“Bố, gần đây biểu hiện của anh Phong nhà con tốt
lắm…“ Ninh Thần nói mấy câu đỡ lời rất hợp hoàn cảnh.
Tuy Ninh Quốc Năng không phản bác một cách rõ rệt,
nhưng vẫn lầm bầm: “Không phải mới kiếm được ít hoa
quả hay sao, làm như ghê gớm lắm không bằng”.
Đặng Tuấn Mai cười cười kéo Ninh Thần ngồi xuống
phòng ăn nhỏ ở phía sau: “Tính tình bố con như thế đấy,
tốt hay không tốt, trong lòng ông ấy tự biết, chỉ cứng
miệng thế thôi. Nhưng con cũng đừng bị người ta lừa dễ
quá. Cho dù nó thực sự thay đổi được một số khuyết điểm
như con nói, nhưng mấy năm nay con chịu cực chịu khổ
có phải là uổng phí đâu?”
“Mẹ, thực ra con cũng không chịu khổ gì” Ninh Thần
cúi đầu nói.
“Cái nhà cũ nát của cậu ta đã bắt đầu ở từ thời ông
nội rồi. Mẹ nghe Ngọc Lâm bảo, lần trước nó tới nhà con
còn bị dột phải không? Đến một căn nhà kinh doanh tử tế
ra hồn còn không mua nổi, con dám bảo con đi theo cậu
ta không phải chịu cực khổ!”, Đặng Tuấn Mai càng nói
càng thấy xót xa, lấy ngón tay trỏ vào trán Ninh Thần:
“Nhìn xem con gầy đến cỡ nào rồi! Cũng trách mẹ nữa,
ngày xưa toàn dạy con tam tòng tứ đức, nếu sớm biết có
ngày hôm nay thì năm xưa không nên dạy con mấy thứ
ấy”
Đặng Tuấn Mai có ba đời tổ tiên là người dạy học,
14:22 .i 4G):
‹ Chương 51: Rượu thịt đề huề
cũng được coi như dòng dõi gia giáo.
Quan niệm và tư tưởng của bà có một phần lớn vẫn
dừng lại ở cuối thế kỷ trước, dạy dỗ con gái rất nghiêm
khắc, mà cũng rất truyền thống.
Trước kia bà vẫn luôn cảm thấy tự hào vì tư tưởng của
mình, dù gần bùn mà không hôi tanh mùi, vừa thanh nhã
vừa giản dị chất phác.
Nhưng bây giờ nhìn con gái mình cực khổ như thế, bà
cực kỳ hối hận vì ngày trước đã truyền thụ những thứ này
cho con.
Sớm biết vậy nên cho cô học cách độc lập tự chủ, dù
cho việc ly hôn kể ra không hay hớm gì, nhưng cũng đỡ
hơn phải cực khổ cả đời.
Còn về những thay đổi của Hoắc Khải, suy nghĩ của
Đặng Tuấn Mai cũng giống với Ninh Quốc Năng.
Mới chỉ là một sự việc, chưa đủ để việc thay đổi của
anh biến thành ấn tượng cố hữu trong lòng họ. Anh con rể
này muốn chứng minh bản thân mình thì phải cho họ thấy
tận mắt nhiều sự thay đổi hơn.
Trước kia họ cũng từng hi vọng như vậy, tiếc rằng mấy
năm qua đi rồi, Lý Phong không mang đến bất kỳ hi vọng
nào cho họ.
Đường Đường tung tăng chạy vào phòng bếp, bên
trong vọng ra tiếng nói cười hỉ hả của cô bé và Hoắc Khải,
tiếng nồi niêu xoong chảo va vào nhau, hương thơm dần
14:22 „1l 4G M ›
‹ Chương 51: Rượu thịt đề huề
dần lan ra.
Đặng Tuấn Mai ngồi trong phòng ăn quay đầu nhìn
phòng bếp, hương thơm lan ra rất quyến rũ, làm bà vô
thức khit khit mũi.
Ninh Thần nhạy cảm quan sát được điều này nên lập
tức nói: “Không biết A Phong học nấu nướng từ bao giờ,
anh ấy nấu cơm ngon lắm, đến cả Ngọc Lâm cũng thích
ăn”
“Cậu ta biết nấu cơm thật sao?” Đặng Tuấn Mai có vẻ
kinh ngạc.
Trong tưởng tượng của bà, Lý Phong là con mọt sách,
ngoài học hành ra thì chẳng biết làm gì cả. Nếu bảo anh
gọt vỏ khoai tây, chắc anh sẽ khiến củ khoai chỉ còn bằng
đầu ngón tay.
“Lát nữa mẹ nếm thử xem, thật sự rất ngon ạ” Ninh
Thần đáp.
Trong lúc họ đang nói chuyện, Ninh Ngọc Lâm đã
bưng một cái đĩa nhỏ ra, gương mặt cực kỳ đắc ý: “Ten
ten ten tèn, cua sốt cay, trình bày như nhà hàng năm sao,
xin phép lên đĩa cho hai bà chủ đây!”
