Khi Ninh Thần mới mở cửa hàng Taobao, Ninh Ngọc Lâm cũng từng tới giúp đỡ, biết được phương pháp vận hành cơ bản.
Cậu ta mở giao diện làm việc, liếc mắt nhìn một cái, lập tức tìm được số tiền mua sắm tại cửa hàng ngày hôm nay.
Mười sáu ngàn tệ!
Đơn đặt hàng có tới mấy chục cái, lượt người hỏi thăm và yêu cầu tư vấn lên đến gần ba trăm.
Ninh Ngọc Lâm nhìn đến hoa cả mắt, ô thế mà là thật này…
Chưa đến mười hai giờ trưa mà đã bán được mười sáu ngàn tệ, cứ theo tình hình này thì một ngày ba mươi ngàn tệ cũng không thành vấn đề luôn.
Hoắc Khải bị cậu ta chen chỗ nên không ngồi vững, đang định nhích mông ra sau thì thấy Ninh Ngọc Lâm đột ngột quay phắt lại, gương mặt tràn ngập vẻ chấn động: “Làm sao anh làm được thế?”
Câu hỏi này nghe quen tai quá nhỉ, tối hôm qua Ninh Thần cũng mới hỏi câu y hệt.
Hoắc Khải điềm tĩnh đáp lời: “Làm kinh doanh trên Taobao không hề khó. Nơi này tương đương với một phiên chợ có lượt khách thăm quan hàng đầu thế giới, vấn đề duy nhất nằm ở chỗ làm thế nào mới lấy được lòng tin của khách hàng. Khách hàng không thể nhìn thấy hàng thật, chỉ có thể phán đoán thông qua hình ảnh và câu chữ. Cho nên chỉ cần làm tốt việc giới thiệu, muốn kiếm được đơn hàng không hề khó. Đương nhiên, việc hút khách trong phạm vi Taobao có quy định của Taobao, không phải cứ thay đổi hình ảnh và vài dòng giới thiệu là giải quyết được, bây giờ tôi vẫn dựa vào lượng khách xem quảng cáo từ các nơi khác là chính. Đợi khi thực sự có được một sản phẩm bán chạy, uy tín của cửa hàng được nâng cao, lượng tìm kiếm trong phạm vi Taobao mới trở thành phần chính”.
Ninh Ngọc Lâm nhìn anh như nhìn quái vật mất một lúc lâu, đến khi Hoắc Khải chỉ vào cửa sổ tư vấn trên màn hình: “Nếu cậu còn không để tôi trả lời tin nhắn, có lẽ khách hàng này sẽ bỏ đi vì phải chờ quá lâu đấy”.
Bấy giờ Ninh Ngọc Lâm mới buông con chuột ra. Cậu ta đứng thẳng dậy, nhìn ngón tay thon dài của Hoắc Khải nhanh chóng gõ gõ trên bàn phím.
Từng cửa sổ trò chuyện đều được Hoắc Khải trả lời rất nhanh, thỉnh thoảng còn nhảy ra lời nhắc đơn hàng được tạo thành công.
Chưa được bao lâu đã bán thêm hai mươi, ba mươi lọ thuốc. Mỗi lọ bán với giá một trăm năm mươi tệ, tính ra là doanh số mấy ngàn tệ rồi.
Nếu chỉ nghe người ta nói, kể cả do chính miệng Ninh Thần nói, Ninh Ngọc Lâm cũng thấy nghi ngờ có phải Hoắc Khải tự mình chốt đơn để tăng doanh số ảo hay không.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy mọi thứ, cậu ta không còn gì để nghi ngờ nữa.
Bởi vì cậu ta nhìn từng dòng tin nhắn trả lời của Hoắc Khải, từng dòng tin nhắn đánh trúng vào nơi dễ bị lay động nhất trong lòng người. Đến một thằng đàn ông như cậu ta nhìn lâu còn không kiềm lòng được, muốn mua thử vài lọ xem hiệu quả thực hư ra sao.
Nếu chỉ là chốt đơn ảo, hà tất anh phải vất vả trả lời tin nhắn như vậy, câu chữ còn lay động người khác như thế?
Khả năng duy nhất có thể xảy ra: đơn hàng là thật, một ngày bán được mấy chục ngàn tệ cũng là thật.
Bất kể Hoắc Khải giải thích rõ ràng đến mức nào, Ninh Ngọc Lâm vẫn luôn thắc mắc trong lòng: “Anh làm kiểu gì mà được thế?”
Hóa ra tên mọt sách gần như bị tất cả bạn bè và họ hàng phỉ nhổ trong mấy năm nay lại có thiên phú đáng kinh ngạc như vậy trong công việc kinh doanh. Tại sao trước kia không ai phát hiện ra nhỉ?
