Tính cách của Ninh Thần hiển nhiên được di truyền từ
mẹ cô, hai mẹ con đứng trước cửa nhìn nhau mà mắt mũi
đỏ ửng.
“Con muốn về lắm chứ, nhưng nghĩ không có mặt mũi
nào gặp bố mẹ… Ninh Thần nghẹn ngào nói.
Ninh Quốc Năng ở bên trong nghe được, bất giác hừ một tiếng, lầm bầm nói: “Con là con gái bố, có gì đâu mà
không còn mặt mũi. Chỉ có thằng đàn ông con tìm về
không có thể diện. Chứ không phải con xấu mặt!”
“Ông bớt nói vài câu đi!“ Đặng Tuấn Mai quay đầu
lườm chồng một cái rồi an ủi con gái: “Tính bố con là vậy
đấy, mấy hôm nay cũng nóng nảy hơn vì chuyện của cửa
hàng, con đừng chấp ông ấy”.
“Con biết rồi!“ Ninh Thần gật đầu: “Ban nãy Lý Phong
đã giúp nhà ta liên lạc với người của cửa hàng hoa quả
Hoằng Viễn, bảo họ vận chuyển hàng tới đây. Đến lúc đó
thay hết lô hoa quả không đạt chất lượng, chắc hẳn việc
làm ăn sẽ tốt hơn nhiều”.
Đặng Tuấn Mai nghe vậy cũng thấy bất ngờ, bà liếc
mắt nhìn Hoắc Khải rồi hỏi: “Cậu ta quen với cả người của
cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn à?“
“Cùng lắm thì quen được với thằng nhân viên nhân
viên nào đó, sao hả, bảo người ta đưa vài ba cân hoa quả
tới, định bắt tôi nhận cái ân tình này à?“ Ninh Quốc Năng
lại hầm hừ.
Đặng Tuấn Mai bất đắc dĩ, nhưng không lên tiếng
trách ông nữa, bởi vì suy nghĩ của hai người giống hệt
nhau.
Thằng nhóc Lý Phong như thế thì quen được với nhân
vật ghê gớm nào chứ?
Cho dù thực sự quen biết nhân viên của cửa hàng hoa
17:30 „1l 4G 8 ›
‹ Chương 47: Trách mắng
quả Hoằng Viễn, nhờ họ gửi hàng tới, thì gửi được mấy
cân mấy lạng?
Bốn năm cân? Hay mươi mười lăm cân?
Chỉ với một tí tỉ hoa quả như thế thì không chống đỡ
nổi một ngày, không thể đủ được.
Hai vợ chồng ông bà không hề ôm hi vọng gì nhiều,
nhưng Ninh Thần rất coi trọng, bởi vì đây là lần đầu tiên
cô có thể giúp bố mẹ trong vài năm qua.
“Bố, A Phong nói rằng họ sẽ đưa tới rất nhiều, chủng
loại nào cũng có”, Ninh Thần cố gắng nói tốt về anh.
Ninh Quốc Năng đang tìm phim hoạt hình cho Đường
Đường chỉ ờm một tiếng rồi hỏi: “Giá cả thế nào?”
“Giá thì…“ Ninh Thần thoáng sững người, cô biết giá
cả thế nào đâu, đành nhìn về phía Hoắc Khải.
Hoắc Khải lắc lắc đầu đáp: “Anh không hỏi!”
“Không hỏi…” Đặng Tuấn Mai tỏ ra cực kỳ nghẹn lời.
Ninh Quốc Năng thì cười gằn thành tiếng: “Đúng thật
là hào phóng hào sảng, không thèm hỏi han gì đã dặn
người ta mang hàng tới. Hoa quả của cửa hàng Hoằng
Viễn tốt thì tốt thật, cái này tôi thừa nhận, nhưng giá cả
cũng rất cao. Đến lúc đó người ta bán cho tôi với giá bán
lẻ, có phải tôi vừa chịu lỗ vừa phải cảm ơn cậu không hả?
Có câu nói như thế nào ấy nhỉ, à, đầu óc là một thứ hay
ho, tiếc thay cậu không có”.
17:30 „1Ï 4G 8 `
< Chương 47: Trách mắng
Ninh Thần ở bên cạnh tỏ ra rất thất vọng. Cô hi vọng
có thể dùng cách giúp đỡ bố mẹ để cải thiện ấn tượng
xấu của anh trong lòng hai ông bà suốt mấy năm nay.
Nhưng bây giờ xem ra cô vẫn đánh giá cao khả năng
của chồng mình rồi.
Bảo người ta mang hàng tới nhưng không hỏi giá, nhìn
thế nào cũng không giống cách làm việc của một người
biết kinh doanh.
May mà tính tình Đặng Tuấn Mai mềm mại hơn chồng.
Dù không ôm hi vọng gì với chuyện hoa quả, nhưng thấy
con gái buồn bã, bà vẫn mở lời cứu nguy: “Thôi thôi, cũng
không phải chuyện gì to tát. Đừng nói chuyện này nữa,
vào nhà ngồi đi!”
