Tính khí của Lục Chúc Chúc không những không tốt mà là cực kỳ nát, điểm này giống hệt Lục Hoài Nhu thời trẻ.
Cuộc sống sinh hoạt thường ngày giữa bạn cùng phòng có chút xích mích, mâu thuẫn nhỏ thì Lục Chúc Chúc còn có thể không để bụng, nhưng cô cũng có điểm giới hạn của mình, cũng có những người cô muốn dùng hết sức mình để bảo vệ: ông nội, Cảnh Tự, gia đình của cô … Ai dám bắt nạt bọn họ thì Lục Chúc Chúc thậm chí cũng sẽ không tiếc gì mà liều mạng.
Thầy Triệu – huấn luyện viên tổng phụ trách đội kéo cờ đã đi đến, nghiêm túc hỏi: “Ở đây xảy ra chuyện gì? Vì sao lại náo loạn thành thế này?”
Lục Chúc Chúc dẫn đầu cáo trạng: “Người này bắt nạt bạn trai em, anh ta còn đá anh ấy vào hố cát, làm huấn luyện viên như anh ta vậy mà được sao! Thầy Triệu, chuyện này thầy buộc phải xử lý, nếu thầy không xử lý thì em phải báo lên trường!”
Các bạn học nữ thấy thế cũng nhao nhao tiến lên làm chứng: “Không sai, Tạ Lực Cường là người bắt nạt Cảnh Tự trước! Cảnh Tự không có đánh trả!”
“Mấy ngày này anh ta luôn dùng cách xử phạt về thể xác bắt cậu ấy vận động cường độ cao còn bắt phạt cậu ấy phơi nắng!”
“Chuyện này tuyệt đối là báo thù riêng!”
....
Các bạn học anh một câu tôi một câu tố cáo Tạ Lực Cường.
Tạ Lực Cường bị mùi tanh hôi hun cho sắp ngất tới nơi, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, ngồi chồm hổm co quắp trên mặt đất.
Tổng phụ trách liếc anh ta một cái rồi khó chịu bịt mũi lại: “Tạ Lực Cường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao cậu lại muốn gây hấn với bạn Cảnh Tự?”
Nhiều sinh viên xung quanh đứng ra làm chứng như thế nên Tạ Lực Cường biết có nguỵ biện thế nào đi nữa cũng vô dụng nên ngượng ngùng nói: “Tại vì chướng mắt cậu ta.”
“Chướng mắt?” Tổng phụ trách tức giận nói: “Thân phận của cậu bây giờ là huấn luyện viên! Không phải côn đồ lưu manh, sao có thể chỉ vì chướng mắt mà đi bắt nạt tân sinh viên được! Thể diện của đội kéo cờ đã bị cậu làm mất hết rồi!”
Tạ Lực Cường cũng là một kẻ có tính tình rất nóng nảy, cởi nón ra quăng xuống đất, nổi điên nói: “Thế tôi không làm nữa, được chưa!”
Nói xong, anh ta tức giận bỏ đi.
Tổng phụ trách quát lên: “Được thôi! Nếu cậu đã không muốn làm huấn luyện viên nữa thì cũng đừng ở trong đội kéo cờ nữa. Chuyện này tôi sẽ báo cáo lại với khoa của các cậu, điểm rèn luyện đánh giá cuối kỳ của học kỳ này cậu cũng đừng mong mà lấy được nữa!”
Bước chân của Tạ Lực Cường hơi ngừng lại, hiển nhiên đã bị lời của thầy Triệu doạ rồi, nhưng nón cũng đã ném nên anh ta đành đâm lao phải theo lao, chỉ có thể bất chấp tất cả bỏ đi.
....
Lục Chúc Chúc đưa Cảnh Tự trở về ký túc xá. Cảnh Tự đi phía trước, cô thì đi sau lưng anh, hai người vẫn luôn duy trì một khoảng cách. Lục Chúc Chúc hai, ba bước chạy đến cạnh anh, nhưng Cảnh Tự lại tăng tốc nhanh hơn để cô không chạm vào người mình.
“Anh làm sao đấy.”
