”
“Vì sao?”
“Nghe nói hoa khôi nổi tiếng người ta đã có chủ rồi, quen với đội trưởng đội biện luận trường em, trai tài gái sắc.”
Cảnh Tự nghe đến đây, tay gõ bàn phím đột nhiên dừng lại. Chỉ trong hai giây màn hình đã hiện ra khung đối thoại ghi 4444 chiến thắng.
Âu Dương Tự không thể nào tin được nhìn màn hình: “Mẹ nó! Tôi thế mà…đánh bại được Lu thần! * * * * *! Tôi muốn chụp màn hình! Tôi muốn đăng lên vòng bạn bè! A a a a!”
*Chửi tục.
Cảnh Tự đứng lên không nói lời nào, bình tĩnh bước ra khỏi phòng.
“Lu, cậu nói…tôi thắng cậu thì sẽ được tiền lương mà!” Âu Dương Tự hưng phấn huơ tay múa chân: “Hôm nay tôi đúng thật là may mắn!”
Anh béo nhìn bóng lưng Cảnh Tự, khuỷu tay chọc Âu Dương Tự: “Này, cô gái có người yêu mà cậu nói không phải tên là Lục Chúc Chúc đó chứ?”
Âu Dương Tự: “Sao anh biết được? Nữ thần của trường tôi nổi tiếng trong giới rồi sao?”
Anh béo lắc đầu rồi nhìn cậu: “Cậu biết vì sao hôm nay cậu thắng được Lu thần không?”
Âu Dương Tự: “Vì sao?”
Anh béo: “Bởi vì hôm nay là ngày cậu ta thất tình.”
Lục Chúc Chúc gia nhập đội biện luận của trường, đội trưởng đội biện luận là Tần Tân Trừng cũng là đàn anh mà lần trước cô nhận nhầm thành Cảnh Tự, trời xui đất khiến sao mà còn thêm Wechat nữa. Chuyện này cũng được rất nhiều người trong trường học cũng biết đến. Khoảng thời gian này, thành viên đội biện luận của trường thường xuyên cùng nhau thảo luận các đề tài biện luận, vì thế nên liền có người truyền ra tin đồn là Lục Chúc Chúc đang quen với Tần Tân Trừng. Tự bản thân Lục Chúc Chúc biết cô với Tần Tân Trừng là mối quan hệ bình thường. Tần Tân Trừng cũng không tỏ ra quá nhiệt tình với cô, vì thế cô cũng cố gắng tránh càng xa càng tốt.
Người khác thích nói gì thì cứ tuỳ bọn họ đi.
Buổi chiều hôm đó, Cảnh Tự đi ngang qua cửa Nam đại học Bắc Thành nhìn thấy màn hình LED phản quang thông báo hội trường học thuật đang tổ chức cuộc thi biện luận với các trường đại học khác, trong một đám người tham gia biện luận anh thấy ngay tên của Lục Chúc Chúc.
Gió lạnh mùa đông thổi xào xạc, ma xui quỷ khiến làm sao…mà hai chân Cảnh Tự không khống chế được bước vào trường đại học Bắc Thành. Trong hội trường vô cùng náo nhiệt, mỗi hàng ghế ngồi đều bị học sinh ngồi chật cứng, cuộc thi trên sân khấu cũng đang đến hồi dầu sôi lửa bỏng.
Lục Chúc Chúc với tư cách là một thí sinh chấp biện đang trong phần tranh luận với đối biện của mình. Cô mặc một bộ âu phục nhỏ nhắn của nữ, tóc đuôi ngựa buộc cao, ánh đèn sân khấu tỏa sáng trên khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh đen láy trong suốt, rõ ràng mà kiên định. Từng chữ cô nói hùng hồn, mạnh mẽ bác bỏ đối phương nhưng lại không quá cường thế, bài phát biểu tuyệt vời đã khơi lên những tràng pháo tay tán thưởng của các bạn học sinh.
Dưới ánh đèn sân khấu, lần đầu tiên Cảnh Tự nhìn thấy dáng vẻ sáng lấp lánh như vậy của cô gái nhỏ. Giống như một vị thần được cất giấu sâu trong trái tim anh, chỉ có thể nhìn nhưng lại không thể đến gần. Cuộc thi biện luận kết thúc trong tràng pháo tay nhiệt liệt, thành viên đội biện luận của trường cũng sôi nổi đứng lên vỗ tay chúc mừng cuộc thi giành thắng lợi.
Cảnh Tự chán nản rời khỏi hội trường cuộc thi. Sự hoàn mỹ và náo nhiệt luôn luôn thuộc về cô, anh thậm chí còn không có tư cách đứng trong góc vỗ tay tán thưởng cô.
