Ngày cuối tuần, bầu trời đầy mây xám. Đứng bên khung cửa kính của một tòa lâu đài tọa lạc trên mảnh triệu $, tay cầm ly vang, ánh mắt Dương lơ đễnh nhìn xa xăm. Những hàng cây cổ thụ nghiêng mình trong gió, những mái nhà cổ kính loang lổ vết thời gian, những ô cửa sổ màu xanh lam, xa xa, có những chú chim nhỏ tung tăng bay lượn trên nền trời. Giây phút thư giãn hiếm hoi của anh bị ngắt quãng bởi tiếng chuông điện thoại.
Dương bước về phía sofa, thuận tay kết nối AirPods và trả lời cuộc gọi của Dũng.
— Tôi nghe đây!
— Thưa Chủ tịch, thông tin về cô gái ở vũ trường Đêm Màu Hồng tôi đã thu thập đầy đủ.
— Anh cứ báo cáo đi!
— Họ tên đầy đủ của cô ấy là Lê Trang Yến, 25 tuổi, hộ khẩu thường trú ở phố Kim Đồng, phường Hợp Giang, thành phố Cao Bằng. Yến không có cha mẹ, năm 4 tuổi được vợ chồng bà Nhật đón từ trại trẻ mồ côi về nuôi. Công việc của Yến là vẽ tranh, làm bartender tại một số quán bar trên địa bàn thành phố. Yến mới đến Hà Nội khoảng 20 ngày nay, lý do là chăm sóc bà chờ phẫu thuật tim trong bệnh viện.
— Chỉ thế thôi à?
— Anh muốn biết thông tin gì nữa?
— Đời tư tình cảm chẳng hạn?
— Bạn trai của cô ấy là Ninh Mạnh Khải, 26 tuổi, bộ đội biên phòng đóng quân ở biên giới Lào.
— Cô ấy đã có người yêu rồi sao?
Dương buột miệng hỏi lại.
— Tại sao Chủ tịch lại muốn biết thông tin về cô gái này?
— Cô gái hẹn tôi ở vũ trường Đêm Màu Hồng… chính là cô ấy. Tôi nghi ngờ cô ta tiếp cận tôi là có mục đích nên mới nói anh điều tra một chút.
— Đó là tất cả những thông tin tôi có thể thu thập được. Anh còn muốn biết thêm điều gì nữa không?
— Vợ chồng bà Nhật có con cái gì không? Tại sao lại nhận nuôi cô ấy?
— Chồng bà Nhật tham gia 2 cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, bị ảnh hưởng bởi chất độc màu da cam… nên hai người họ không có con. Khi đã ở độ tuổi xế chiều, vì quá cô đơn nên họ quyết định đón Yến về nuôi. Chồng bà Nhật mất cách đây chục năm về trước, chỉ còn 2 bà cháu sống trong ngôi nhà cấp 4 ở phố Kim Đồng.
— Tình hình sức khỏe hiện tại của bà Nhật thế nào?
— Bà Nhật đang tiếp nhận điều trị tại một bệnh viện có tiếng trên địa bàn thủ đô Hà Nội, sắp tới sẽ có một cuộc đại phẫu mổ bắt cầu động mạch vành, thay van tim, chi phí cho cuộc phẫu thuật này lên tới hàng tỷ đồng. Theo lời của bác sĩ trong bệnh viện, họ nói, gia đình bà Nhật chưa có đủ kinh phí để làm phẫu thuật nên đang xin bệnh viện trì hoãn lịch mổ.
Nghe đến đây, đầu óc Dương như nổ tung ra. Cô gái ấy bỗng nhiên tìm cách liên hệ với anh, chủ động muốn kết giao bạn bè… liệu có phải vì số tiền phẫu thuật tim cho bà không? Vốn là người làm ăn kinh doanh nên tâm tư của người đàn ông này luôn nhạy bén, bất cứ chuyện gì xảy đến trong cuộc sống cũng đều khiến anh phải cân nhắc và suy xét. Dẫu biết cô gái ấy chủ động tiếp cận mình là có mục đích, nhưng Dương vẫn cảm thấy rất vui, phấn khích. Chính anh cũng không hiểu được cảm xúc của bản thân mình là như thế nào nữa.