Dưới ánh mặt trời, Cảnh Tự dùng mu bàn tay xoa mồ hôi trên cánh mũi rồi nói: “Trên người bẩn lắm.”
Trên người anh toàn là bùn đất, trên mặt và tay, ngay cả trong kẽ móng tay cũng có bùn. Lục Chúc Chúc mặc váy trắng trên người không dính một hạt bụi, anh không dám để cô đến gần mình. Lục Chúc Chúc muốn nắm tay anh thì anh liền giấu tay ra sau lưng.
“Cái này có gì đâu chứ, em cũng đâu có chê anh.”
“Anh muốn về trước để tắm rửa.” Từ đầu đến cuối Cảnh Tự luôn duy trì khoảng cách với cô, kiềm chế nói: “Cả ngày ra mồ hôi, trên người cũng có mùi,”
Con trai luôn có mùi sau khi vận động, dù không nặng mùi nhưng chắc chắn là không thơm tho gì.
Lục Chúc Chúc cười nói: “Thế lúc nãy em còn trèo lên xe nước cơm thừa đấy thôi, anh có muốn qua đây ngửi một lát không.”
Cảnh Tự thoáng lại gần cô hơn một chút: “Làm gì có cô gái nào ăn mặc xinh đẹp … trèo lên xe nước cơm thừa đâu chứ.”
“Em chỉ muốn trút giận giúp anh thôi.”
Thực ra Cảnh Tự ngẫm lại thì thấy chuyện thế này … hình như cũng chỉ Lục Chúc Chúc mới có thể làm được. Dù sao thì cô nhóc này từ nhỏ đến lớn đã thích đào giun đất, bắt dế. Cô không phải là thiên kim quý giá hay thuỳ mị gì, cô là một cô nhóc hoang dã mới đúng.
“Em còn thấy rất đắc ý à?”
Lục Chúc Chúc đi đến trước mặt Cảnh Tự, kiễng chân lên, dùng khăn giấy ướt lau bùn đất trên mặt anh: “Ai bảo nó bắt nạt bạn trai em.”
Cảnh Tự tuỳ ý để cô gái nhỏ dùng khăn giấy ướt mát lạnh lau mặt giúp mình, anh nói: “Làm bạn trai của Lục Chúc thì rất có cảm giác an toàn nhỉ.”
“Em sẽ coi đây là lời khen.”
“Ừ.”
“Thế anh có muốn … thưởng cho em cái gì không.” Cô gái nhỏ gắng sức kiễng chân lên, chỉ chỉ vào mặt mình.
Cảnh Tự giơ đầu ngón tay ra chỉ vào trán cô, chầm chậm đẩy cô ra: “Thưởng cái gì mà thưởng, thưởng cái miệng cát không cho em à, không sợ bẩn sao.”
“Ừ nhỉ, thôi anh mau về tắm rửa đi.”
Lục Chúc Chúc và Cảnh Tự bước tới cửa ký túc xá liền thấy dì quản lý treo bảng thông báo “hôm nay cúp nước” ――
Từ 17:00 chiều nay đến 08:00 sáng mai, các toà 1 – 6 ký túc xá nam cúp nước, mời các bạn sinh viên đến khu dạy học để dự trữ lượng nước cần thiết.
Cảnh Tự:...
Không phải chứ!
Cảnh Tự vốn dĩ đã rất chán nản khi gặp phải ngày nắng nóng nhưng khi nhìn thấy Tạ Lực Cường đờ người ra trước toà ký túc xá bên cạnh, nỗi phiền muộn của anh đã được xóa sạch.
Có lẽ nó còn khó chịu hơn anh nhiều.
Cảnh Tự quay đầu nói với Lục Chúc Chúc: “Hết cách rồi, anh đi tới toà nhà dạy học tắm một lát.”
Lục Chúc Chúc kéo anh lại: “Vòi nước của toà nhà dạy học sao mà tắm rửa được, cũng tắm không sạch được.”