Lục Chúc Chúc chen vào trong đám đông đang ùa ra ngoài, vừa định rời đi thì đồng đội từ sau lưng gọi cô lại: “Chúc Chúc, lát nữa tụi mình muốn ăn liên hoan chúc mừng, cậu đi đâu vậy?”
“Mọi người đi trước đi rồi gửi định vị cho tôi.”
Lục Chúc Chúc nói xong liền vội vàng chạy khỏi hội trường. Cô có khả năng đặc biệt luôn có thể nhìn thấy Cảnh Tự từ trong đám đông. Ban nãy lúc đang tranh luận cô đã nhìn thấy anh rồi, một mình anh đứng ở hàng cuối cùng, đôi mắt u tối ngóng nhìn cô. Ánh mắt anh vẫn luôn có sức mạnh như thế, giống hệt như vực sâu thăm thẳm khiến người ta bị xoáy sâu vào bên trong.
Thiếu chút nữa cô lo lắng đến quên chữ luôn: “Cảnh Tự!”
Lục Chúc Chúc gộp ba bước thành hai chạy xuống cầu thang gọi anh lại. Một trận gió lạnh thổi qua khiến lá cây bạch dương rơi xuống hai bên đường. Cảnh Tự dừng bước, hờ hững quay đầu lại.
Lục Chúc Chúc chạy bước nhỏ đến bên cạnh anh rồi nói: “Anh tìm em có chuyện gì không?”
“Tôi không có tìm em.” Anh trả lời: “Chỉ là đi ngang qua thôi.”
Đi ngang qua nhìn thấy tên cô rồi lại không thể kiềm chế mà bị thu hút bước vào.
Lục Chúc Chúc cúi đầu cười nhẹ, lộ ra hai cái răng trắng tinh: “Lúc biểu diễn cho ngày quốc tế thiếu nhi hồi nhỏ, anh cũng nói là đi ngang qua rồi đặt cái ghế dài nhỏ một mình ngồi ở hành lang xem hết toàn bộ buổi biểu diễn của em.”
Cảnh Tự mím môi. Trong lòng anh vô cùng bối rối.
“Anh à, em không giận chuyện đó đâu.”
Giọng cô mềm mại, ngọt ngào tựa như kẹo bông gòn kéo dài ra: “Anh đừng để trong lòng nữa, được không?”
Bàn tay Cảnh Tự nắm lại thành quyền, sau đó từ từ buông ra, anh nói: “Được.”
“Khoảng thời gian này em luôn bận chuyện tham gia cuộc thi biện luận, không đến tìm anh được.” Cô ngước đôi mắt đen láy lên, lo lắng nhìn anh một cái: “Anh ơi, lúc nãy em thi tốt không?”
Anh kiềm chế nói: “Cũng được.”
Mỗi lần cô nói chuyện, sự háo hức trong lời nói đều có thể khiến từng tầng da gà sau lưng anh nổi lên. Trời mới biết anh có bao nhiêu yêu thích với tất cả mọi thứ thuộc về cô.
Lục Chúc Chúc nắm thật chặt áo lông màu đen mỏng manh trên người anh: “Anh ơi, hôm đó mặc dù là anh sai, nhưng vì anh uống say nên em tha thứ cho anh. Anh không được canh cánh trong lòng chuyện đó nữa. Chúng ta làm hoà nha.”
Cảnh Tự không có cách nào từ chối mọi yêu cầu của cô, giọng anh hơi khổ sở: “Được.”
“Thế thì tốt quá!” Cô gái cười lên, đôi mắt hạnh trong veo, rõ ràng: “Vậy khi nào em rảnh lại đến tìm anh.”
“Ừ.”
Sau lưng vang đến tiếng thành viên đội biện luận của trường bước ra từ hội trường, gọi Lục Chúc Chúc một tiếng: “Chúc Chúc đi thôi, cùng đi liên hoan nè.”
“Tới đây!” Lục Chúc Chúc nhìn anh hơi không nỡ: “Anh ơi, trời rất lạnh, anh mặc nhiều một chút nhé.”
“Tôi không lạnh.”
Từ sau trận hoả hoạn kia, Cảnh Tự không còn sợ lạnh nữa. Dù là ngày mùa đông rét buốt, anh cũng chỉ mặc mỗi cái áo mỏng.
“Em đi nha.”
“Không được uống rượu.”
Khoé miệng Lục Chúc Chúc vui vẻ nhếch lên: “Dạ! Đều nghe anh hết.”
Các thành viên đội biện luận từ xa đánh giá Cảnh Tự: “Anh ta là ai vậy? Chưa thấy bao giờ.”
“Trời ạ, anh ta đẹp trai thật đấy.”
“Đừng nói nữa, tôi thấy anh ta…với đội trưởng của chúng ta trông rất giống nhau.”
“Đúng là giống thật!”
