“Tốt nghiệp chính quy một trường đại học bình
thường”, Hoắc Khải nói.
Nhìn vẻ mặt của ông lão thì xem ra ông ta không
tin lắm, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ nghĩ là anh
khiêm tốn mà thôi.
“Cậu hay xem sách như thế thì thích nhất quyển
nào?”, ông lão lại hỏi.
Hoắc Khải không cần nghĩ liền nói: “Kế sách chia
rẽ và lôi kéo”.
Ông lão cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Ông ta vốn
cho rằng Hoắc Khải khá quen thuộc với những đầu
sách nước ngoài không phổ biến lắm, nên sách yêu
thích nhất cũng thuộc loại này mới đúng. Không ngờ
lại nhảy ra một quyển “Kế sách chia rẽ và lôi kéo”.
“Nói một chút xem nào, quyển sách đó đem lại lợi
ích gì lớn nhất cho cậu?”
Hoắc Khải trả lời không do dự: “Người nghèo ham
lợi, dùng lợi ích để thu phục. Người yếu khao khát
được tôn trọng, dùng sự khiêm nhường để thu phục.
Người mạnh muốn trở nên mạnh mẽ hơn, dùng năng
lực để thu phục. Người trì trệ yêu thích sự rõ ràng, chỉ
tiết, dùng sự đơn giản để thu phục. Người dũng cảm
lòng dạ ngay thẳng, dùng sự thẳng thắn để thu phục.
Người lớn tuổi thích được ca ngợi, dùng sự lễ phép để
thu phục”.
“Hoá ra là đạo lý về Ngôn Đàm. Quỷ Cốc Tử rất
giỏi về Tung Hoành. Các đệ tử của ông là Thương
Ưởng, Tôn Tẫn, Bàng Quyên, Trương Nghi, Tô Tần đều
là những người nghiên cứu về Tung Hoành lỗi lạc.
Nhưng nếu chỉ nghiên cứu về Ngôn Đàm thì khó tránh
khỏi bố cục quá nhỏ, phải học theo lý luận Tung
Hoành thì mới nắm bắt được đại cuộc”, ông lão nói.
Hoắc Khải cười, nói: “Điều ông muốn nói là, người
nắm trong tay đại cuộc, chính là người làm kinh doanh
không nói về tiền bạc nhưng câu nào cũng bàn về lợi
ích, người làm quan chức không nói về quyền lực
nhưng từng chữ đều lộ ra sự uy nghiêm. Nắm trong
tay đại cuộc chính là nắm được xu thế chung, thuận
theo xu thế thì không cần để ai vào mắt. Giống như
ông, tuy không nói về thân phận, nhưng vừa nhìn lời
nói, cử chỉ thì biết chính là một nhân vật lớn gia thế
hùng hậu, xuất thân phi thường”.
Ông lão nghe cũng thấy vui vẻ, nói: “Cậu đang áp
dụng thủ đoạn dùng lễ nghĩa để thu phục người lớn
tuổi ưa nịnh lên người tôi sao?”
“Từng chữ đều thật tâm từ đáy lòng” Hoắc Khải
cười thản nhiên nói.
Ông lão bật cười rồi nói: “Thật lòng cũng tốt mà
giả bộ cũng được. Người trẻ tuổi như cậu mà nói
chuyện sâu sắc như vậy, tôi rất thích. Thế này đi, sáng
mai đến nhà tôi uống trà. Một lão già gần đất xa trời
như tôi ở nhà rảnh rỗi, vừa may tán gẫu với cậu vài
câu cho đỡ buồn. Không biết có thể hân hạnh đón
tiếp cậu không?”
“Ông đã có lời mời, tôi cũng không dám từ chối”,
Hoắc Khải trả lời.
“Tốt, tốt lắm, đứa trẻ hiểu lễ nghĩa này” ông lão
cười khà khà rồi đọc địa chỉ nhà cho anh, sau đó đưa
quyển “Người học việc” tập ba của Franklin trả cho
anh, nói: “Cậu đã nói lão già như tôi không thích hợp
xem quyển sách này, vậy thì không xem nữa. Ngày
mai lúc đến thì cậu mang giúp tôi một quyển sách”.
Nói xong, ông lão chống gậy rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của ông, nụ cười nhàn nhạt
trên khuôn mặt của Hoắc Khải dần dần biến thành vẻ
nghiêm túc.
Nhìn anh nói chuyện thì có vẻ thoải mái, nhưng
trong lòng thật sự có chút căng thẳng.
Vì anh biết ông lão này. Ông ta tên là Triệu Vĩnh
An, là người có sức ảnh hưởng lớn, mấy chục năm
trước đã trở thành giáo sư văn học. Học trò ở khắp
nơi, không biết có bao nhiêu nhà quyền quý đều là
học trò của ông ta.
Tuy đã nghỉ hưu nhiều năm, nhưng mỗi năm,
người đến thăm hỏi ông ta đều đông như trẩy hội.