Cảnh Tự là người từng trải qua thời gian vất vả nên hoàn cảnh khắc nghiệt cỡ nào anh cũng có thể thích nghi, không có nước một đêm cũng không phải là không được. Nhưng từ nhỏ Lục Chúc Chúc đã được nuôi rất kỹ, cô tuyệt đối không đồng ý với việc để Cảnh Tự vào bừa phòng vệ sinh nam của tòa nhà dạy học để tắm nước lạnh, cô nói: “Đến nhà em tắm đi.”
“Hửm?”
“Nhà em … căn hộ Lai Đinh, rất gần đây.”
“Anh biết là rất gần …” Tim Cảnh Tự thoáng rối loạn.
Đây không phải là vấn đề gần hay không gần!
Lại phản ứng rồi …
Anh nghiêng người nói: “Thôi khỏi đi.”
Lục Chúc Chúc cũng không nghĩ quá nhiều, đẩy Cảnh Tự vào trong cửa toà nhà ký túc xá: “Đừng nói nhiều nữa, mau về lấy quần áo sạch để tắm nè. Em ở đây đợi anh.”
Cảnh Tự đầu nặng chân nhẹ bước vào ký túc xá, lấy một cái quần dài, một cái áo thun đen … và quần lót từ trong tủ quần áo ra rồi nhét hết vào ba lô.
Dường như còn đang cân nhắc xem rốt cuộc có nên đến nhà cô hay không.
Bạn cùng phòng Lưu Tinh Hán vừa chơi bóng rổ về, hùng hùng hổ hổ nói: “Trời nắng gắt thế này mà còn cúp nước nữa … có còn cho người ta sống hay không đây!”
Cậu ta thấy cả người Cảnh Tự vô cùng bẩn thỉu thì cười nói: “Anh Tự, hay là … chúng ta ra cái hồ phía sau núi bơi một vòng đi?”
Cảnh Tự đeo ba lô lên lưng rồi nói: “Nghe nói năm nào cũng có sinh viên qua lại ở hồ đó. Trong buổi sinh hoạt công dân của tân sinh viên, giáo viên hậu cần đã dặn đi dặn lại rằng nếu ai dám xuống cái hồ đó bơi thì cứ trực tiếp thu dọn đồ đạc rồi lên đường luôn đi.”
Lưu Tinh Hán nhụt chí nói: “Em đây thì vẫn còn đỡ, anh nhìn anh xem toàn thân lấm lem bùn đất, không có nước để tắm thì phải làm sao?”
“Đến nhà bạn gái.”
“Anh đi đâu cơ?!”
Lưu Tinh Hán vội vàng chạy ra ban công nhìn xuống phía dưới rồi quay lại kích động nói: “Anh trâu bò thật đó anh Tự, anh vừa đến đây đã hái hoa khôi của trường xuống rồi, bây giờ … còn muốn đến nhà hoa khôi trường tắm rửa nữa chứ!”
Cảnh Tự không thèm trả lời cậu ta, đeo ba lô lên muốn rời đi.
Lưu Tinh Hán vội vã gọi anh lại: “Anh Tự, anh đã mang đồ theo chưa?”
Cảnh Tự quay đầu lại: “Cái gì?”
Lưu Tinh Hán mở ngăn kéo của mình ra, từ trong ngăn kéo lấy hai miếng mỏng mỏng hình vuông ra rồi cười xấu xa đưa cho anh: “Cầm đi.”
Cảnh Tự nhìn thấy món đồ kia thì mắt lập tức hơi nóng lên rồi dời tầm mắt đi.
“Tôi không cần cái đó.” Giọng anh khàn khàn nói: “Không cần thiết.”
Lưu Tinh Hán không tin được, cậu nói: “Không dùng cái này, sao anh chơi lớn thế? Chuyện này không … không tốt lắm đâu, lỡ như quậy ra sinh mạng mới thì sao.”
Chuyện mà cậu ta nói Cảnh Tự không nghĩ tới, mà cũng không dám nghĩ, bực bội đẩy tay cậu ta ra: “Tôi sẽ không làm chuyện đó.”
Lưu Tinh Hán lúc này mới xem như hiểu hiểu, té ra là anh yêu đương với hoa khôi trường lâu như thế mà lại vẫn giường đơn gối chiếc!