Tần Tân Trừng cũng không nhịn được nhìn Cảnh Tự nhiều thêm mấy lần, phát hiện người kia cũng nhìn cậu ta. Cậu nhạy cảm nhận ra địch ý trong mắt của người kia.
“Anh ta là học sinh trường nghề kế bên phải không?”
“Lúc trước tôi từng thấy anh ta trước cổng trường nghề, đẹp trai thì cũng đẹp trai đấy nhưng trình độ thì đúng là…”
Nhìn thấy Lục Chúc Chúc đi tới, mấy đứa con gái mau chóng ngậm miệng lại, không tiếp tục nghị luận nữa. Tần Tân Trừng nghe người kia là học sinh trường nghề kế bên thì sự kiêng dè và cảnh giác trong lòng cũng buông lỏng không ít.
Trong lúc ăn cơm, một đứa con gái của đội biện luận tên Tề Kỳ ngồi bên cạnh Lục Chúc Chúc, tò mò hỏi cô: “Chúc Chúc, anh đẹp trai mặc áo đen lúc nãy tên gì vậy?”
“Cậu hỏi Cảnh Tự à?”
“Cảnh Tự…” Tề Kỳ ghi nhớ tên anh, thẹn thùng hỏi: “Cậu có quan hệ gì với anh ấy vậy?”
Lục Chúc chúc đặt đũa xuống, cô muốn nói là thanh mai trúc mã nhưng ở đây nhiều người thế này, tránh xấu hổ nên nói: “Anh ấy là bạn tốt nhất của tôi.”
“Vậy sao! Tôi cũng đoán thế.” Tề Kỳ cười cười nhìn Tần Tân Trừng bên cạnh cô: “Dù sao thì đã có đội trưởng xuất sắc của chúng ta ở đây rồi.”
Lục Chúc Chúc không hiểu ý tứ trong lời cô ta: “Chuyện này có liên quan gì tới đội trưởng?”
Tề Kỳ luôn miệng nói: “Không có, không có gì, Chúc Chúc, chuyện đó…Cậu có thể cho tôi Wechat của Cảnh Tự không.”
“Cậu muốn Wechat của anh ấy làm gì?”
“Tôi chỉ là…muốn làm quen với anh ấy một chút.”
Lục Chúc Chúc đã hiểu ý Tề Kỳ rồi, cô không muốn cho cô ta lắm, từ chối nói: “Tính tình Cảnh Tự không tốt lắm, không chắc sẽ đồng ý.”
“Không sao, không đồng ý thì thôi, tôi chỉ muốn thử một chút thôi. Lỡ như anh ấy đồng ý thì sao!” Tề Kỳ năn nỉ: “Cậu cho tôi đi mà, xin cậu đấy.”
Cô ta đã nói đến thế rồi nên Lục Chúc Chúc quả thật không thể từ chối cô ta được, lấy điện thoại ra rồi đưa Wechat của Cảnh Tự cho cô ta.
“Cảm ơn nha Chúc Chúc!”
“Không cần cảm ơn, anh ấy không hẳn sẽ thêm đâu!”
“Không sao!”
Lục Chúc Chúc nhìn Tề Kỳ mừng rỡ rời đi mà trong lòng vô cùng khó chịu. Cô cúi đầu gửi một tin nhắn cho Cảnh Tự, thăm dò nói: “Bạn học của em thêm Wechat của anh, anh nhìn thấy chưa?”
Cảnh Tự vẫn chưa đồng ý thêm, đọc tin nhắn Lục Chúc Chúc vừa gửi cho anh lại nhìn lời mời kết bạn của người xa lạ vừa mới gửi tới, trên đó còn ghi: Chào anh, em là bạn thân nhất của Lục Chúc Chúc.
Cảnh Tự đồng ý lời mời sau đó trả lời Lục Chúc Chúc: “Yên tâm, thêm rồi.”
Lục Chúc Chúc:????
Không không không, có phải hiểu lầm gì rồi không!
Cảnh Tự vừa mới đồng ý xong, cô ta đã gửi tin nhắn tới, còn gửi kèm một biểu cảm đáng yêu: “Anh ơi, chào anh ạ!”
“Chuyện gì?”
“Em là bạn thân nhất của Lục Chúc Chúc, em tên là Tề Kỳ, anh có thể gọi em là Kỳ Kỳ.”
Cảnh Tự không trả lời.
Tề Kỳ: “Quan hệ của anh với Lục Chúc Chúc rất tốt phải không? Sau này chuyện gì của Lục Chúc Chúc anh cũng đừng ngại hỏi em, em sẽ giúp anh trông coi cậu ấy, bao gồm cả chuyện “tiến triển tình cảm” nữa! 【 Liếc mắt 】”
Cảnh Tự bị bốn chữ “tiến triển tình cảm” đâm vào mắt liền muốn chặn cô ta nhưng nghĩ đến liên quan đến Lục Chúc Chúc thì lại kiềm chế tính khí, quẹt ngang xoá đoạn đối thoại với cô ta đi.
