Phải công nhận, tự mình xoa bóp với được người khác
xoa bóp cho hoàn toàn khác biệt.
Nhất là khi ngón tay của Ninh Thần rất thon, tuy rằng
Vì phải thường xuyên làm việc nhà nên da dẻ không còn
mềm mịn như lúc trước, nhưng động tác nắn bóp của cô
dường như vẫn đủ lan tới nơi sâu thẳm trong nội tâm
người khác.
Sự dịu dàng ấy, không thể nào từ chối được.
Chẳng qua, có lẽ vì tư thế để tiện cho nắn bóp nên hai
người cách nhau khá gần. Lưng của anh có thể cảm nhận
rõ rệt hơi ấm và sự mềm mại từ cơ thể của Ninh Thần.
Điều này khiến Hoắc Khải cảm thấy khá lúng túng, anh
vội vàng nói: “Anh không sao đâu, không cần bóp nữa”.
Nói xong, anh ngả người về phía trước, vén chăn lên
định xuống giường.
Thế mà vừa vén chăn lên, nhìn rõ đôi chân trần lộ ra
ngoài của mình, Hoắc Khải vội vàng đắp chăn vào.
“Quần áo của anh đâu?”, anh hỏi cô với vẻ ngượng
ngập.
Cậu chủ lớn nhà họ Hoắc từng trải qua bao nhiêu
thăng trầm mà lúc này lại suýt nữa đỏ mặt chỉ vì không
mặc quần áo.
Ninh Thần tụt xuống khỏi giường, nhìn thấy sắc mặt
của anh mà bật cười: “Anh uống nhiều rượu thế, mùi khó
15:54 .i 4GÍE )›
< Chương 54: Chốn dịu dàng, ấm áp
ngửi quá, em cởi quân áo ra giặt cho anh rôi. Có phải
người ngoài đâu, ở trước mặt em mà anh ngượng ngùng
làm gì”.
Nhìn Ninh Thần cũng thay một bộ quần áo mặc ở nhà
thoải mái và thướt tha hơn, Hoắc Khải biết cô không hề
coi mình như người ngoài.
Trên phương diện pháp luật, hai người là vợ chồng
danh chính ngôn thuận.
Trên phương diện tình cảm, do biểu hiện xuất sắc đến
khác lạ của anh trong thời gian này, ấn tượng trong lòng
Ninh Thần về anh cũng thay đổi, khiến quan hệ của đôi
bên thân mật hơn lúc trước rất nhiều.
Cho nên Ninh Thần không quá ngượng ngùng với anh,
dù sao cả hai cũng có với nhau một mặt con rồi.
Nhưng Hoắc Khải thì khác, linh hồn trong cơ thể anh
đã không phải Lý Phong nữa, từ đầu đến cuối anh không
thể nào phá vỡ được chướng ngại tâm lý của mình.
Đúng lúc này, Ninh Thần đột nhiên cúi người ghé
xuống trước mặt anh, nhìn anh với vẻ hào hứng: “Sao thế,
anh ngượng thật à?”
Bộ đồ ở nhà rất rộng rãi, cái gì nên nhìn, cái gì không
nên nhìn, không có thứ gì che chắn được.
Hoắc Khải rất cố gắng để tầm mắt của mình không
liếc về những nơi không nên nhìn, nhưng mảng trắng nõn
nà đó thoáng hiện ra vẫn như chiếc móc câu dắt mất tâm
15:54 .i 4GÍ8 )›
‹ Chương 54: Chốn dịu dàng, ấm áp
trí và linh hồn anh.
Nhất là khi Ninh Thần gần anh đến như vậy. Mùi thơm
nhẹ nhàng trên người cô thoảng qua, đôi môi anh đào
căng mọng gần ngay trước mắt khiến người ta chỉ muốn
ôm hôn.
