“Không cần đâu, thực ra tôi chỉ muốn đi dạo xung
quanh thôi, không có chuyện gì cần giúp đỡ. Cậu cứ làm
việc của mình đi, nếu sau này còn cơ hội gặp gỡ, có lẽ sẽ
cần thỉnh giáo cậu về cách pha cà phê đấy”, người đàn
ông trung niên đáp lại rất hòa nhã.
“Chuyện này dễ thôi mà!”, Hoắc Khải gật đầu với ông
ấy rồi bưng cà phê rời đi.
Người đàn ông trung niên uống cà phê trong cốc, ánh
mắt chuyển dần từ nơi Hoắc Khải vừa rời đi tới chiếc máy
pha cà phê.
Sau khi pha cà phê xong, Hoắc Khải lại rửa sạch máy
pha cà phê thêm một lần, để tránh người dùng kế tiếp
phải tốn thời gian.
Lúc này, ở cửa phòng pantry, có vài người vội vàng đi
ngang qua. Một trong số họ nhìn thấy người đàn ông
trung niên đang đứng uống cà phê, lập tức gọi mấy người
khác.
Ngay sau đó, Cơ Xương Minh nhanh chóng chạy vào
trong.
Trên trán hắn ta lấm tấm mồ hôi, hơi thở nặng nhọc,
hiển nhiên đã thấm mệt rồi.
Gặp được người đàn ông trung niên kia, Cơ Xương
Minh mới dám thả lỏng tỉnh thần. Hắn ta cười khổ, cất
giọng nói vừa lấy lòng vừa cung kính: “Phó hội trưởng Hạ,
sao đột nhiên ông đến đây rồi. Nếu không nhờ thư ký của
ông báo rằng ông đến trước hai mươi phút, chắc tôi
không biết gì luôn”.
Người đàn ông trung niên này là Hạ Hoằng Viễn, phó
hội trưởng Hiệp hội Thương mại của tỉnh.
Ông ấy phất lên từ công việc kinh doanh hoa quả, sau
này càng làm càng phát đạt, đến khi Hiệp hội Thương mại
được thành lập, ông ấy được cất nhắc làm một trong
nhiều phó hội trưởng.
Tuy rằng bản thân Hiệp hội Thương mại không có
quyền hành thực tế, nhưng muốn gia nhập vào hội cũng
phải là gia đình quyền quý với mức tài sản không nhỏ
trong tỉnh. Chuyện khác thì không kể đến chứ mạng lưới
quan hệ bên trong cũng đủ khiến mọi người không dám
coi thường.
Cho dù nhà họ Cơ là gia tộc xếp những hạng đầu cả
nước, nhưng công ty mà Cơ Xương Minh quản lý chỉ là
một công ty con. Nếu hắn ta muốn vận hành công ty đâu
vào đấy, bắt buộc phải tạo dựng được quan hệ tốt với
nhân vật sừng sỏ như Hạ Hoằng Viễn.
Nếu không, người ta chỉ cần ho vài tiếng là hắn ta sẽ
không được sống yên ổn.
Vì thế, Cơ Xương Minh vẫn luôn hi vọng có thể dùng
danh nghĩa công ty độc lập để gia nhập vào Hiệp hội
Thương mại để nhận được sự giúp đỡ về tài nguyên, từ đó
dành được ưu thế hơn trong cuộc cạnh tranh của dòng
chính.
Nhưng Hiệp hội Thương mại không phải muốn vào là
vào được, không chỉ yêu cầu giá trị của công ty phải đạt
đến tiêu chuẩn nhất định, hiệp hội cũng sẽ cắt cử một
thành viên từ cấp bậc phó hội trưởng trở lên tới kiểm tra
thực địa.
Kiểm tra cũng không có tiêu chuẩn gì hết, tất cả phụ
thuộc vào việc phó hội trưởng kia quay về sẽ báo cáo thế
nào.
Nếu người đó khen bạn ổn thì bạn ổn, người đó chê
bạn không ổn, vậy thì bạn không ổn rồi.
Thông thường, một số phó hội trưởng đi kiểm tra cũng
không cố ý vạch lá tìm sâu đâu, dù sao thì thêm bạn bè
thêm lựa chọn, ai rảnh đâu mà đắc tội người ta.
Nhưng cũng không phải không có phó hội trưởng nào
quyết định xếp công ty này công ty kia vào trường hợp
không đủ điều kiện do không hài lòng với họ.
Cơ Xương Minh vẫn rất để tâm tới chuyện này, khi biết
Hiệp hội Thương mại của tỉnh sẽ phái “vua hoa quả” Hạ
Hoằng Viễn tới, hắn ta hao hết tâm tư để nghĩ xem làm
thế nào mới cung phụng ông phó hội trưởng này thoải mái
để mình “đạt tiêu chuẩn”.