“Lẻo mép!“ Đặng Tuấn Mai mắng yêu một câu, nhưng
khi cúi đầu nhìn xuống, bà cũng thấy kinh ngạc.
Trong đĩa nhỏ có bảy tám con cua được bày rất chỉnh
tề, đủ thứ hương liệu phối cùng tương ớt lên men tỏa ra
mùa thơm nức mũi.
14:22 „1l 4G 8 ›
‹ Chương 51: Rượu thịt đề huề
Lúc đặt cái đĩa xuống, Ninh Ngọc Lâm đặt hơi mạnh,
khiến một con cua tách ra vì rung lắc, thực chất nó đã
được cắt thành tám miếng nhỏ.
Mùi thơm của thịt cua và hương liệu lẫn vào với nhau
khiến Đặng Tuấn Mai cũng không kìm được mà nuốt nước
bọt.
Trông có vẻ rất ngon đấy chứ nhỉ?
Trước kia Ninh Ngọc Lâm đòi Hoắc Khải vào bếp giúp
đỡ, Đặng Tuấn Mai còn tưởng họ định diễn kịch cho người
ta xem thôi, không ngờ cũng rất ra gì đấy chứ.
Đến cả khách hàng mua hoa quả ở bên ngoài cũng
phải liếc vào phòng khách, ai thân quen hơn thì hô lên:
“Chị dâu, mới sáng sớm ra nấu món gì mà thơm thế?”
Đặng Tuấn Mai hoàn hồn lại nên đáp lời: “Ngọc Lâm
nấu cua sốt cay, vào thử một con?”
“Công lao này con không dám mạo nhận đâu nha!”,
Ninh Ngọc Lâm hô lên với bên ngoài: “Anh rể con nấu đó,
chú ơi, vào thử miếng đi chú? Không thu tiền đâu!”
“Anh rể?” vị khách quen kia thoáng sững người, bấy
giờ mới chú ý tới Ninh Thần ngồi ở bên trong. Người này
nhìn Ninh Quốc Năng với vẻ kinh ngạc rồi thì thầm hỏi:
“Mới đổi con rể à?”
Nhà họ Ninh chỉ có một cô con gái, tất nhiên chỉ có
một anh con rể. Nhưng anh con rể Lý Phong trước đó nổi
tiếng là không biết làm gì hết.
14:22 „1Ï 4G 8
‹ Chương 51: Rượu thịt đề huề
Nếu nói món ăn thơm ngào ngạt này do cậu ta nấu ra,
không một ai tin.
Ninh Quốc Năng phát ngượng vì câu hỏi này. Nếu nói
chưa đổi, cảm giác như đang tự vả vào mặt mình. Dù sao
chính ông đã từng nói trước mặt mọi người, chỉ cần ông
vẫn còn sống, tuyệt đối không cho Lý Phong vác xác đến
nhà mình nữa.
Nhưng nếu nói đổi rồi… thế chẳng phải là chém gió à!
“Gì mà hỏi nhiều vậy, ba mươi tệ bốn hào!” Ninh Quốc
Năng đành coi như không nghe thấy. Ông đưa hoa quả
cho đối phương rồi thúc giục: “Nhanh lên nào, đằng sau
vẫn còn mấy người nữa kìa!”
Vị khách quen kia cũng không để bụng vì biết rằng
câu hỏi này ít nhiều gì cũng làm người ta lúng túng, chỉ
mỉm cười lấy lòng rồi không truy hỏi thêm.
Qua khoảng bốn mươi phút, loạt khách được chiếc xe
đông lạnh kia hút tới cuối cùng cũng đi hết, Ninh Ngọc
Lâm ở bên cạnh vừa gặm càng cua vừa hô hào: “Bố ơi,
xong việc chưa, mau vào ăn cua thôi, ngon lắm luôn!”
“Mày chưa từng ăn cua hay gì mà gào ầm lên như thế,
ra cái thể thống gì! Cả ngày chỉ biết ăn với uống!“ Ninh
Quốc Năng xị mặt ra quở trách.
“Ông ngoại ơi, vào ăn cua thôi, ngon lắm ông ạ!”
Đường Đường cũng hô theo.
14:22 „1l 4G M ›
‹ Chương 51: Rượu thịt đề huề
“Đúng là cháu gái thương ông nhất!” Ninh Quốc Năng
đáp.
Ninh Ngọc Lâm tỏ vẻ tổn thương, cảm thấy con cua
sốt cay trong miệng mình đã không còn hương vị gì nữa.
Ninh Quốc Năng nói rồi đi vào phòng ăn, sau đó sững
sờ nhìn thấy ba món ăn bày trên bàn.
Ngoài cua sốt cay, còn có thêm măng tây xào tỏi và
một bát canh thịt dê rất to.
Măng tây màu xanh ngọc, được nước sốt tôn thêm
màu sắc, phản chiếu ánh sáng nhu hòa.