Đây là lần thứ hai Cảnh Tự bước vào căn hộ Lai Đinh, nơi này được xem như là cái tổ nhỏ của một mình Lục Chúc Chúc, không có ai khác ở trong phòng. Tất cả các vật dụng đều do một mình cô sử dụng, mỗi một góc đều lưu lại dấu vết của cô.
Cảnh Tự bỗng nhiên hơi luống cuống, đứng bên cạnh cửa. Trên giày thể thao của anh cũng bị dính bùn đất, quần áo cũng bẩn thỉu vô cùng, không tương thích gì với cách bố trí toàn màu trắng và sạch sẽ xung quanh cả.
Lục Chúc Chúc từ phòng tắm bước ra thấy Cảnh Tự vẫn còn mất tự nhiên đứng ở trước cửa thì cô cười với anh một cái: “Anh ơi, mau vào đi, em đã chuẩn bị nước tắm cho anh xong rồi.”
Cảnh Tự theo cô vào phòng tắm với tâm trạng phức tạp. Phòng tắm tỏa hơi nước, trong không khí ngập tràn hương thơm mát ngọt ngào của cây sơn chi. Đó là mùi mà trên người cô thường có, nhưng lúc này mùi ngọt ngào càng ngào ngạt hơn.
Bồn tắm hình vuông trong phòng tắm đã được đổ đầy nước nóng, đó là bồn tắm mà bình thường cô dùng để tắm, cô còn đặc biệt cẩn thận rắc một vài cánh hoa hồng lên bề mặt bồn tắm.
“Huấn luyện quân sự chắc chắn rất mệt, em đã đổ nước vào bồn tắm rồi, anh ngâm một lát sẽ rất hiệu quả.” Lục Chúc Chúc đem quần áo để thay sau khi tắm xong treo lên mắc áo sau cửa: “Có cần gì thì anh cứ gọi em nhé.”
“Ừ.”
Cô gái nhỏ rời khỏi phòng tắm thì thân thể căng thẳng của Cảnh Tự mới chầm chậm thả lỏng. Tông màu trong phòng tắm là màu trắng thuần, trên kệ có đủ những chai lọ lớn nhỏ, tất cả đều dành cho phụ nữ của riêng cô. Ở trong một môi trường như vậy, nhịp tim của Cảnh Tự cũng trở nên chậm rãi lạ thường, từ tốn mà an tâm.
Anh vốn không muốn sử dụng bồn tắm của cô, nhưng trong bồn tắm đã chứa đầy nước nóng rồi, nếu không dùng cũng có hơi lãng phí. Cảnh Tự dùng vòi hoa sen tắm sữa tắm hai lần, rửa từng tấc trên cơ thể mình thật sạch sẽ, khi thấy mình đã sạch thì lúc này mới chậm rãi bước vào trong bồn tắm của cô.
Thông thường khi con trai đi tắm đều là chà xát qua loa một lần, thời gian tắm cơ bản sẽ không quá nửa giờ. Cảnh Tự chưa bao giờ cảm nhận được mùi vị của việc nằm trong bồn tắm, làn nước ấm áp ngập khắp cơ thể anh ấm áp và căng đầy như một đứa bé ở trong bụng mẹ.
Giống như những gì Lục Chúc Chúc nói, huấn luyện cường độ cao cả ngày trời, cảm giác mệt mỏi tan thành mây khói ngay lập tức sau khi xuống nước, thay vào đó là cơn buồn ngủ mãnh liệt ập tới.
Cảnh Tự nhắm mắt lại.
Đây là khoảnh khắc hiếm hoi trong đời mà anh có thể hoàn toàn thư giãn, anh chìm sâu vào giấc ngủ trong bồn tắm của cô.
....
Lục Chúc Chúc ngồi xếp bằng trên ghế sofa đọc sách, đợi khoảng bốn mươi phút mà Cảnh Tự vẫn chưa ra.
Cô tò mò bước đến cạnh cửa, gõ nhè nhẹ: “Anh ơi?”
Trong phòng tắm không ai trả lời, thậm chí cũng không nghe thấy tiếng nước chảy. Lục Chúc Chúc sửng sốt nghĩ rằng có gì đó không ổn nên vội vàng đẩy cửa phòng tắm ra.