Ai ngờ Hạ Hoằng Viễn cũng là một người không theo
quy tắc thông thường. Đã hẹn hôm nay đến kiểm tra, thế
mà ông ấy đến công ty sớm hơn giờ hẹn hai mươi phút.
Đợi khi thư ký của ông ấy tới công ty và nói rằng Hạ
Hoằng Viễn đã tới từ trước khiến Cơ Xương Minh sợ hết
hồn, chỉ sợ thằng nhãi có mắt không tròng nào đó đắc tội
với phó hội trưởng Hạ, làm hỏng chuyện của mình.
Hạ Hoằng Viễn đến sớm hơn dự tính cho thấy ông ấy
là người chú trọng tình hình thực tế, hi vọng có thể nhìn rõ
được thực trạng ở công ty con của nhà họ Cơ.
Thấy vẻ căng thẳng trên mặt Cơ Xương Minh, ông ấy
mỉm cười đặt cốc cà phê đã thấy đáy trên tay xuống: “Phó
tổng giám đốc Cơ không cần căng thẳng, tôi chỉ đi dạo
xung quanh thôi. Cà phê của công ty các anh rất khá đấy,
một anh lái xe đã pha cho tôi, mùi vị rất được. Nói chuyện
với cậu ấy một lúc, tôi cảm thấy, nếu nhân viên nào trong
công ty anh cũng có chiều sâu như cậu ấy thì việc gia
nhập hiệp hội là chuyện đương nhiên”.
Thời gian nói chuyện cùng Hoắc Khải không lâu nhưng
từng hành động và lời nói của anh mang đến cho Hạ
Hoằng Viễn ấn tượng rất tốt, khiến cả ấn tượng về công ty
con nhà họ Cơ cũng khá hơn.
Nếu không có gì bất ngờ thì việc công ty con gia nhập
vào Hiệp hội Thương mại như ván đã đóng thuyền.
Có được câu nói này của Hạ Hoằng Viễn, Cơ Xương
Minh mừng vui quá đối. Bản thân hắn ta vắt óc mấy ngày
trời nghĩ xem nên lấy lòng người ta thế nào, chẳng ngờ
một anh lái xe đã làm xong hết tất cả.
Tuy rằng không biết anh lái xe nào có bản lĩnh đến vậy,
nhưng Cơ Xương Minh vẫn nắm lấy cơ hội này, nhiệt tình
mời mọc: “Thực sự cảm ơn phó hội trưởng Hạ quá! Trưa
nay chúng tôi tổ chức một bữa tiệc chào mừng, toàn là
quản lý của công ty với một số hộ kinh doanh lớn tại địa
phương, mong phó hội trưởng Hạ nể tình”.
Dạng tiệc tùng xã giao này không thể thiếu được trong
công việc làm ăn nên Hạ Hoằng Viễn cũng không từ chối.
Nếu đã định chấp nhận công ty con nhà họ Cơ vào hiệp
hội thì tạo dựng quan hệ tốt đẹp cũng là việc nên làm.
“Anh tài xế kia không phải người bình thường đâu, tuy
chỉ trò chuyện đôi câu, nhưng có thể nghe ra được người
này có kiến thức uyên bác, hiểu nhiều biết rộng. Người
như thế mà chỉ làm đến lái xe thì đúng là uổng phí. Nếu
công ty con của nhà họ Cơ có thể khai thác và trọng dụng
thêm nhiều nhân tài như thế thì con đường phát triển
trong tương lai rất rộng mở đấy!”, sau cùng Hạ Hoằng
Viễn nói vậy.
Trên thực tế, nếu không vì kiêng nể thực lực chung
của nhà họ Cơ thì Hạ Hoằng Viễn rất muốn lôi kéo anh
thanh niên kia về công ty của mình. Người như thế mà chỉ
được làm lái xe ở nhà họ Cơ thì đúng là cực kỳ lãng phí.
Vì đã không tiện lôi kéo người ta đi nên Hạ Hoằng Viễn
cũng không chủ động đưa danh thiếp cho Hoắc Khải,
không chỉ vì không muốn nhà họ Cơ nghĩ nhiều, mà cũng
muốn dẹp bỏ mong ước của bản thân.
Nhưng nếu nhà họ Cơ không biết phân biệt tốt xấu thì
lần gặp sau, Hạ Hoằng Viễn sẽ không nể mặt họ như vậy
nữa.
Thời buổi này, cái gì là quan trọng nhất?
Đương nhiên là nhân tài!
Lời nói của Hạ Hoằng Viễn khiến Cơ Xương Minh sững
sờ, đến tận khi đối phương rời đi rồi, đám người của hắn
ta vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Rốt cuộc anh lái xe nào khiến ông vua hoa quả nổi
danh phải coi trọng như thế? Trong công ty có nhân tài
như vậy à?