Ninh Thần không hề đề phòng, cũng chưa từng nghĩ
xem người đàn ông đang ngồi đối diện mình rốt cuộc là ai,
vì trong mắt cô, đây chính là chồng mình.
Chỉ khổ cho Hoắc Khải, tiến lên cũng không phải, lùi
lại cũng không xong.
Sau cùng, anh đành lặng lẽ nhích người ra sau một
chút: “À thì, đâu thể ra ngoài mà không mặc quần áo
được…”
“Quần áo ở ngay bên cạnh anh đấy thôi? Ngọc Lâm
vừa mua đấy, chưa mặc đâu, số đo của hai anh em chắc
cũng tương đương”, Ninh Thần chỉ vào đầu giường.
Hoắc Khải quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một bộ
quần áo thể dục mới tinh đặt ở đó.
Không kịp quan tâm tới những điều khác, anh vội vàng
quơ lấy quần áo mặc lên người. Ninh Thần ở bên cạnh
thấy cảnh ấy chỉ cười khẽ, cô cảm thấy Lý Phong hôm nay
thật đáng yêu.
“À phải rồi, hôm nay anh chuốc cho bố uống kha khá
rượu, tuy biết anh muốn dùng cách này để hòa hoãn quan
15:54 si 4GÍ8
‹ Chương 54: Chốn dịu dàng, ấm áp
hệ của hai bố con, nhưng bố mình cũng có tuổi rồi, dùng
cách này phải biết điểm dừng nhé!” Ninh Thần nói.
“Anh biết” mặc quần áo xong, vẻ ngượng ngùng trong
lòng Hoắc Khải cũng tiêu tan đi rất nhiều. Anh vỗ vỗ mặt,
hỏi cô: “Bây giờ bố thế nào rồi? Vẫn đang ngủ à?”
“Bố dậy sớm hơn anh nhiều, ban nãy xuống nhà uống
bát cháo rồi còn ăn thêm hai cái bánh bao súp anh gói,
mùi vị thực sự rất ngon”, Ninh Thần nói.
Bánh bao súp phải nhờ Đặng Tuấn Mai và Ninh Thần
khuyên nhủ ông mới chịu ăn, nhưng từ biểu cảm của Ninh
Quốc Năng là biết chắc hẳn ông cũng rất thích.
Chẳng qua ông sống chết vẫn muốn giữ thể diện, ăn
xong hai cái rồi cứ khăng khăng chê bánh bao khó nuốt,
thậm chí đến Đường Đường cũng cười nhạo ông chừng
này tuổi đầu rồi còn nói dối, khiến Ninh Quốc Năng rất
lúng túng.
“Bố mẹ thích ăn là được, sau này anh sẽ gói nhiều hơn
một tí, thứ này để đông lạnh rồi có thể lưu trữ trong thời
gian dài. Anh nhớ em từng nói, bố rất thích ăn các loại mỳ
nhỉ? Sau này anh sẽ làm một bữa mỳ xào hành cho bố ăn,
chắc cũng không tệ lắm”, Hoắc Khải ngẫm nghĩ.
Ninh Thần lặng lẽ nhìn anh rồi đột nhiên hỏi: “Anh
không thấy tủi thân à?“
“Sao cơ?” Hoắc Khải nhìn cô, sau đó lập tức hiểu ra,
lắc lắc đầu: “Trước kia anh chưa làm tốt, bị mắng vài câu
15:54 .i 4GÍ8 )›
‹ Chương 54: Chốn dịu dàng, ấm áp
cũng là chuyện bình thường. Không có gì để tủi với hờn
cả. Nếu làm không tốt mà cứ đòi được người khác ngợi
khen mới là vô lý đấy.”
Ninh Thần nhìn anh với vẻ yên tâm: “Anh có thể nghĩ
được như thế, em rất vui.”
“Em vui là được…”
Anh chưa nói dứt câu, Ninh Thần đột ngột tiến lên
phía trước, đặt một nụ hôn trên gò má anh, mỉm cười đáp
lời: “Nhưng em thích anh lúc anh không say xỉn hơn.