Đặng Tuấn Mai kéo tay Ninh Thần, dẫn cô đi thẳng lên
tầng, chuẩn bị hỏi han kỹ lưỡng về cuộc sống của cô
trong mấy năm nay.
Ninh Ngọc Lâm thì bị đuổi vào bếp rửa cua, Ninh Quốc
Năng xem tỉ vi cùng Đường Đường, chỉ có Hoắc Khải
dường như không có gì để làm cả.
Suy ngẫm trong chốc lát, anh đi về phía phòng bếp,
dự định giúp em vợ một tay.
Thế mà chưa đi được mấy bước đã bị Ninh Quốc Năng
gọi giật lại: “Đi đâu đấy? Coi chỗ này là nhà cậu hả, muốn
đi đâu thì đi à? Không phải cậu nhờ người ta chuyển hàng
tới sao, ra cửa mà đợi chứ”.
17:30 „1l 4G 8 ›
‹ Chương 47: Trách mắng
“Ông ngoại ơi, bố cháu làm việc vất vả lắm, ông cho
bố cháu vào trong nhà ngồi đi mà!”. Đường Đường nhõng
nhẽo với ông.
Ninh Quốc Năng không vì cháu gái mà bỏ đi thái độ
bài xích với Hoắc Khải, nhưng Hoắc Khải cũng không
muốn hai bố con tranh chấp với nhau vào lúc này, bèn chủ
động nói: “Không sao đâu Đường Đường, con xem tỉ vi với
ông ngoại nhé, bố ra cửa đợi người ta!”
“Nhưng con muốn ăn cua bố nấu cơ, bố đã hứa sẽ nấu
cua sốt cay cho con rồi mà”. Đường Đường không vui lắm.
“Yên tâm, đảm bảo hôm nay sẽ cho con ăn cua sốt
cay, đợi người ta đưa hoa quả tới rồi bố sẽ đi nấu ngay”
Hoắc Khải mỉm cười nói.
Ninh Quốc Năng hừ một tiếng, trước kia Lý Phong
không buồn ngó ngàng tới con cái, chuyện này ông cũng
biết. Bây giờ Hoắc Khải đột nhiên tỏ ra chú tâm tới Đường
Đường như thế, trong mắt ông, anh chỉ đang diễn trò.
Còn đòi làm cua sốt cay, bảo cậu hấp con cua chưa
chắc đã biết làm, ở đó mà giả bộ!
Ninh Quốc Năng ôm Đường Đường, nói với giọng cưng
chiều: “Đường Đường ngoan, lát nữa ông ngoại bảo nhà
hàng đưa tới cho cháu, ngon lắm nhé!”
“Không thích đâu, bố con nấu mới ngon!” Đường
Đường phản đối rất kiên quyết.
Ninh Quốc Năng không muốn so đo với một thiên sứ
17:30 „1l 4G 88 ›
‹ Chương 47: Trách mắng
bé nhỏ nên chỉ cười khà khà: “Xem phim hoạt hình trước
nào!”
Thấy Đường Đường được ông ngoại chăm sóc, Hoắc
Khải không để tâm nữa. Anh bước tới trước cửa hàng,
đứng đó như thần gác cửa.
Mới sáng sớm nên gần như chẳng có khách, cho dù
họ muốn mua hoa quả cũng tới cửa hàng của Cố Hải
Dương.
Ninh Ngọc Lâm bước ra khỏi phòng bếp, thấy Hoắc
Khải đứng lẻ loi ở đó, định trò chuyện với anh vài câu, nào
ngờ bị Ninh Quốc Năng mắng cho một trận, đuổi đi.
Bất đắc dĩ, Ninh Ngọc Lâm đành lên gác tìm Ninh
Thần.
Qua khoảng năm mười phút, hai mẹ con mới từ trên
gác đi xuống.
Mắt của hai người đều ửng đỏ, dường như vừa khóc
xong.
Ninh Thần cố gắng kể tốt về cuộc sống của mình
trong mấy năm qua, nhưng những gì cô phải chịu đựng đã
bị Ninh Ngọc Lâm tiết lộ ra ngoài từ lâu rồi. Biết con gái
sống khổ sở, nhưng phải che che giấu giấu trước mặt
người trong nhà, Đặng Tuấn Mai càng thêm khó chịu.
Lúc xuống tầng, nhìn thấy Hoắc Khải, bà càng ghét
anh con rể này đến cực độ.
17:31 „1l 4G 8 ›
‹ Chương 47: Trách mắng
Năm đó con gái mình gặp ai mà chẳng được người ta
khen? Tất cả mọi người đều cho rằng, cô sẽ lấy được một
người tốt, sống cuộc sống sung sướng.
Nhưng ai ngờ rằng, cô đột nhiên lấy một anh mọt sách
không ai biết mặt gọi tên.
Lý Phong không chỉ là con mọt sách, mà còn mồ côi.
