Buổi đấu thầu kết thúc, Đường Quân Viễn cũng rời đi.
Trước khi đi anh nhìn lên trên tầng hai của khán phòng.
" Tổng giám đốc giờ đi đâu ạ." Trương Hạo nhìn vào gương chiếu hậu hỏi.
" Đến đường Tây Sơn."
" Vâng."
" Vương Bình ông ta là một người rất giữ chữ tín, anh làm cách gì lại khiến ông ta tự mình để Đường Thị tham gia vào buổi thầu lần này, còn để Quân Viễn tham gia vào việc làm ăn của ông ta vậy." Cô nghi hoặc hỏi.
Đường Quân Vũ cười cười, rồi nói.
" Lúc đầu ông ta cũng không có đồng ý, nhưng thương trường là chiến trường.
Ai đi đàm phán lại không có con át chủ bài chứ.
Ông ta cũng không thể từ chối được một mối làm ăn hời như vậy, mà người có thể đáp ứng được yêu cầu của ông ta thì chỉ có Quân Viễn.
Còn Mặc Định Quốc chỉ là hữu danh vô thực."
" Vậy ông ta đã ra điều kiện gì với anh."
Quân Vũ nhìn cô một lúc lâu mới nói." Người gặp Vương Bình không phải anh mà là Quân Viễn."
Y Thần cũng không mấy bất ngờ, vì cô biết Quân Vũ không muốn cản em trai mình.
Cũng là vốn dĩ anh không tham gia vào Đường Thị nên cũng khó để có thể ra điều kiện với Vương Bình.
Chiếc xe chạy trong màn đêm, Trương Hạo không nhịn nổi tò mò hỏi.
" Tổng giám đốc, vốn dĩ Vương tổng ông ta là một người rất khó bàn chuyện làm ăn.
Nhưng lần này chúng ta lại có thể đánh vào thị trường ở An Dương, đã vậy còn bỏ ra một khoản tiền lớn vào Vương Thị,rốt cuộc là anh có tính toán gì."
Anh nhếch miệng.
Ra câu hỏi cho Trương Hạo " Muốn dụ rắn ra khỏi hang, thì điều đầu tiên cậu cần làm là gì."
" Tất nhiên là thả mồi." Lúc này cậu mới bừng tỉnh.! " Là muốn đưa người đứng sau ra ngoài."
" Thông minh."
Chiếc xe vừa đến, anh bước xuống xe.
Nhìn bãi đất trống, một màu đen bao trọn.
Anh cứ đứng như vậy cả một tiếng đồng hồ.
Gió đêm ở đây rất dễ chịu, không như ở Nam Dương anh nhớ cô từng nói.
Quê hương của cô ở đây.
…" Đúng là một nơi hợp với em." Anh cười nhẹ.!..
Mặc Định Quốc sau khi trở về, ông ta tức giận tra hỏi trợ lý của mình.
" Không phải cậu đã điều tra danh sách những người tham gia cuộc đấu thầu lần này kĩ càng rồi sao, tại sao lại không tra được có tên của Đường Quân Viễn hả."
" Đúng là trong bản danh sách đó không có tên của anh ta, nhưng theo tôi nghĩ thì họ đã liên lạc qua điện thoại hoặc gặp riêng."
" Vậy còn người cậu cho đi theo dõi Vương Bình, tại sao lại không biết điều này." Ông ta tức giận, ném tập gạt tàn thuốc vào đầu Kiêu Lĩnh.
Máu cũng theo đó chạy xuống, cậu vẫn đứng im lặng không một lời.
Cô thư ký đứng gần đó, gương mặt tái nhợt.
Không dám lên tiếng.
Cậu ta cũng chỉ cúi đầu, nói." Xin lỗi, đây là tất trách của tôi.
Mong tổng giám đốc bớt giận." Rồi cậu cúi người nhặt gạt tàn thuốc, đặt lại chỗ cũ.
Mặc Định Quốc quát lên." Một lũ vô dụng, đồ ăn hại.
Đường Quân Viễn, dám tẩn tay trên.
Nó tưởng ở đây là Nam Dương sao lại dám làm càn ở đây."
" Nhanh liên lạc với Đường Chí cho tôi, rốt cuộc ông ta là chui ở cái xó nào rồi."
" Vâng." Nói rồi Kiêu Lĩnh cùng cô thư đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng, cô quay sang hỏi anh." Trợ lý Kiêu anh không sao chứ, đầu anh…!"
Anh ta đưa tay lên sờ vào vết thương trên đầu, mặt không biến sắc nói.
" Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, không chết được.
Cô đi làm việc đi, đừng đứng ở đây lại bị mắng."
" Nhưng…" Cô thư kí còn muốn nói gì, nhưng lại thôi.
" Vậy tôi đi trước,anh nhớ xử lý vết thương."
" Ừ!" Kiêu Lĩnh chỉ ừ một tiếng.
Rồi cũng rời đi.!
Đi đến góc khuất, anh ta lấy điện thoại ra gọi.
Rất nhanh liền có một giọng nói trầm thấp vang lên.
" Ông ta thế nào."
" Đúng như anh nói, ông ta tức muốn giết người luôn rồi.
Còn mắng anh nữa đó, nghe mà nhức đầu." Kiêu Lĩnh dựa người vào tường, châm một điếu thuốc.
Nhã một làn khói rồi nói tiếp.
" Ông ta đang muốn em gọi cho Đường Chí, có lẽ họ sẽ gặp nhau.
Nhân cơ hội này đến đó biết được mặt cô gái tên Liana đó luôn."
" Không cần vội, chơi đùa với họ một thời gian nữa.
Tôi cũng không gấp gáp như vậy, với lại tôi cũng muốn tự người đó ra ngoài.
Không mất công phải đào hang làm gì."
" Ý anh là, cô gái đó là người phe đối lập sao." Kiêu Lĩnh không tin hỏi lại.!
" Không biết, được rồi cậu đi làm việc của mình đi, làm phiền cậu một thời gian nữa vậy."
Anh ta cũng không hỏi nhiều, liền trả lời ngắn gọn!" Được." rồi cúp máy.
" Trở về thôi." Anh đứng dậy nói.
" Nhưng việc ở đây vẫn chưa giải quyết xong."
" Đã có người làm thay rồi, về nhà tôi muốn nghỉ ngơi." Anh đi thẳng ra cửa, Trương Hạo cũng vội đi theo.
Trở lại Nam Dương cũng đã là nữa đêm, anh vừa bước vào nhà, thì nghe tiếng động ở phòng bếp.
Liền đi vào, thì thấy cô loay hoay anh đứng dựa vào tường yên lặng quan sát.
Cô mặc một chiếc váy ngủ, dài đến gót chân.
Trên người khoát một chiếc áo.
Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, không hề rời mắt.
Yết hầu anh chuyển động lên xuống.
Y Thần quay lại, cô có chút giật mình.
Cũng vừa lúc bắt gặp ánh mắt đó của anh..