Xuống ăn cơm thôi! Để em giúp anh hâm nóng cháo!”
Nói xong, Ninh Thần quay người rời đi.
Hoắc Khải đờ đẫn sờ lên má, cảm giác ấm nóng dường
như vẫn còn phảng phất.
Nghe thấy tiếng bước chân Ninh Thần chạy xuống
tầng, Hoắc Khải cười khổ, xem ra hình như biểu hiện của
anh tốt quá nhỉ?
Mới vậy mà cô đã chủ động hôn anh, nếu anh thể hiện
tốt hơn chút nữa, chẳng phải…
Nếu đến lúc ấy thật, mình nên làm thế nào?
Chỉ cần nghĩ đến việc mỗi ngày sau khi quay về sẽ
được chung chăn chung gối cùng Ninh Thần, Hoắc Khải
đã thấy nhức đầu.
Một người phụ nữ cực kỳ quyến rũ như cô cùng một
người đàn ông hết sức khỏe mạnh như Hoắc Khải, anh
15:54 .i 4GÍ8 )›
‹ Chương 54: Chốn dịu dàng, ấm áp
không dám chắc khả năng tự kiểm chế của mình có thể
kéo dài trong bao lâu.
Có lúc Hoắc Khải cũng nghĩ, cứ sống trong mơ mơ hồ
hồ như thế này đi, dù sao cũng chẳng ai biết mà.
Nhưng trong lòng vẫn luôn tồn tại cảm giác hục hặc,
lỡ như một ngày nào đó Ninh Thần biết anh không phải
người chồng chân chính của cô thì sao?
Liệu cô ấy có thể chấp nhận được không?
Ninh Thần là người chất phác nhất trong số những
phụ nữ mà anh từng gặp.
Vẻ lương thiện, chân chất, dịu dàng của cô khiến Hoắc
Khải không nỡ lòng nào làm cô tổn thương.
Chưa được bao lâu sau, Đường Đường chạy lên tầng,
kéo tay Hoắc Khải: “Bố ơi, mẹ bảo con gọi bố xuống nhà
ăn cơm! Bà nội nấu cháo hải sản, ngon lắm luôn!”
Có được đứa con gái cưng vừa đáng yêu vừa ngoan
ngoãn thế này, Hoắc Khải thở dài trong lòng, thôi vậy, đến
đâu hay đến đó.
Nếu một ngày anh thực sự không kiểm soát được bản
thân, nhất thời dao động làm chuyện gì đó, chắc chắn anh
sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
Suy cho cùng, xét từ góc độ nào đó, Hoắc Khải đã
sống lại cả cuộc đời.
Mà trong cuộc đời này, Ninh Thần là người phụ nữ đầu
15:54 . 4GÍ8 )
‹ Chương 54: Chốn dịu dàng, ấm áp
tiên của anh.
Khi anh xuống nhà cùng Đường Đường thì Ninh Thần
đang bưng một bát cháo ra khỏi bếp. Thấy anh xuống, cô
vội nói: “Ngồi xuống ăn đã, anh có muốn ăn thêm trứng
muối không?”
“Không cần đâu, uống ít cháo là được rồi!” Hoắc Khải
quay đầu liếc mắt nhìn cửa hàng, thấy Ninh Quốc Năng và
Đặng Tuấn Mai đang niềm nở đón khách.
Nhờ lô hàng chất lượng cao nhập từ cửa hàng hoa quả
Hoằng Viễn cộng thêm công sức tuyên truyền từ nhóm
khách lúc trưa, công việc buôn bán buổi chiều và tối phát
đạt hơn hẳn.
Tuy vẫn chưa hoàn toàn khôi phục được như thời kỳ
đỉnh cao, nhưng cũng đỡ hơn khung cảnh khách khứa lèo
tèo lúc trước rất nhiều.