Thấy Dương im lặng hồi lâu, Dũng tò mò hỏi thêm:
— Chủ tịch còn muốn hỏi gì nữa không?
— Tạm thời không cần.
Nói rồi Dương tắt máy. Anh ngồi tựa lưng vào sofa, ngón tay lướt trên màn hình cảm ứng, khi danh bạ hiện đến số máy điện thoại của Yến. Dương ngập ngừng không biết có nên gọi điện cho cô ấy hay không. Lần trước hẹn gặp ở vũ trường Đêm Màu Hồng, cũng chính là cô gái ấy chủ động trao đổi số điện thoại với anh. Dương nhấn thao tác gọi, rồi lại hủy, rồi lại gọi, rồi lại hủy… Sau cùng, anh không kiên nhẫn được mà nhấn gọi đi. Lần này không hủy nữa.
Cùng thời điểm đó, Yến đang ngồi bên giường bóp chân tay cho bà, khi nghe tiếng chuông điện thoại, nhìn tên người gọi là Dương, trái tim trong ngực cô xíu chút nữa rơi ra ngoài. Cô chạy vội ra ngoài hành lang bệnh viện, hồi hộp ấn nghe máy.
— Alo!
— Cô đang làm gì thế?
— Tôi đang ngồi chơi thôi. Anh gọi tôi có việc gì không?
— Nay cuối tuần, tôi muốn mời cô ăn bữa tối. Cô sẽ đồng ý chứ?
— Tối nay sao?
— Đúng vậy. Cô có thể bớt chút thời gian không?
— Được.
— Cho tôi địa chỉ của cô, 7h tôi sẽ qua đón.
— Không cần đâu, anh nhắn địa chỉ nhà hàng, tôi sẽ tự đến.
— Vậy được. Cô nhớ đến đúng giờ nhé.
Cuộc gọi kết thúc, Dương bỗng rơi vào trầm tư, anh đã nắm rõ toàn bộ thông tin liên quan đến cô gái ấy, cũng biết rõ giờ này cô ấy đang ở bệnh viện, nhưng không hiểu vì sao Yến không muốn anh đến đón. Cô ấy có mục đích gì đây? Cả ngày dài, Dương mong mỏi đến khi trời tối để được gặp Yến. Khi bóng đêm bao trùm khắp vạn vật cũng là trời đổ cơn mưa. Ánh đèn trong cơn mưa bụi soi xuống Hà Thành như một bức tranh màu nước mờ nhạt, vô cùng nên thơ.
Ngồi bên ghế lái, Dương tựa đầu vào cửa kính xe, mải mê nhìn ngắm toàn cảnh Hà Thành chìm đắm trong màn mưa, tâm trạng vô cùng phức tạp. Tay ôm vô lăng, mắt tập trung nhìn vào dòng người trước mặt, Dũng điều khiển chiếc xe Rolls Royce chậm rãi nhích lên phía trước. Anh buột miệng hỏi Dương:
— Tại sao anh không qua đón cô ấy? Trời mưa như thế này, để cô ấy chật vật đón xe đến điểm hẹn thật bất tiện làm sao.
— Anh nghĩ là tôi không tính đến trường hợp đó à? Tôi có hỏi địa chỉ, có lòng muốn qua đón nhưng cô ấy gạt đi, nói là tự đến được. Người ta đã có ý như vậy rồi, không lẽ anh còn muốn tôi mặt dày năn nỉ đến đón hay sao?
Dũng lập tức im bặt.
