Chương 14: Chí Tôn

Phiên bản 6506 chữ

Lại một tiếng trầm đục.

Đại thụ run rẩy, cành lá lay động, phát ra tiếng rì rào vang động một hồi. Trên thân cây năm người ôm không hết vừa thô vừa to, lúc này xuất hiện một cái hố nhỏ. Lợi Trảo Hầu bị khảm vào bên trong, vài giây qua đi, mới rơi xuống đất. Thân hình nó run rẩy, thất khiếu chảy máu, đôi mắt màu đỏ của nó lóe ra hào quang dữ tợn.

- Mẹ kiếp, con khỉ này có đạo pháp Thị Huyết gia trì, đúng là khó chơi.

Chòm râu dài chửi bới một tiếng, sau đó lại chỉ huy Tửu Tao Cẩu.

- Xông lên đi, tiếp tục chiến đấu!

- Uông!

Tửu Tao Cẩu nghe được mệnh lệnh, tinh thần phấn chấn, lại bay tới, móng vuốt điên cuồng tiếp tục chiến đấu với Lợi Trảo Hầu.

Lợi Trảo Hầu là tiểu yêu thú có tu vi mười hai năm, mà Tửu Tao Cẩu có tu vi mười bốn năm, không chỉ như thế, lại được ngự yêu sư chỉ huy, kết quả của cuộc chiến này đã định. Sở Vân ở một bên lẳng lặng quan sát, nhìn thấy tình cảnh này, trong nội tâm kết luận.

Nói chung, yêu thú có trí tuệ của ngự yêu sư chỉ huy thường thường sẽ vượt qua chênh lệch trình độ tu vi nhất định, thành công khiêu chiến yêu thú hoang dại. Hôm nay tu vi của Lợi Trảo Hầu kém Tửu Tao Cẩu hai năm, kết quả không cần nói cũng biết. Đọc Truyện Online

Mắt thấy tình cảnh của Lợi Trảo Hầu càng trở nên không ổn, Sở Vân không dám tiếp tục ở bên cạnh nhìn nữa, lén lút rời khỏi chiến trường này, chạy vào trong chỗ sâu của rừng rậm.

- Đối phương có hai ngự yêu sư, tám gã đại hán, đội hình cường đại như thế, chỉ cần động một ngòn tay, ta sẽ biến thành mây khói. Tuyệt đối không thể liều mạng với bọn họ. Hiện giờ xem ra, chỉ có thể dùng trí!

Kinh nghiệm chiến đấu của Sở Vân phong phú, tuyệt đối không phải người để mặc cho người khác chém giết, trong lòng hắn không tồn tại may mắn. Thực lực bản thân chưa đủ, chỉ có thể dùng trí. Cẩn thận tự định giá, con Lợi Trảo Hầu kia đã cung cấp cho hắn một suy nghĩ cực kỳ hữu hiệu.

- Trên người của ta có Vô Vị Phấn, có thể che lấp mùi của ta. Có thêm trí nhớ kiếp trước, hoàn cảnh ở nơi đây, ta quen thuộc như lòng bàn tay. Chỉ có thể tá lực mượn lực, không ngừng tiêu hao thực lực đối phương.

Nghĩ ra phương pháp giải quyết, tinh thần hắn phấn chấn.

Trong chỗ sâu của rừng rậm, một thiếu niên mặc áo gai mộc mạc, đang chạy trong đó. Làn da của hắn trắng nõn, tướng mạo thanh tú, trong đôi mắt lóe ra hào quang, giống như hai khỏa bảo thạch. Ở khóe miệng của hắn, hiện lên nụ cười như có như không, như ẩn như hiện.

- Muốn giết người đoạt bảo, động thủ với ta? Hừ! Ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là có đi mà không có về!

Một giờ sau, một đám tráng hán, gặp phải một con Cự Xỉ Sâm Nghiêm tu vi mười sáu năm. Mắt tam giác ra tay, khống chế yêu thú Lục Đạo Đường Lang tu vi mười ba năm, rất vất vả mới chém giết được.

Nửa canh giờ sau, bọn họ gặp phải một bầy Hỏa Tri Chu, lâm vào khổ chiến, mắt tam giác và chòm râu dài liên thủ, gian nan tiêu diệt Chu Mẫu tu vi mười lăm năm, nhưng vẫn phải lưu lại thi thể hai tên tráng hán.

- Tiếp tục như vậy nhất định không được. Yêu nguyên Lục Đạo Đường Lang của ta đã tiêu hao một nửa, càng vào sâu thực lực yêu thú càng cường đại.

Sắc mặt mắt tam giác âm trầm, hắn vốn tự tin cầm chắc thắng lợi trong tay, nhưng hiện giờ thắng lợi đã không cánh mà bay.