Lúc này đã là buổi tối, ánh sáng của đèn tường êm dịu, chàng trai yên tĩnh nằm trong bồn tắm nghiêng đầu chìm sâu vào giấc ngủ. Một ít bọt trắng lưa thưa nổi trên mặt nước, tóc của chàng trai ướt sũng, chóp mũi cũng chảy nước, đôi mắt nhắm lại, hàng mi mỏng dài phủ một lớp sương mờ.
Anh đang ngủ trong bồn tắm, phơi bày rõ ràng mọi thứ trước mặt cô. Hình dáng cơ bắp mịn màng được bao bọc dưới làn da mỏng manh, không hề lộ ra vẻ thô lỗ nào.
Đó là lần đầu tiên Lục Chúc Chúc được nhìn trọn cả người của anh mà không bị che khuất, cô ngây ra như phỗng. Tệ hơn nữa là giây tiếp theo, chàng trai kia chầm chậm mở mắt tiếp xúc trực diện với tầm mắt của cô.
Lục Chúc Chúc rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, hoá đá ngay tại chỗ. Trong đôi mắt xưa nay vẫn luôn bình tĩnh của Cảnh Tự xẹt qua một tia hoảng sợ hiếm thấy. Lưng của anh tựa sát vào thành bồn tắm, tầm mắt chậm rãi dời xuống nhìn bản thân mình trong nước rồi lại nhìn sang cô gái nhỏ trước mặt.
“Lục Chúc …” Trong giọng nói của anh mơ hồ mang theo vẻ tức giận: “Ai … ai cho em vào đây!”
“Xin, xin lỗi!”
Lục Chúc phản ứng lại, nhanh chóng xoay người đi rồi che mắt lại: “Em thấy anh lâu thế mà vẫn chưa ra, em … em sợ anh xảy ra chuyện.”
Cảnh Tự nỗ lực gom lớp bong bóng thưa thớt trên mặt nước che lại những nơi quan trọng, nhưng vì anh đã bất động thiếp đi rất lâu nên bong bóng đã sớm tan hết rồi.
Ngay lúc này, anh mới thật sự cảm giác được cái gì gọi là yếu đuối. Không thể che giấu bất cứ thứ gì trước mặt người con gái mà mình yêu thương, đây là thời điểm một người đàn ông yếu đuối nhất.
“Lục Chúc, mau ra ngoài!”
“Được, được, được!
Lục Chúc Chúc nhắm mắt lại, hớt hơ hớt hải mò mẫm muốn đi ra ngoài, kết quả tay lại đụng vào vòi hoa sen, nước nóng từ vòi hoa sen ‘ào ào’ rơi xuống.
“Oa, nóng quá!” Trong lúc bất ngờ cô bị dòng nước nóng hôi hổi tưới phỏng tay.
Cảnh Tự phản ứng lại rất nhanh, từ trong bồn tắm đứng bật dậy rồi tắt vòi hoa sen đi, sau đó nhanh chóng quấn khăn tắm trắng tinh lên người.
Anh nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi: “Phỏng ở đâu vậy?”
Mu bàn tay của Lục Chúc Chúc hơi phỏng một chút, nhưng nhiệt độ nước cũng không quá cao nên chỉ đỏ một mảng nhỏ.
“Không, không sao.”
Khuôn mặt của cô gái nhỏ có lẽ còn đỏ hơn bàn tay, cô đẩy Cảnh Tự rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm.
....
Cảnh Tự thay quần áo xong đứng trước gương xây dựng tâm lý một lúc lâu, lúc này anh mới chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm. Lục Chúc Chúc đang mang một cái tạp dề hoa nhí, bận rộn trong phòng bếp kiểu mở.
“Lục Chúc, anh về trường đây.”
Anh không dám ở lại trong nhà cô quá lâu, dù sao thì giờ này trời cũng đã tối cộng thêm chuyện xấu hổ vừa mới xảy ra lúc nãy nữa.
“Anh ơi, ở lại ăn tối nhé.” Cô gái nhỏ vừa cầm cái xẻng chiên cơm vừa nói: “Em làm xong cả rồi.”