“Đi, điều tra xem ban nãy ai đã pha cà phê cho phó
hội trưởng Hạ, lập tức gọi người đó tới văn phòng của
tôi!” Cơ Xương Minh dặn dò.
Trợ lý xinh đẹp đứng bên cạnh hắn ta vội vàng đáp lời,
tỏ ý mình sẽ đi điều tra ngay. Cơ Xương Minh liếc nhìn
trưởng phòng nhân sự: “Đi xem xem công ty còn vị trí nào
đang trống. Nếu phó hội trưởng Hạ đã coi trọng người này
đến vậy, không cần biết có phải nhân tài thật sự hay
không, người này chính là vấn đề mấu chốt quyết định
việc chúng ta có thể gia nhập Hiệp hội Thương mại. Sắp
xếp cho anh ta một chức vụ phù hợp”.
“Vâng, tôi hiểu rồi!“ trưởng phòng nhân sự gật đầu
theo.
Họ nhìn vào cũng hiểu được, sở dĩ Hạ Hoằng Viễn trở
nên dễ tính như thế không phải vì ông ấy làm việc qua loa,
mà vì anh lái xe pha cà phê cho ông ấy đã để lại ấn tượng
quá tốt đẹp.
Cho nên, chỉ cần công ty đề bạt người lái xe này, giữ
thể diện cho Hạ Hoằng Viễn, việc gia nhập Hiệp hội
Thương mại là chuyện hợp tình hợp lẽ.
Đúng lúc này, một người ghé vào tai hắn ta và nói:
“Trang web của công ty vừa đăng tải một tin tức mới, anh
xem qua đi ạ!”
Cơ Xương Minh đón lấy chiếc máy tính bảng trong tay
đối phương, trên đó hiển thị thông báo bác bỏ tin đồn mà
phòng quan hệ công chúng đã đăng tải.
“Con ả chết tiệt này lại định giở trò gì đây? Thích chết
à!”. Cơ Xương Minh mới liếc mắt nhìn qua đã buột miệng
chửi thề. Nội dung bài viết đương nhiên là về chuyện
dòng chính chèn ép nhánh phụ. Cơ Hương Ngưng nói
rằng “bác bỏ tin đồn”, trên thực tế lại dùng giọng điệu rất
tủi hờn, khiến người ta vừa nhìn đã biết cô ấy đang nói
những lời trái ngược với suy nghĩ trong lòng.
Công ty sắp tiến vào Hiệp hội Thương mại, Cơ Xương
Minh là người có công đầu. Bình thường hắn ta còn không
coi Cơ Hương Ngưng ra gì chứ nói gì đến hiện tại.
Quay người đi về phía văn phòng của tổng giám đốc,
hắn ta nói năng rất ngang ngược: “Tưởng mình muốn sao
là được vậy à, không muốn sống ngày tháng yên ốn, cứ
nhất định phải ép mình làm khó con ả này mới chịu!”
Lúc này, trong phòng làm việc, Cơ Hương Ngưng đang
bưng cốc cà phê mà khen không ngớt lời: “Ngon lắm, ai
pha thế?”
“Tôi!” Hoắc Khải chỉ vào bản thân.
“Sao anh lại biết pha cà phê?”, Cơ Hương Ngưng tỏ ra
nghỉ hoặc.
Hoắc Khải nhún vai, đáp: “Nhiều thời gian, rảnh quá
không có việc gì làm thì lên mạng đọc tư liệu…”
“Lại là thông tin trên mạng… Có phải việc gì anh cũng
lên…”
Cơ Hương Ngưng chưa dứt lời thì cửa phòng làm việc
bị người ta đẩy mạnh ra, Cơ Xương Minh tức xì khói vừa
bước vào vừa nạt nộ: “Cơ Hương Ngưng, cô hơi bị quá
đáng rồi đấy! Tưởng rằng để cô ngồi lên vị trí giám đốc là
cô muốn làm gì cũng được à!”
Cảnh tượng này mới xảy ra cách đây không lâu, nay tái
diễn, giọng điệu của Cơ Xương Minh nặng nề hơn, thái độ
cũng không khách sáo nữa.
Cơ Hương Ngưng biết chắc chắn hắn ta đã đọc được
thông báo bác bỏ tin đồn nên đến gây sự với cô, nhưng
cô cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nên chỉ thản nhiên đáp:
“Chẳng phải anh bảo tôi nhận lỗi à? Thế nên tôi nhờ
trưởng phòng Mã đăng tải thông báo bác bỏ tin đồn, trả
lại sự trong sạch cho anh, có gì không đúng nào?”