Nghe nói bố mẹ anh mất sớm, chỉ có một chút tài sản đã
được dùng hết vào việc học hành rồi.
Khi Ninh Thần lấy anh, thậm chí đến xe hoa cũng
không có, Ninh Quốc Năng đành phải tìm vài chiếc
Mercedes Benz tiễn cô đi.
Ngày hôm ấy, Ninh Quốc Năng uống hết một cân rượu
Mao Đài đã cất giữ từ lâu, sau đó đập hết hai thùng rượu
còn lại. (Một cân rượu tương đương với nửa lít.)
Những chai rượu hỉ đã được ông cất giữ nhiều năm,
định lôi ra lấy may mắn trong ngày con gái xuất giá bỗng
trở thành cái gai trong mắt, vừa nhìn thấy đã tức hộc máu.
Cũng chính vì con gái lấy phải người chồng không như
ý, hai vợ chồng Ninh Quốc Năng mới ghét Lý Phong đến
độ này.
Thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ,
chuyện này hoàn toàn có thể hiểu được.
Có lẽ vì vừa mới nói chuyện cùng con gái xong nên
Đặng Tuấn Mai vô cùng đau lòng. Sau khi giục cô xuống
nhà, bà lập tức rảo bước tới trước mặt Hoắc Khải và hỏi:
17:31 „1Ï 4G 8 `
‹ Chương 47: Trách mắng
“Cậu định để con gái tôi cứ khổ sở mãi như thế này à? Nói
thẳng thừng nhé. Con gái tôi lúc ở nhà không thiếu ăn
không thiếu mặc, chưa từng chịu khổ. Nhưng cậu nhìn
xem bây giờ con bé thành ra thế nào rồi. Hai bàn tay thô
ráp như phụ nữ làm việc đồng áng, da dẻ cũng xấu, đến
cả quần áo cũng là đồ cũ từ mấy năm trước. Không phải
tôi muốn mắng mỏ cậu, nhưng cậu lấy được một người vợ
tốt mà cậu đối xử với con bé như thế? Không sợ bị sét
đánh à!”
Giọng điệu của Đặng Tuấn Mai rất kích động, Ninh
Thần vội vàng bước tới khuyên can: “Mẹ, A Phong thực
sự thay đổi rất nhiều, không còn giống lúc trước nữa rồi!”
“Có gì khác đâu chứ? Tết nhất, đến một câu bố mẹ
cũng không biết gọi, đứng đây như cái cột ấy, có khác gì
đâu?” Đặng Tuấn Mai tỏ ra bất mãn.
Anh không gọi bố mẹ là vì vừa mới gặp mặt, Ninh
Quốc Năng đã bắt đầu mắng chửi. Đặng Tuấn Mai lấy
chuyện này ra để nói, thực chất là đang gây sự.
Nhưng bà gây sự cũng có nguyên nhân cả, ai làm bố
mẹ nhìn thấy con cái chịu cực chịu khổ mà không đau
lòng, không tức giận?
Hoắc Khải hiểu được tâm trạng của Đặng Tuấn Mai,
thậm chí rất ngưỡng mộ Ninh Thần có được người bố
người mẹ như vậy.
Ở nhà họ Hoắc, không ai vì Hoắc Khải mà nói như vậy.
17:31 „1l 4G 8 ›
‹ Chương 47: Trách mắng
Anh chịu khổ, chịu mệt, đổ mồ hôi, sôi nước mắt, đều
vì cống hiến cho gia tộc.
Chưa chết thì anh phải ló đầu ra, chết thì chôn.
Trong trí nhớ của Hoắc Khải, bố mẹ anh cực kỳ
nghiêm khắc, nghiêm khắc đến mức gần như vô tình.
Cái gì là tình thương của bố mẹ, cái gì là niềm vui tuổi
thơ, anh không hề có ấn tượng.
Nếu có, chỉ có đủ thứ kiến thức không giới hạn phải
học từ khi còn nhỏ đến lớn, học cách quan sát nắm bắt
lòng người, học cách bày mưu tính kế, quyết định sách
lược.
Anh biết mọi thủ đoạn để giúp người ta thành công,
chỉ thiếu mỗi tình cảm cơ bản nhất, mà đây cũng là
nguyên nhân chủ yếu khiến Hoắc Khải thề rằng nhất định
sẽ bảo vệ hai mẹ con cô dù chỉ được Đường Đường chia
cho nửa cây xúc xích.
“Mẹ, mẹ mắng rất đúng!”. gương mặt Hoắc Khải rất
thành khẩn: “Trước kia con đã để hai mẹ con cô ấy chịu
khổ, không có gì để biện hộ cả. Nhưng con đang thay đổi,
và con có thể chắc chắn, con nhất định sẽ tốt hơn. Cho
nên, mong mẹ và bố cho con một cơ hội. Nếu con không
thể chứng minh được bản thân mình, vậy thì cho dù bố
mẹ cầm chổi quét đi, cầm gậy đuổi đánh, con cũng không
nói nửa lời!”