Cảnh Tự hơi do dự một lát song vẫn ngồi cạnh quầy bar. Nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn của cô đeo tạp dề, trong đầu Cảnh Tự hiện lên hai chữ ―― Vợ yêu.
Anh chưa bao giờ dám hy vọng mình có thể có được phúc phận như vậy, nhưng anh không thể kiềm chế được ý nghĩ muốn chiếm hữu cô.
Lục Chúc Chúc bưng một bát mì nóng hổi đến trước mặt anh, Cảnh Tự cầm lấy mu bàn tay của cô kiểm tra: “Có cần thoa chút thuốc không?”
“Không sao mà.” Lục Chúc Chúc giải thích nói: “Thật ra nhiệt độ nước không cao, chỉ là mới vừa nãy đột ngột quá không kịp chuẩn bị.”
Cảnh Tự nhìn mu bàn tay trắng nõn và mềm mại của cô gái nhỏ, chắc chắn không có vấn đề gì mới buông cô ra. Anh biết sự đau đớn của việc bị bỏng, cảm giác đau đớn này vượt xa những nỗi đau khác. Vì thế khi nghe cô hét ‘nóng’, tim anh như bị bóp nghẹt.
Anh thả tay cô ra rồi cười hỏi: “Vừa nãy bị doạ sợ rồi?”
Hai má của Lục Chúc Chúc lại đỏ bừng, nhỏ giọng giải thích: “Không … không có, em chẳng thấy gì cả.”
Cảnh Tự bưng cái bát lên, húp một ngụm nước lèo rồi bình tĩnh nói: “Không tin.”
Lúc nãy bốn mắt nhìn nhau, không thể nào không thấy gì được. Chuyện này rất xấu hổ, nhưng nếu như không nói gì, xem như không có chuyện gì xảy ra thì sợ rằng sẽ càng xấu hổ hơn.
Lục Chúc Chúc nắm chặt ngón tay của mình, móng tay cái sờ sờ mu bàn tay thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Anh ơi, chúng ta là người yêu.”
Cảnh Tự đặt bát mì xuống, khoé mắt cong lên: “Ừ?”
Lục Chúc Chúc giả vờ bình tĩnh gật đầu, nghiêm túc nói: “Hạ Tang cũng có bạn trai, em đã hỏi chị ấy rồi. Giữa người yêu, nhìn thấy của nhau đều là … đều là chuyện bình thường. Vì thế, anh không cần để trong lòng, em, em cũng không ngại nhìn cơ thể anh đâu.”
Cảm giác căng thẳng quen thuộc … lại đến nữa rồi.
Cảnh Tự cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng sẽ bị cô nhóc này ghẹo chết.
“Cái gì mà nhìn thấy của nhau.” Anh búng trán rồi trách móc cô: “Không được nói mấy lời này.”
“Dạ được.”
Lục Chúc Chúc gật đầu, cô cảm thấy anh Cảnh Tự của cô hình như còn ngây thơ hơn cô nhiều. Tốt xấu gì cô cũng cùng nhau lớn lên với tài xế già* Tưởng Thanh Lâm, nữ lưu manh thì không dám làm nhưng chắc chắn không phải là người ngây thơ, đơn thuần không biết gì.
*Tài xế già là từ lóng chỉ người rành rẽ chuyện 18+
Từ lâu Lục Chúc Chúc đã hỏi thăm kỹ càng từ các chị em có kinh nghiệm, những chuyện giữa hai người yêu nhau, cô đều hiểu cả.
Ngày đó, mẹ hỏi cô rằng Cảnh Tự có nhắc đến ‘chuyện đó’ hay không, cô đương nhiên biết mẹ băn khoăn cái gì. Những điều này vốn là sẽ xảy ra một cách tự nhiên giữa những người yêu nhau thân mật. Dù chuyện này không xảy ra bây giờ thì cũng sẽ xảy ra trong tương lai.
Lục Chúc Chúc không bài xích, mặc dù sẽ đối mặt với những nỗi sợ không biết tên, nhưng đồng thời trong tiềm thức cũng có hơi mong đợi ―― cùng trải qua với người yêu dấu là thể nghiệm vui sướng biết bao nhiêu.