Vài năm trước, nhà họ Hoắc có tổ chức một lễ hội
văn học, muốn nhân lần này thúc đẩy sản lượng xuất
bản cho sản phẩm mới nào đó. Hoắc Khải còn tự mình
đến nhà mời ông ta đến dự với tư cách khách mời đặc
biệt.
Tuy rằng Triệu Vĩnh An rất khen ngợi anh nhưng
nói đến quảng bá sản phẩm thì lại nhất quyết từ chối.
Theo lời ông ta nói, năm đó, lúc lên lớp giảng dạy
cho học sinh, trên hành lang chen chúc toàn là người
nên ông ta bị nhiều người dòm ngó đến nỗi phát ngán.
Bây giờ già rồi cũng không muốn bị người ta vây
quanh như xem khỉ diễn xiếc nữa.
Tiền tài danh vọng, đối với ông ta mà nói đã không
còn quan trọng nữa, còn không thoải mái bằng ở nhà
trồng hoa, nuôi chim.
Trong số những người mà Hoắc Khải quen biết,
tầm suy nghĩ của Triệu Vĩnh An đã đạt đến mức cực
cao rồi.
Ông ta đã vượt qua những nhu cầu phổ biến của
thế tục, thay vào đó là theo đuổi sự thăng hoa cấp
cao về mặt tinh thần.
Người như thế tuy rằng có thể sẽ không có đóng
góp quá lớn cho thế giới nhưng cũng không thể xoá
bỏ những công lao trước đây của ông ta. Trong số
nhưng người học trò mà ông ta đã từng dạy, không
tính những người tiền tài hiển hách thì những nhà văn
lớn nổi tiếng thế giới cũng có đến mười mấy vị.
Một nhân vật như vậy, cho dù là Hoắc Khải cũng
phải đối đãi cẩn thận.
Hoắc Khải cũng bất ngờ với lần gặp mặt Triệu Vĩnh
An đầy tình cờ này. Nhưng khi vừa nhìn thấy ông ta,
anh đã nhận ra ngay. Đây chính là một cơ hội!
Nếu có thể được Triệu Vĩnh An xem trọng, vậy thì
việc giao thiệp đã có ông Triệu lót đường, việc kinh
doanh lại có nhà họ Cơ làm chỗ dựa, có lẽ sẽ càng dễ
tiếp cận với sự việc của nhà họ Hoắc.
Nhưng Hoắc Khải cũng không cố ý lấy lòng Triệu
Vĩnh An, vì anh biết rõ, những người như vậy rất tỉnh
tế và nhạy bén. Họ có thể dễ dàng nhìn thấu bản chất
của mọi việc.
Nếu anh chỉ diễn thì ông ta chỉ cần liếc mắt là có
thể nhìn ra. Như vậy chỉ bằng nói vài lời thật lòng.
Ông ta đã vượt qua những nhu cầu phổ biến của
thế tục, thay vào đó là theo đuổi sự thăng hoa cấp
cao về mặt tỉnh thần.
Người như thế tuy rằng có thể sẽ không có đóng
góp quá lớn cho thế giới nhưng cũng không thể xoá
bỏ những công lao trước đây của ông ta. Trong số
nhưng người học trò mà ông ta đã từng dạy, không
tính những người tiền tài hiển hách thì những nhà văn
lớn nổi tiếng thế giới cũng có đến mười mấy vị.
Một nhân vật như vậy, cho dù là Hoắc Khải cũng
phải đối đãi cẩn thận.
Hoắc Khải cũng bất ngờ với lần gặp mặt Triệu Vĩnh
An đầy tình cờ này. Nhưng khi vừa nhìn thấy ông ta,
anh đã nhận ra ngay. Đây chính là một cơ hội!
Nếu có thể được Triệu Vĩnh An xem trọng, vậy thì
việc giao thiệp đã có ông Triệu lót đường, việc kinh
doanh lại có nhà họ Cơ làm chỗ dựa, có lẽ sẽ càng dễ
tiếp cận với sự việc của nhà họ Hoắc.
Nhưng Hoắc Khải cũng không cố ý lấy lòng Triệu
Vĩnh An, vì anh biết rõ, những người như vậy rất tỉnh
tế và nhạy bén. Họ có thể dễ dàng nhìn thấu bản chất
của mọi việc.
Nếu anh chỉ diễn thì ông ta chỉ cần liếc mắt là có
thể nhìn ra. Như vậy chỉ bằng nói vài lời thật lòng.
Hơn nữa, Hoắc Khải cũng có đủ tự tin. Cho dù là
nói đến vài lĩnh vực Triệu Vĩnh An không thích lắm thì
cũng sẽ đều giành được sự khen ngợi của ông ta.
Sự tự tin của anh, không ai có thể sánh bằng. Đó
là sự kiêu ngạo từ trong linh hồn và khắc sâu vào
xương máu.
Cho dù sống lại trên người của Lý Phong cũng
không bị mất đi.
Việc Triệu Vĩnh An mời anh đến nhà uống trà cũng
đã nằm trong dự tính của anh.