...
Cuối tuần, mấy đứa con gái đội biện luận hẹn Lục Chúc Chúc đi dạo phố. Suốt đường đi Tề Kỳ lúc nào cũng khoác tay Lục Chúc Chúc, dáng vẻ giống như rất thân với cô.
Lục Chúc Chúc là người thích mềm không thích cứng, người ta đối xử tốt với cô, cô cũng sẽ không làm mất mặt người ta nên cô cũng khoác tay đi cùng cô ta.
“Chúc Chúc, bình thường người bạn này của cậu có phải đối xử rất lạnh nhạt với mọi người không?”
“Cậu nói anh Cảnh Tự sao?”
“Đúng thế, anh Cảnh Tự.”
Trong lòng Lục Chúc Chúc trầm xuống, ba chữ “anh Cảnh Tự” trước giờ chưa có ai gọi qua, luôn là dành riêng cho mình cô gọi. Bỗng nhiên nghe thấy từ miệng của đứa con gái khác, trong lòng cô càng cảm thấy rất khó chịu.
Tề Kỳ nhìn cô một cái rồi nói: “Lục Chúc Chúc, tôi trở thành bạn của anh Cảnh Tự, có phải làm cậu không vui không?”
Trong lòng lục Chúc Chúc đã sắp nổi điên rồi nhưng bởi vì bảo vệ tình chị em plastic* này nên cô vẫn cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Haha.”
*Tình chị em plastic = tình hữu nghị xã giao, giả tạo.
“Tôi vẫn luôn lo là cậu không vui đấy.” Tề Kỳ nói: “Nhưng nghĩ kỹ lại thì cậu có đàn anh Tần Tân Trừng rồi, những người con trai khác chắc chắn không thể lọt vào mắt cậu được. Dù sao thì người ta xuất sắc như thế, gia cảnh cũng rất tốt.”
“Tôi với đàn anh chẳng có gì cả!”
“Ây da, không cần giải thích, tôi hiểu mà, hihihi.” Tề Kỳ chọc cô: “Tôi nghe nói nhà đàn anh Tần Tân Trừng làm bất động sản đấy.”
“Tề Kỳ, tôi không có hứng thú với anh ta.”
Thấy mặt Lục Chúc Chúc xụ xuống, Tề Kỳ ngậm miệng lại: “Được rồi được rồi, không nói nữa là được.”
Đi ngang qua một cửa hàng phụ kiện, Lục Chúc Chúc dừng chân. Hiện giờ là thời điểm lạnh nhất của mùa đông, các kệ bên ngoài cửa hàng phụ kiện chất đầy những chiếc mũ và khăn choàng cổ loá mắt. Lục Chúc Chúc nhìn trúng một cái khăn choàng màu muối tiêu, nhờ chủ tiệm lấy xuống cho cô xem.
“Cô gái nhỏ thật là tinh mắt, khăn choàng này đang là mốt đấy, rất phù hợp tặng bạn trai nha.”
Lục Chúc Chúc sờ bề mặt của khăn choàng thấy rất mềm mại và thoải mái, cô choàng lên thử. Chất liệu vải mềm mại hoàn toàn không đâm vào da.
“Cái này bao nhiêu tiền?”
“220 đồng.”
“Đắt dữ vậy.”
“Đây là khăn choàng làm từ lông dê, đắt là chuyện đương nhiên.”
Lục Chúc Chúc nghĩ nghĩ lại cảm thấy rất đúng, chất vải của cái khăn choàng này thực sự rất thoải mái, vì vậy cô dứt khoát lấy điện thoại của mình ra và quét mã mua cái khăn choàng này.
Tề Kỳ len lén chụp hình Lục Chúc Chúc mua khăn choàng rồi gửi ngay cho Cảnh Tự: “Lục Chúc Chúc mua một cái khăn choàng, em ngửi được sự không bình thường ở đây nha, hihi.”
Cảnh Tự không trả lời.
“Cậu ấy nói là tặng bạn trai, làm con cẩu độc thân* như em thực sự hâm mộ vô cùng. 【 Chớp mắt 】”
*Đồng nghĩa với FA, người đang độc thân
Cảnh Tự của cô ta thật lâu vẫn chưa trả lời, cuối cùng cũng trả lời cô ta: “Chữ Cổn* đọc như thế nào?”
*Chữ衮 (cổn) đồng âm với chữ 滚 (cút).
Tề Kỳ: “À, là gun*?”
Cảnh Tự: “Thêm ba chấm thuỷ thì sao?”
Tề Kỳ: “Vẫn là gun*?”
Cảnh Tự: “Cảm ơn, cút.”
Tề Kỳ:???
【 Xin lỗi, bạn không phải là bạn bè của đối phương, không thể gửi tin nhắn. 】