Mà canh thịt dê trắng như màu sữa bò được bỏ thêm
một nắm rau thêm, vừa át đi mùi tanh, vừa giúp thịt dê
thêm đậm vị.
Cho dù chỉ có ba món ăn, nhưng món nào nhìn vào
cũng sang chảnh, cao cấp, khiến người ta nhìn thôi cũng
sáng ngời hai mắt lên.
Đặng Tuấn Mai cũng nói hùa theo: “Qua đây thử đi,
ngon lắm đấy bố bọn trẻ, không kém gì nhà hàng luôn”.
“Ngon hơn nhà hàng chứ bà ngoại!” Đường Đường ở
bên cạnh tỏ vẻ bất mãn.
“Rồi rồi rồi, ngon hơn nhà hàng, tổ tông của bà ạ!”
Đặng Tuấn Mai tỏ ra cưng chiều cháu gái.
Ninh Quốc Năng vô thức đảo mắt nhìn xung quanh
nhưng không thấy bóng dáng Hoắc Khải đâu, chỉ nghe
14:22 „1Ï 4G 8 `
‹ Chương 51: Rượu thịt đề huề
thấy tiếng chày cán bột thỉnh thoảng vọng ra từ trong
bếp.
Ninh Thần chủ động giải thích: “Anh ấy mua hơi nhiều
cua, còn mua thêm nửa cân thịt ba chỉ thượng hạng, định
gói Ít bánh bao súp với sủi cảo, chắc phải thêm một lúc
nữa mới ngồi ăn được”.
“Ai thèm chứ!” Ninh Quốc Năng lầm bầm rồi ngồi
xuống, nhìn trái ngó phải, vạch lá tìm sâu: “Chưa đến giờ
ăn cơm mà nấu nhiều món thế này làm gì? Đến cả giờ ăn
cơm cũng không biết hả, có bị ngu không thế?”
“Ông không bớt đi vài câu được à? Ai quy định giờ ăn
cơm hả?”, Đặng Tuấn Mai nhét một đôi đũa vào tay ông.
“Bố, uống vài ly đi, Nữ Nhi Hồng thượng đẳng, đậm vị
lắm” Ninh Ngọc Lâm nói rồi rót Nữ Nhi Hồng còn ấm cho
Ninh Quốc Năng.
Đối với món rượu trong ly, Ninh Quốc Năng khá yêu
thích nên cười khà khà: “Thằng nhóc này biết hiếu thuận
với bố từ bao giờ thế? Không uổng công bố nuôi mày lớn
chừng đây!”
Ninh Ngọc Lâm lúng túng đặt hũ rượu xuống rồi nói:
“À thì, rượu này Lý Phong mua đấy chứ…”
Ninh Quốc Năng vừa nâng được ly rượu lên, lập tức
ngừng lại.
Ông đặt ly xuống bàn nghe “cạch” một cái, trầm giọng
mắng: “Trong nhà hết rượu rồi à? Hay là hết tiền mua
14:23 „1l 4G 8 ›
‹ Chương 51: Rượu thịt đề huề
rượu? Cứ nhât thiêt phải uông rượu của cậu ta?”
“Bố, A Phong biết bố thích uống rượu vàng nên cố ý
mua loại rượu ngâm hai mươi năm, nói rằng cua uống với
loại này vừa hợp, bố…” Ninh Thần vội vàng giải thích.
Ninh Quốc Năng đương nhiên biết rượu trong ly là
rượu thượng hạng, rượu ngon hay dở, ông chỉ cần ngửi
một cái đã biết rồi.
Nhưng rượu ngon đến mấy, chỉ cần là rượu Hoắc Khải
mang tới, ông không muốn uống nữa.
Chuyện hoa quả đã phải chịu ơn huệ thằng nhóc kia
thì thôi, bây giờ phải ăn cua cậu ta nấu, uống rượu vàng
cậu ta mua, mặt mũi của ông còn để vào đâu được?
Ninh Quốc Năng suy cho cùng vẫn là trưởng bối,
không thể bỏ bớt thể diện của bản thân được.
“Bố, làm sao mà bố cứ phải cố chấp như thế, thực ra
anh rễ…”
Ninh Ngọc Lâm mới nói được nửa chừng đã bị Đặng
Tuấn Mai kéo tay, bởi vì mặt mũi Ninh Quốc Năng càng lúc
càng sa sầm. Nếu cậu ta nói thêm vài câu nữa, e là ông
hất cả bàn ăn đi cũng chưa biết chừng.
Hôm nay là ngày đầu con gái về nhà mẹ sau mấy năm
trời, Đặng Tuấn Mai cũng không muốn khiến ngày hôm
nay quá khó coi.
“Thôi vậy, không uống thì không uống!”, Đặng Tuấn
Mai đành giảng hòa. Ninh Ngọc Lâm hiểu ý của bà, cũng không nhiều lời
thêm, chỉ bất giác liếc mắt về phía Ninh Thần.