Là do anh không có cơ hội để thể hiện, hay đã bị người ta ngó lơ rồi?
Đúng lúc này, Hoắc Khải đột nhiên nói: “Thực ra nếu sản phẩm của xưởng các cậu đủ tiêu chuẩn cũng có thể mở cửa hàng trên Taobao. Theo như tôi được biết, lượng người từng mua hàng qua mạng năm ngoái đã vượt qua sáu trăm triệu người, chiếm hơn 70% tổng lượt người sử dụng internet. Taobao là diễn đàn mua sắm trực tuyến lớn nhất, tỉ lệ thành công ở nơi này còn cao hơn phát triển cửa hàng ngoại tuyến gấp mấy lần, tốc độ cũng nhanh hơn”.
Ninh Ngọc Lâm không trả lời ngay. Trước kia cậu ta từng nghĩ đến việc mở cửa hàng Taobao, bán sản phẩm của xưởng. Nhưng Ninh Thần thất bại khiến cậu ta hiểu rằng ngành nghề này không dễ dàng như trong tưởng tượng.
Bạn phải hiểu rõ hết những quy tắc phức tạp của Taobao đồng thời vận dụng nó thật nhuần nhuyễn, còn phải biết cách thu hút lượng truy cập, phải biết làm sao để tăng lượt mua hàng.
Chỉ hai chữ “vận hành” thôi cũng đủ khiến vô số người phải lùi bước.
Nhiều người cầm theo vài trăm ngàn thậm chí hàng triệu tệ xông vào ngành này, rồi ngã đến sứt đầu mẻ trán, khuynh gia bại sản, cũng không phải chuyện hiếm thấy.
Nếu đổi sang hoàn cảnh khác, đổi thành người khác, Ninh Ngọc Lâm sẽ không đồng tình đâu.
Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, nhìn cửa sổ trò chuyện trên máy tính, đầu óc Ninh Ngọc Lâm nhanh chóng suy nghĩ.
Qua khoảng hai phút gì đó, cuối cùng cậu ta cũng hỏi: “Nên làm như thế nào?”
Hoắc Khải cũng vừa trả lời xong khách hàng cuối cùng, tạm thời có thể nghỉ ngơi. Anh buông con chuột, ngồi trên ghế, xoay người lại, mỉm cười và nói: “Trước hết, các cậu cần bỏ ra ít nhất một trăm ngàn tệ, mở một cửa hàng flagship trên Tmall. Với một sản phẩm có độ nhận biết chưa cao thì ba chữ “cửa hàng flagship” sẽ mang đến mức độ tín nhiệm rất cao cho người mua. Ngoài ra, các cậu tiến hành phát triển trên mạng lần đầu, nhất định phải tổng kết số liệu người dùng ngoại tuyến...”
Ban đầu Ninh Ngọc Lâm chỉ có tâm lý thôi thì nghe thử xem sao, mới vài phút sau, cậu ta đã nghe đến mức nhập tâm.
Hoắc Khải giảng giải rất cặn kẽ, giải thích cụ thể tỉ mỉ mấy công việc quan trọng nhất. Nếu như sắp xếp lời anh nói thành văn bản, vậy thì nó là một phương án mở cửa hàng flagship rất tiêu chuẩn, không cần chỉnh sửa gì thêm.
Có người nói, ghét một người, chỉ cần một giây thôi, nhìn qua một lần đã thấy chán ngán.
Vậy thì từ ghét một người đến khi bội phục người đó, cần thời gian bao lâu?
Từ biểu hiện của Ninh Ngọc Lâm thì có vẻ không cần tốn quá nhiều thời gian.
Khi Ninh Thần tan ca, dẫn theo Đường Đường về nhà, vừa vào đến nơi đã thấy Hoắc Khải ngồi trước máy tính gõ chữ, trong bếp thì vọng ra tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm với nhau.
Hoắc Khải quay đầu thấy cô đã về bèn hô vọng vào bếp: “Ngọc Lâm, chị cậu với Đường Đường về rồi, đã luộc xong hoành thánh chưa?”
“Xong rồi xong rồi, tôi bưng ra ngay đây!”, Ninh Ngọc Lâm nói rồi bưng một chậu hoành thánh to đùng bước ra khỏi phòng bếp.
Đặt cái chậu này trên bàn trà, cậu ta xông tới ôm lấy Đường Đường: “Cháu gái cưng, có nhớ cậu không nào? Nào cho cậu thơm cái!”
“Không thèm đâu, râu chọc vào người ta!”, Đường Đường cười khúc khích né tránh.
Nhìn Ninh Ngọc Lâm chơi đùa cùng con gái, Ninh Thần cảm thấy mờ mịt.