Đúng 7h tối Yến có mặt ở nhà hàng mà Dương đã hẹn, theo chỉ dẫn của lễ tân, cô đi vào thang máy và chọn tầng 30. Nhà hàng được thiết kế theo kiểu mở, bàn ăn hình tròn, hai bên đặt hai bộ sofa hình vòng cung rất êm ái. Lúc Yến bước vào đã thấy Dương nhàn hạ ngồi tựa lưng vào sofa, gương mặt không góc chết của người đàn ông ấy bình thản nhìn về khoảng không trước mặt. Yến thấy trái tim trong ngực mình loạn nhịp, cô tự nhủ, nhân cơ hội này, hy vọng có thể thu hẹp khoảng cách với người đàn ông đó.
— Anh chờ tôi lâu chưa?
Yến ngồi xuống ghế đối diện và nhẹ nhàng đặt câu hỏi. Hôm nay cô mặc chiếc quần màu trắng kết hợp với sơ mi cổ tàu lỡ tay có họa tiết là những cánh hoa trắng mong manh, trông cực kỳ thuần khiết. Gương mặt trang điểm nhẹ, mái tóc đánh rối hai bên và thả buông sau gáy, thực sự là một bông hoa tam giác mạch xinh đẹp giữa đại ngàn. Dương nhất thời ngẩn ngơ trước nhan sắc gây thương nhớ này.
— Không lâu. Tôi cũng vừa mới đến thôi. Cô đón xe đến đây có vất vả lắm không? Có bị mưa không?
— Tôi đi grabcar nên không sao.
— Chắc cô cũng đói bụng rồi. Chúng ta ăn tối luôn nhé!?
Yến khẽ gật đầu và đưa mắt quan sát xung quanh, chiếc đèn chùm bằng pha lê tỏa ra hàng ngàn tia sáng màu trắng bạc lung linh mờ ảo, trên tường có gắn những bức tranh thủy mặc cực kỳ đẹp mắt. Dương khẽ ra hiệu, ngay lập tức, nhân viên nhà hàng được đào tạo nghiêm chỉnh nhanh chóng bước vào và bố trí bữa ăn cho khách Vip. Động tác của họ thành thạo, không để những vật dụng tinh xảo ấy va chạm nhau vang lên tiếng động. Tất cả các món đều được đặt đúng chỗ, cuối cùng, người quản lý sành điệu khui nắp chai rượu ra, mùi Hennessy thơm ngát lan tỏa xung quanh.
Yến khẽ cúi đầu xuống, mùi rượu này khiến cô muốn rơi lệ.
Quản lý và nhân viên phục vụ đi ra, cẩn thận đóng kín cửa phòng, không gian được trở về trạng thái yên lặng như vốn dĩ. Trong suy nghĩ của Yến, cô biết người đàn ông trước mặt mình rất giàu, nhưng tưởng tượng và thực tế là hai điều hoàn toàn khác xa nhau. Lần đầu tiên mời một người bạn đi ăn, anh ta đã tạo cho cô một cảm giác choáng ngợp như thế này… Một người đàn ông sở hữu trong tay khối tài sản khổng lồ, liệu suy nghĩ của anh ta có đơn giản? Hoặc anh ta đã ý thức được cô tiếp cận là có mục đích nhưng vẫn bình thản để theo dõi động tĩnh tiếp theo?
Yến bỗng thấy hồi hộp và lo lắng. Cô không biết “kế hoạch” mà mình lên ý tưởng liệu có thực hiện được không, trước mắt, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt và thái độ của người đàn ông kia… cũng đủ bức cho không gian thêm ngột ngạt rồi. Yến tự an ủi chính mình, không sao đâu, chỉ là một bữa ăn mà thôi, nếu như cảm thấy không thuận lợi… Coi như là một trải nghiệm. Đúng vậy, hãy coi nó là một trải nghiệm, không sao cả. Không phải ai cũng có diễm phước được ông trùm tài nguyên khoáng sản mời ăn tối mà lại bảnh trai như thế này đâu.