Nhưng Cảnh Tự chưa từng nhắc đến chuyện đó. Hạ Tang nói bạn trai chị ấy, về cơ bản thì sẽ thường muốn ‘chuyện đó’. Lẽ nào Cảnh Tự không nghĩ tới, chẳng phải người ta nói rằng con trai ở tuổi này đều là bé poodle loại nhỏ* gì đó sao …
*Chó poodle nhỏ hay đến kỳ động dục
Thôi, thôi.
Lục Chúc Chúc gạt những suy nghĩ lộn xộn này sang một bên, không còn nghĩ ngợi lung tung nữa. Cảnh Tự không biết trong cái đầu nhỏ của Lục Chúc Chúc đang nghĩ cái gì, anh ăn sạch sẽ mỳ mà cô nấu cho mình.
“Ngon không?”
“Ngon.”
“Nói thật đi.”
Đôi mắt anh tràn ngập ý cười, gương mặt điển trai pha chút phong lưu của thiếu niên: “Khó ăn đến mức hoài nghi cuộc đời.”
Lục Chúc Chúc cũng không nổi giận, cô tự biết lượng sức mình, hỏi ngược lại: “Khó ăn mà anh còn ăn sạch thế à.”
“Ừ, mặc dù dở thật, nhưng mà anh thích.”
Bởi vì là em nấu nên anh cam tâm tình nguyện.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa ‘ào ào’ đổ xuống, Lục Chúc Chúc chạy đến cạnh cửa rồi kéo rèm lại, xoay đầu thăm dò Cảnh Tự: “Anh ơi, mưa rồi.”
Cảnh Tự dọn dẹp bát đũa, thờ ơ nói: “Ở nhà có ô không?”
“Có, nhưng …” Nhất định phải về trong cơn mưa to thế này sao?
Cảnh Tự rửa bát xong cũng không tiếp tục ở lại nữa, đi đến bên huyền quan: “Ô ở đâu?”
Lục Chúc Chúc ngồi trên sofa, cũng không tiễn anh: “Anh tự tìm đi.”
Cảnh Tự mở ngăn tủ ở huyền quan, lấy ra một chiếc ô ở ngăn cuối cùng: “Đêm nay ngủ đóng cửa kỹ một chút, anh đi nhé.”
Lục Chúc Chúc liếc anh một cái, vai anh mang một cái ba lô màu đen, mang giày thể thao rồi bước đi một cách dứt khoát.
“Này!”
Cảnh Tự xoay người: “Còn chuyện gì sao?”
Lục Chúc Chúc lê đôi dép, không tình nguyện đi đến bên cạnh anh rồi buồn bực nói: “Lẽ nào chúng ta không phải là người yêu sao.”
“Hửm?”
Cô gia tăng âm điệu: “Chúng ta không phải là người yêu sao!” Vì sao người khác có mà cô không có.
Cảnh Tự thấy biểu cảm tức giận của cô gái nhỏ, suy nghĩ một chút rồi lấy một thanh sô cô la từ trong túi ra nhét vào trong cái túi nhỏ trước ngực của bộ đồ ngủ của cô. Sau đó anh vỗ đầu cô: “Ngoan nhé, anh phải đi rồi.”
Nói xong, anh rời khỏi căn hộ mà không thèm quay đầu lại.
Lục Chúc Chúc cầm thanh sô cô la Fancy kia, hướng bóng lưng của Cảnh Tự hô lên: “Cảnh Tự! Em không phải là con nít đâu!”
Cô không phải mấy đứa nhóc sáu, bảy tuổi, mỗi khi giận dỗi dùng một viên kẹo dỗ dành là sẽ rất vui đâu.
Cảnh Tự xoè ô, đầu cũng không quay lại mà bước vào trong cơn mưa đêm. Làm sao anh không biết cô gái nhỏ nũng nịu không vui kia muốn chơi xấu, cũng có thể chỉ là hy vọng rằng anh ở lại với cô mà thôi. Nhưng anh lại không có năng lực tự động kiềm chế tốt như thế.
Tạm thời chỉ có thể như vậy …