Nếu cô không nhớ nhầm, mỗi lần Ninh Ngọc Lâm tới nhà đều phải cãi nhau một trận với Lý Phong, có lúc tức nổ phổi còn định xắn tay áo đánh nhau, bầu không khí không lấy gì làm hòa hợp.
Kể cả không cãi nhau thì cũng là vì Lý Phong nhìn thấy cậu ta đã bỏ đi luôn.
Thế mà bây giờ, Ninh Ngọc Lâm vui vẻ phấn khởi như vậy là thế nào?
Vả lại ban nãy hình như cô còn nghe thấy Lý Phong bảo em trai mình bưng hoành thánh?
Thằng em trai nóng tính như lửa này nghe lời Lý Phong từ bao giờ vậy?
Ninh Ngọc Lâm ôm Đường Đường không chịu rời tay, tươi cười với Ninh Thần: “Chị, chị mau đi rửa tay rồi ra ăn cơm. Em nói cho chị nghe, tên Lý Phong này gói hoành thánh đúng là đỉnh, vừa nãy em nếm thử rồi, ngon lắm luôn!”
Ninh Thần nghe xong hai mắt trợn tròn lên, Ninh Ngọc Lâm đang khen Lý Phong à?
Cậu ta ăn nhầm thuốc sao?
Chưa đợi Ninh Thần kịp phản ứng, Hoắc Khải ở bên cạnh đã nói: “Cái gì mà thằng ấy thằng nọ? Phải gọi anh rể! Nếu còn thiếu lịch sự như thế, cậu tự viết giới thiệu luôn đi”.
Ninh Ngọc Lâm sợ đến độ vội vàng quay sang mỉm cười nịnh nọt Hoắc Khải: “Được được được! Anh rể, anh rể ruột của em ơi, em biết sai rồi! được chưa ạ. Anh mau chóng đánh xong phần giới thiệu đi, tối nay em xem kỹ lại, ngày mai còn tìm giám đốc Hoàng xin phê duyệt nữa”.
“Đánh gần xong rồi đấy, lát nữa tôi làm thêm cho cậu thêm vài bản tuyên truyền nữa để báo cáo cả thể, chắc cũng tiết kiệm được kha khá thời gian cho cậu!”, Hoắc Khải nói.
“Tốt quá luôn! Nào nào nào, anh uống nước đi, ăn hoành thánh không? Em múc cho anh một bát để nguội trước nhé?”
“Cậu bớt làm phiền tôi được phút nào thì tôi sẽ làm nhanh hơn được phút đấy!”
“Rồi rồi rồi, đừng nói chuyện nữa. Đường Đường, đi nào, cậu dẫn cháu đi rửa tay rồi ăn cơm. Đây là hoành thánh bố cháu gói đấy nhé, có nhân thịt lợn nè, có cả nhân tôm hùm đất và nhân trứng cá ngần nữa, ngon lắm luôn...”
Nhìn Ninh Ngọc Lâm bế con gái mình vào phòng vệ sinh, Ninh Thần đơ người luôn.
Đây là em trai ruột của cô á?
Khen Lý Phong gói hoành thánh ngon thì thôi chứ, thái độ lấy lòng và kính sợ này là chuyện gì đây?
Hoắc Khải phát hiện ra Ninh Thần vẫn đứng ở đó bất động, anh vừa gõ chữ vừa quay đầu nhìn cô: “Sao em không đi rửa tay? Không đói à?”
“Anh đã cho thằng nhóc đó uống thuốc gì vậy?”, Ninh Thần vô thức hỏi.
Hoắc Khải nghe vậy bỗng sững người, sau đó hiểu được ý của cô, anh cười: “Không cho uống thuốc gì cả, anh chỉ nói với cậu ấy cách mở cửa hàng Taobao thôi!”
“Mở cửa hàng Taobao? Thằng nhóc này á?”, Ninh Thần nghe vậy bỗng chốc mờ mịt.
“Không phải cậu ấy, mà là xưởng của cậu ấy! Trưa nay anh tới xưởng của cậu ấy một chuyến, sản phẩm cũng rất khá, đủ sánh với thương hiệu hàng đầu. Nếu có thể làm ra được thương hiệu thì cũng có tiềm năng lắm đấy”, Hoắc Khải trả lời.
Ninh Thần càng nghe càng mơ hồ, Lý Phong tới công xưởng của Ninh Ngọc Lâm?
Đi làm gì cơ?
Làm sao Ninh Ngọc Lâm cho anh tới đó được?
Một chuỗi câu hỏi bật ra khiến đầu óc Ninh Thần không kịp phản ứng.
Ngay khoảnh khắc ấy, cô hoài nghi Ninh Ngọc Lâm bị Hoắc Khải mua chuộc, thông đồng với nhau để diễn trò. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Ninh Ngọc Lâm ghét anh như kẻ thù giết cha vậy, làm sao hai người này có thể thông đồng với nhau được.