Đây là một cơ hội khó có được. Nhưng cuối cùng,
Triệu Vĩnh An bảo anh đem đến một quyển sách lại là
một thử thách khác.
Nếu quyển sách mà Hoắc Khải đem đến khiến ông
ta hài lòng thì anh sẽ càng được ông ta tán thưởng.
Nếu không hài lòng thì có lẽ, đây chính là lần cuối
cùng gặp mặt uống trà với ông ta.
Ngẩng đầu nhìn đủ loại sách trên giá, Hoắc Khải
cẩn thận suy nghĩ nên đem đến cho ông ta quyển
sách nào.
Chọn quyển sách mà kiến thức có chút uyên thâm
hay là một quyển có nội dung thú vị?
Cùng lúc này, Triệu Vĩnh An đã ra đến ngoài hiệu
sách.
Người đàn ông mặc âu phục luôn đứng đợi ở ngoài
cửa hiệu sách vội vàng bước tới: “Ông Triệu, ông đã
chọn sách xong chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng lại gặp được một chàng trai trẻ
rất thú vị, còn thú vị hơn cả sách” Triệu Vĩnh An cười
nói.
Người đàn ông mặc âu phục cũng không quá bất
ngờ. Anh ta là lái xe kiêm vệ sĩ của Triệu Vĩnh An nên
tuy rằng đứng ngoài cửa nhưng vẫn luôn chú ý đến
tình hình bên trong.
Lúc Triệu Vĩnh An và Hoắc Khải nói chuyện, anh ta
vẫn luôn quan sát. Chỉ là không ngờ, ông lão lại coi
trọng một người trẻ tuổi tình cờ gặp mặt như thế.
Người có thể khiến ông Triệu nói một câu thú vị,
cả trời đất này cũng không được mấy người. Trong
mắt ông ta, đa số đều là những người tầm thường
không chịu nổi, bao gồm cả những người học trò mỗi
năm hớn hở chạy tới biếu quà, chúc thọ ông.
Thấy Triệu Vĩnh An đã lên xe, người đàn ông mặc
âu phục cũng vội vàng lên xe.
Trong lúc khởi động chiếc xe cũ phổ thông chỉ
đáng giá mấy chục ngàn này, người đàn ông mặc âu
phục lại bất giác nhìn sang hiệu sách bên kia.
Triệu Vĩnh An cười khà khà, nói: “Không cần nhìn
đâu. Ngày mai cậu ta qua nhà uống trà, đến lúc đó
cậu sẽ được gặp”.
Người đàn ông mặc âu phục vâng một tiếng, cũng
không ngạc nhiên vì suy nghĩ của mình bị ông lão nhìn
thấu. Anh ta chỉ tò mò, một người trẻ tuổi có thể khiến
ông Triệu khen ngợi một tiếng thú vị, rốt cuộc là thú vị
đến mức nào.
Lúc này, Ninh Thần cũng đã chọn xong sách mua
cho Đường Đường, đa số đều là sách truyện, còn một
số ít là sách hướng dẫn tham khảo.
Thấy Hoắc Khải đang đứng trước giá sách, Ninh
Thần nhìn quyển sách trong tay anh, hỏi: “Anh mua
quyển này à?”
Hoắc Khải lắc đầu, đặt quyển “Người học việc” tập
ba trở lại vị trí ban đầu, nhìn Ninh Thần một cái, đôi
mắt của anh bỗng sáng lên.
Không nói lời nào, anh lập tức chạy đến trước một
giá sách khác, nhìn chăm chú vào những bìa sách đó,
suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng rút ra một quyển
từ trên giá.
Thấy vẻ mặt mừng rỡ của anh, Ninh Thần không
nhịn được hỏi: “Anh mua sách gì mà phấn khởi thế?”
“Điều khiến anh vui không phải là mua sách mà là
ý nghĩa đằng sau quyển sách này” Hoắc Khải lắc qua
lắc lại quyển sách trong tay, vẻ mặt thần bí nói:
“Quyển sách này có thể khiến anh tiết kiệm được một
phần năm công sức để hoàn thành việc anh muốn
làm”.
Ninh Thần bị anh chọc cười, tiết kiệm một phần
năm công sức thì có gì mà khoe khoang chứ.
Cô không biết rằng, mục đích cuối cùng của Hoắc
Khải là trở lại nhà họ Hoắc, nắm giữ trong tay một
dòng họ lớn, tiếng tăm lừng lẫy toàn quốc này.
Muốn làm được việc này, nói thì dễ, làm mới khó.
Đừng nói là một phần năm, nếu chỉ có một phần
mười, một phần trăm thì cũng đều là sự nghiệp to lớn
mà cả đời người bình thường không có cách nào hoàn
thành!
Trong suy nghĩ của Hoắc Khải, Triệu Vĩnh An có
thể giúp anh tiết kiệm một phần năm công sức phải
bỏ ra, mặt khác cũng thể hiện sự coi trọng của anh
đối với ông ta.