Ninh Quốc Năng cũng chú ý thấy Hoắc Khải đã xuống,
ông liếc qua, khẽ hừ một tiếng nhưng cũng không tỏ thái
độ gì khác.
“Đừng có hầm hừ nữa, không phải chỉ gục trước người
ta vài chén thôi à. Chẳng hiểu nổi đàn ông đàn ang làm
sao lại thích so đo với nhau trên bàn rượu thế”, Đặng Tuấn
Mai đang đứng cân hoa quả cho khách ở bên cạnh lên
tiếng.
“Ai nói tôi gục trước cậu ta? Cái trình độ của thằng
nhóc mà đòi làm tôi gục á?”, Ninh Quốc Năng vẫn gân cổ
15:54 . 4Gͧ )
‹ Chương 54: Chốn dịu dàng, ấm áp
cãi bướng.
“Ông uống bét tè lè nhè đến mức nào mà còn không
biết hả? Bây giờ từ đầu đến chân vẫn nồng nặc mùi rượu!
Đúng là hơn nhau ở tuổi trẻ, uống rượu cũng thế thôi. Dù
sao thì cậu ta vẫn còn trẻ, ông ngần này tuổi rồi.” Đặng
Tuấn Mai tức giận nói.
“Có tuổi thì đã làm sao hả? Bàn về rượu bia thì ba
thằng như cậu ta chụm lại cũng không phải đối thủ của tôi
nhé!” thấy biểu cảm hoài nghi của Đặng Tuấn Mai, mặt
mũi Ninh Quốc Năng đỏ lựng lên: “Bà chớ vội không tin,
hôm nay là do tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng, lần sau sẽ
uống tới khi nào cậu ta chui vào gầm bàn mới thôi!”
“Còn thích có lần sau hả? Không đòi quăng cả nó lẫn
bàn ra ngoài nữa à?” Đặng Tuấn Mai cười nhạo.
Ninh Quốc Năng sững người, sau đó thẹn quá hóa
giận: “Quăng, quăng ngay bây giờ đây!”
Đặng Tuấn Mai biết ông chỉ mạnh miệng chứ sẽ không
làm thật đâu, nếu không, đâu thể ngoan ngoãn đứng đây
thu tiền được.
Sở dĩ Ninh Quốc Năng không tiếp tục gây sự nữa có
nguyên nhân lớn đến từ Ninh Thần và Ninh Ngọc Lâm,
ban nãy hai chị em này đã nói đỡ lời cho anh rất nhiều.
Nhất là khi Hoắc Khải chịu hùa theo sở thích của ông.
Rõ ràng tửu lượng không đâu vào đâu mà còn đòi đọ tửu
lượng với ông, cũng vì muốn lấy lòng ông già này.
Hành vi như thế này chưa chắc đã được Ninh Quốc
Năng tán đồng, nhưng ông là bậc cha chú, trong lòng vẫn
trào lên chút cảm giác vượt trội.
Ai cần biết ngày thường cậu kiêu ngạo thế nào, tới
trước mặt lão già này vẫn phải cúi đầu biết sợ, xu nịnh lấy
lòng đấy thôi?
Cộng thêm công việc kinh doanh khá khẩm lên có
công lao nhờ cả ở Hoắc Khải, mà bữa cua trưa nay cùng
món bánh bao súp lóng lánh lúc tối đều là thủ đoạn tạo
dựng ấn tượng tốt cho người khác trong cuộc sống
thường ngày.
Ninh Quốc Năng vốn là cư dân thành phố, nếu anh
thực sự ném cả cục tiền cho ông, chưa biết chừng ông sẽ
tức tối ném trả vào mặt anh.
Càng dùng những ân huệ nho nhỏ như thế này, ông
càng thấy thích.
Không thể không thừa nhận, Hoắc Khải uống một bữa
rượu suông chẳng uổng phí.