Dương thong thả nhấp môi ly rượu, sau đó anh hỏi Yến:
— Trước kia cô học ở trường Sư phạm nghệ thuật TW, chắc hẳn đã có quãng thời gian sinh viên rất tươi đẹp ở Hà Nội này rồi, đúng không?
— Đúng vậy. Đó là những năm tháng thanh xuân vô lo, vô nghĩ nhất trong đời tôi.
— Ở Hà Nội này, chắc cô cũng đã khám phá gần hết rồi?
— Xã hội bây giờ đổi khác quá nhiều, hơn nữa, dạo tôi còn là sinh viên nghèo, sống trong khu kí túc tập thể chật hẹp, tiền ăn còn phải chật vật tiết kiệm thì nói gì đến khám phá cuộc sống xa hoa nơi thị thành?
— Nếu như cô muốn, tôi có thể đưa cô đi bất cứ nơi nào cô muốn ở đất thủ đô này.
— Cảm ơn anh.
— Chúng ta là bạn bè, cô không cần phải khách sáo như vậy.
Nghe hai chữ “bạn bè” thốt ra từ miệng Dương mới nhẹ nhàng làm sao. Nói thật, ngay từ đầu Yến tiếp cận anh ta, lấy lý do là kết giao bạn bè với người đàn ông ấy… cô cực kỳ thấy ngượng. Cô có tư cách gì mà kết bạn với người như vậy kia chứ? Thế mà kết quả sau cùng lại ngoài sự mong đợi của cô. Dương không chỉ xuất hiện mà anh ta còn liên tiếp đem đến cho cô những bất ngờ.
Ban đầu Yến còn e ấp, nói chuyện bóng gió, sau khi uống chút rượu, cô gần như được giải phóng những tâm tư đè nặng trong lòng. Ly rượu cứ vơi lại đầy, cô nói không ngớt, đến Dương cũng phải ngạc nhiên vì biểu hiện ấy của cô. Nhưng anh lại thấy rất vui, vì dáng vẻ khi say của Yến thực sự rất đáng yêu. Khi ấy, cô ấy không hề có lớp ngụy trang phòng bị nào, tất cả những lời nói ra đều hồn nhiên và chân thật, Dương cảm nhận, cô gái ấy tiếp cận anh không hề có mục đích xấu. Còn lý do thật sự là gì, anh vẫn chưa khai thác được.
Bữa tiệc tàn khi đồng hồ điểm 22h khuya, hôm nay Dương đặc biệt không uống nhiều rượu, không phải vì tưởng lượng của bản thân quá kém, mà bởi cô gái ở trước mặt. Anh thực sự tò mò, muốn đi sâu vào nội tâm phức tạp của cô ấy. Thỉnh thoảng Dương chỉ nhấp môi lấy lệ và quan sát dáng vẻ say sưa của Yến. Anh không nghĩ, con gái khi say lại phiền phức thế này, chật vật khó khăn lắm Dương mới dìu được Yến xuống đại sảnh. Cơn mưa đêm mỗi lúc lại thêm nặng hạt, Dũng nhanh chóng mở cửa xe đỡ cho Yến ngồi vào ghế sau, Dương cũng ngồi xuống bên cạnh.
Ngồi trước ghế lái, Dũng tò mò hỏi:
— Chủ tịch, sao cô ấy lại uống say như vậy?
— Dường như cô ấy có tâm sự, liên tiếp uống rượu không ngừng nghỉ nên mới thành ra thế này.
— Bây giờ chúng ta đi đâu? Đưa cô ấy về bệnh viện, hay là…
— Với bộ dạng như thế này, anh nghĩ bà của cô ấy sẽ yên tâm được ư? Chuyện tôi nhắc nhở, anh làm đến đâu rồi?
— Tôi đã sắp xếp một hộ lý chăm sóc cho bà Nhật, đặc biệt yêu cầu bệnh viện chuyển bà ấy đến phòng bệnh Vip.