Hai mắt chòm râu dài tràn đầy thần sắc phẫn nộ, giọng căm hận chửi bới, nói:

- Mụ nội nó, tiểu tử kia là con thỏ sao? Cho tới bây giờ lão tử còn chưa nhìn thấy thân ảnh của hắn thì hắn đã chạy mất rồi.

Trong nội tâm của tên nhân viên cửa hàng càng ngày càng nặng nề, hắn là người khôn khéo, đã cảm nhận được một tia khí tức âm mưu. Không khỏi chần chờ nói:

- Tình huống hiện giờ có chút không ổn, đối phương có Vô Vị Phấn, có thể che lấp mùi của bản thân, bình yên thông qua đại bộ phận lãnh địa của yêu thú. Hơn nữa ta có cảm giác, hình như hắn đang câu dẫn chúng ta...

- Nói lăng nhăng! Hắn thì tính toán gì chứ? Nguyễn Nhị, nếu ngươi sợ, thì cứ trở về đi. Lão tử rất xem thường lũ hèn nhát. Bị một tên tiểu tử mười ba tuổi chưa mọc lông làm hoảng sợ.

Chòm râu dài khinh thường nhìn tên nhân viên cửa hàng Nguyễn Nhị, xì mũi coi thường hắn.

- Ngươi...

Nhân viên cửa hàng Nguyễn Nhị giận nhưng không dám nói.

- Đủ rồi, Nguyễn Nhị. Không nên nghi thần nghi quỷ, vận khí của tên ranh con quá tốt. Ngươi thân là người lĩnh đội lần này, cũng phải có trách nhiệm. Rõ ràng là do ngươi chuẩn bị không đủ, nếu chúng ta cũng có Vô Vị Phấn, đã bắt được hắn từ sớm rồi.

Mắt tam giác hừ lạnh một tiếng, trong lòng ngực móc ra một bình thuốc, lấy ra một khỏa đan dược căng tròn, lớn bằn đầu ngón tay, đưa cho Lục Đạo Đường Lang ăn.

Con Lục Đạo Đường Lang chỉ bằng một đứa trẻ mới sinh, thân thể màu xanh lá cây, thân thể sáng bóng âm lãnh. Cặp đại đao ở chân trước, so với màu xanh của thân thể, thì nhạt hơn một chút. Miệng lưỡi của nó sắc bén, lúc này nhìn tam giác đầu, mở to miệng ra, nuốt viên đan dược kia vào bụng.

Viên đan dược kia, chính là yêu nguyên đan. Yêu thú ăn vào, có thể bổ sung yêu nguyên. Yêu thú không có yêu nguyên, thì không cách nào thi triển đạo pháp yêu thuật.

Sau một lát, mắt tam giác cảm nhận được yêu nguyên trong cơ thể Lục Đạo Đường Lang, đang chầm chậm tăng lên. Hắn thoả mãn gật đầu, trong mắt hiện ra thần sắc đau lòng.

Viên đan dược này với hắn mà nói, giá cả rất đắt đỏ. Ngày bình thường hắn sẽ cho Lục Đạo Đường Lang tự hành thổ nạp nguyên khí, bổ sung yêu nguyên trong cơ thể. Nhưng vào lúc này, không cho phép hắn làm thế, hắn phải nắm chặt thời gian, đuổi giết Sở Vân.

- Hắc hắc, ngươi rất đau lòng a.

Chòm râu dài liếc mắt nhìn mắt tam giác, lại nhìn Tửu Tao Cẩu của mình. Vết thương chồng chất, lè lưỡi thở hồng hộc, máu trên người đã biến thành màu đen, dính chặt vào lông của nó, chật vật không chịu nổi.

Chòm râu dài cũng có đan dược trong ngực, nhưng không phải lúc vạn bất đắc dĩ, hắn không nở lấy ra sử dụng.

- Mẹ nó, nếu lần sau gặp được yêu thú cản đường, không bắt được tiểu tử kia. Lão tử đành phải sử dụng đan dược.

Trong mắt chòm râu dài lóe ra mực quang dữ tợn. Đuổi bắt Sở Vân, hắn cho rằng rất nắm chắc, nhẹ nhõm đến cực điểm. Nhưng chuyện này lại phát sinh vượt ra ngoài dự kiến của hắn. Hiện giờ bóng dáng Sở Vân còn chưa thấy, bên phía hắn đã chặt vật không chịu nổi rồi.

- Tiếp tục đuổi theo! Đuổi bắt tiểu tử kia, lão tử chặt tay của hắn, cắt trym của hắn, chặt bỏ hai cái chân chó của hắn!

Chòm râu dài càng nghĩ càng phẫn nộ, mình đường đường là một ngự yêu sư, đã lấy đi ít nhất một trăm tám mươi mạng người, đêm nay vì đuổi giết một tên tiểu tử chưa mọc lông mà thành ra loại bộ dạng này, chuyện này làm sao hắn chịu nổi.

Bạn đang đọc Chí Tôn của Cổ Chân Nhân

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!