— Làm rất tốt. Chúng ta về nhà thôi!
— Về nhà? Không lẽ Chủ tịch định đưa cô ấy về…?
— Anh có thể nói bớt đi vài câu được không? Làm theo mệnh lệnh là được rồi.
— Vâng, thưa chủ tịch.
Cơn mưa đêm lất phất tôn lên khung cảnh lãng mạn cô gái có gương mặt xinh đẹp đang nhắm nghiền đôi mắt, tựa đầu vào vai người đàn ông lịch lãm, bảnh bao. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh. Ánh đèn đường mang theo cơn mưa bụi lấm tấm in thành vệt sáng ấm áp len lỏi vào trái tim của Dương. Suy nghĩ của anh ban đầu rất đơn thuần, để cho Yến tựa đầu vào vai mình, thỉnh thoảng anh cúi đầu, lén nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp ấy… Anh thề, lúc đầu anh chỉ có suy nghĩ đơn giản như thế thôi, nhưng dần dà, bóng đêm mê ly đã làm suy nghĩ của anh chệch hướng. Dương suy nghĩ xem, phải làm thế nào nếu như mình cúi đầu áp đôi môi lên làn môi kia mà không bị Dũng nhìn thấy…
Suy nghĩ là thế, nhưng rồi Dương lại quyết định ngồi im. Khi xe về đến khuôn viên rộng lớn của tòa lâu đài, anh chủ động xuống xe, tự mình bế Yến đi thẳng vào nhà trước sự ngỡ ngàng của Dũng. Dũng cầm túi xách và cả giày cao gót của Yến bước theo sau. Khi cửa phòng mở ra, Dương dịu dàng đặt cô nằm xuống giường, ra hiệu cho Dũng tắt bớt đèn sáng để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô và nhắc nhở Dũng ra ngoài đóng cửa lại.
Dáng vẻ khi say ngủ của Yến khiến Dương động lòng đến ngất ngây, anh chăm chú nhìn vào hàng mi đang khép chặt, đến làn môi đỏ hồng, rồi dần dà ánh mắt di chuyển xuống phía dưới. Phía sau lớp vải áo là kích thước căng đầy đang nhấp nhô theo hô hấp của cô nàng, Dương không nhịn được mà nuốt nước miếng trong vô thức… Anh định đứng dậy quay người bước ra ngoài, vì cứ nhìn ngắm Yến như thế này, Dương không dám chắc là những suy nghĩ đen tối kia sẽ không đeo bám lấy tâm trí anh nữa, và anh không biết được, mình có làm ra hành động điên rồ gì không…
Cơ mà, vào khoảnh khắc Dương định đứng dậy thì bất thình lình Yến cựa mình, đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền nhưng đôi bàn tay thì ôm chặt lấy người anh, miệng nũng nịu cất lời:
— Khải… Anh có thấy mình hèn nhát không? Anh có thấy mình xứng đáng làm đàn ông không? Anh nói yêu tôi… Vậy mà anh hành xử như thế à? Anh không xứng đáng với lời yêu mà anh đã dành cho tôi. Tôi thất vọng về anh… Cực kỳ thất vọng. Tôi đã yêu anh nhiều như thế nào, hết lòng tin tưởng và chờ đợi anh, vậy mà…
Dương tròn mắt ngạc nhiên, người đàn ông tên Khải mà Yến đang nhắc đến… liệu có phải là bạn trai của cô ấy? Đôi tay của Yến ôm chặt lấy Dương không chịu buông, hết cách, anh đành cất lời dỗ dành:
— Cô say rồi, ngủ đi, đừng làm loạn nữa.
Bất ngờ, đôi mắt Yến mở to, đôi đồng tử đục ngầu nhìn thẳng vào mắt anh, trong giây lát, đôi mắt ấy long lanh ngấn lệ. Qua hàng mi khẽ chớp, những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Dương dịu dàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt ấy giúp cô. Không gian lại chìm vào im lặng. Không biết Yến đang có những suy nghĩ gì, lát sau cô chậm rãi nói:
— Anh có biết tôi là ai không?
— Cô tỉnh rồi à?
— Tại sao tôi lại ở đây?
— Cô say rồi, tôi không biết nhà cô ở đâu nên đưa cô về đây… Cô có muốn uống chút nước không?
— Chủ tịch Hoàng Dương…
Yến lạnh lùng thốt lên danh xưng đó khiến Dương ngỡ ngàng. Hóa ra cô ấy không say như anh nghĩ.
— Cô có điều gì muốn nói với tôi sao?
— Trên thế giới này có rất nhiều người trong ngoài bất nhất, thật không may, tôi chính là một trong số người đó. Tôi muốn kết bạn với anh, không đơn thuần chỉ là kết giao bạn bè. Tôi đến bên anh là có mục đích cả đấy!!
Dương lặng người, trong đầu anh xuất hiện một ý nghĩ “Không sao cả, quan trọng là em đã đến bên anh”. Nhưng anh không nói câu đó ra, chỉ lặng lẽ mỉm cười, đưa tay lên vuốt những lọn tóc vương trên mặt cô sang hai bên.
Thấy Dương im lặng, Yến lại chậm rãi nói tiếp:
— Biết tôi tiếp cận anh là có mục đích, tại sao anh không đề phòng?
— Cô muốn tiếp cận tôi? Cô muốn lấy tiền hay lừa gạt tình cảm của tôi? Cô nghĩ mình có năng lực đó sao?
Yến bật cười, cô nghĩ, dáng vẻ hiện tại của bản thân mình hẳn là nhạt nhẽo lắm.
— Đúng vậy. Tôi có năng lực gì mà đòi lừa tiền của anh, có tư cách gì mà tán tỉnh anh kia chứ??
— Bất kỳ cô gái nào cũng không được phép làm chuyện đó, nếu như chưa được sự đồng ý của tôi. Tuy nhiên, nếu người đó là cô, tôi có thể cân nhắc chuyện này.
— Câu nói của anh giống như một sự ban ơn vậy… Tôi có nên cảm kích vì điều này không?
— Tôi nghĩ… cô nên ngoan ngoãn nhắm mắt lại và ngủ đi.
— Tôi muốn đi về…
— Khuya rồi, cô nên nghe lời tôi.
Yến buột miệng nói:
— Giữa đêm thức giấc không thấy tôi về, bà tôi nhất định sẽ lo lắng.
Nói xong câu này cô mới thấy mình lỡ lời. Nhưng dù sao cũng nói ra rồi, làm sao có thể thu hồi được đây? Nghĩ đến mục đích chính khi tiếp cận người đàn ông trước mặt, Yến cố gắng bày ra vẻ mặt tự nhiên, cô nói tiếp:
— Anh có nhu cầu s.i.nh l.ý không?
Đôi mắt Dương mở to hết cơ, anh thực sự không nghe nhầm chứ? Cô gái này vừa nói cái gì vậy???
— Cô nói nhảm gì thế hả?
Dương thoáng đỏ mặt, anh bối rối hỏi lại.
— Tôi nghiêm túc đấy. Anh có nhu cầu s.i.nh l.ý không?
Dương dứt khoát đứng dậy, anh ngập ngừng nói:
— Đây không phải chuyện để đùa, càng không phải thích nói thì nói. Cô ngủ đi, cô đang say, tôi không tính toán với cô.
— Tôi nói thật. Tôi đang rất cần tiền. Chúng ta có thể trao đổi không? Anh có thứ anh muốn, tôi có thứ tôi muốn.
— Cô biết tôi thực sự muốn gì hay sao?
— Đàn ông các anh… không lẽ lại không có nhu cầu về chuyện đó?
— Tốt nhất cô nên nhắm mắt lại và ngủ đi!!