Chương 4: Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Tiền lì xì

Phiên bản convert 12510 chữ

Sáng sớm ngày hôm sau, cửa sắt ngoài sân bị người ta gõ.

Nhẹ nhàng, ba tiếng.

Tựa như người gõ cửa cực kỳ tôn kính mà sợ hãi chủ nhà.

Sau khi gõ ba tiếng, người gõ cửa bình tĩnh đứng chờ ở bên cạnh.

Cách một lúc lâu, cửa tự động mở ra, người gõ cửa hơi khom lưng bước vào sân. Dáng dấp năm sáu chục tuổi, ăn mặc lịch sự, đôi mắt sáng ngời, để một chòm râu. Hắn hơi cúi đầu, cũng không nhìn loạn chung quanh.

Nhạc Tâm đã dậy từ lâu, đang đọc sách dưới nắng mai, học thuộc lòng, thoạt nhìn vô cùng chịu khổ chịu khó hiếu học.

Sự thực là, vừa qua 5 giờ, nhiệt độ trong toàn phòng ngủ đột nhiên giảm mạnh, lạnh lẽo âm hàn, cảm giác mát lạnh như muốn thấm vào xương. Nhạc Tâm lập tức thức tỉnh, hoàn toàn hết buồn ngủ.

Tiếng nói xa xăm của Nhạc Duyệt xoay quanh phòng ngủ: "Trời đã sáng, nên rời giường đọc sách."

Đến ý muốn chém chết cô ấy Nhạc Tâm nghĩ đến rồi. Người chết làm quỷ, quỷ chết làm tiệm*, thực sự là không phụ âm đọc jian.

*Tiệm có nghĩa là ma chết, đọc là jian

Không biết người thất tình cần ngủ như chết ở trên giường sao?

Nhạc Tâm xõa tóc dài, mặc áo T-shirt bông trắng, đeo một đôi dép lạnh từ trên thang lầu xuống.

"Tham kiến thổ thần!"

Người đến cung kính chào.

Con dấu vui sướng lướt qua Nhạc Tâm, dạo vòng quanh người đến một vòng, bắt chuyện nói: "A, Bạch Hổ, đã lâu không gặp!"

Nghe con dấu nói là Bạch Hổ, Nhạc Tâm mới nghĩ tới. Mỗi một thổ thần đều là tiên giới lưu đày xuống, sau khi người tới thế gian đều âu sầu thất bại, căn bản không nguyện ý thực hiện chức trách thổ thần. Cho nên, thổ thần vẫn luôn có một người thay mặt đối ngoại, hắn phụ trách xử lý tất cả mọi chuyện mà thổ thần nên xử lí. Bạch Hổ, hẳn là người đại diện của thổ thần trước. Con dấu đã từng nói với Nhạc Tâm Bạch Hổ là bạch hổ tinh trong ngọn núi gần đây, thực lực không tầm thường, tinh linh yêu quái trong phương viên trăm dặm đều đánh không lại hắn, đều phục tùng người đảm đương chức vụ đại diện của thổ thần là hắn.

Bạch Hổ vẫn không ngẩng đầu, biểu thị mình tuyệt đối thần phục thổ thần: "Công công vừa đi bốn năm, các tinh tinh yêu quái đều nhớ nhung..."

Bàn tay đang buộc tóc của Nhạc Tâm dừng lại: "Công công?"

Con dấu cười to: "Cô đừng suy nghĩ nhiều, không phải là công công trong hoàng cung, là thổ địa công công, ha ha..."

Giọng nữ trong trẻo sạch sẽ, Bạch Hổ kinh ngạc ngẩng đầu, thổ thần khóa này lại là một cô nương?

Bốn năm trước thổ thần mới vừa đảm nhiệm chức vụ, lúc hắn tới bái kiến, thổ thần đã xách va ly đi nói muốn đi học. Cũng không nói để ai làm đại diện cho thổ thần, cũng không lấy quyền quản lý đất đai của người đại diện. Bốn năm này, Bạch Hổ vẫn xử lý công việc như cũ. Tối hôm qua, thổ thần tuyên bố với các tinh linh yêu quái khắp tứ phương, cô đã trở về. Bạch hổ cảm thấy cô đang nhắc nhở hắn, cho nên sáng nay hắn vội tới.

Bạch Hổ xấu hổ giải thích: "Tiểu nhân luôn gọi thổ địa công công nên quen miệng."

"Ah, ta cho là con dâu gọi công công*."

*Trước đây, con dâu sẽ gọi bố chồng là công công, mẹ chồng là bà bà, ngược lại con dâu được người khác gọi là tức phụ.

Bạch hổ: "..."

Nhạc Tâm hỏi hắn tới làm gì.

Bạch hổ nói: "Công... Thổ thần ngài đi bốn năm, trong nhà không có ai quét tước, mấy ngày trước tiểu nhân mới vừa tới quét dọn bụi trong phòng, cỏ hoang trong sân còn chưa kịp xử lý, nên hôm nay tới để nhổ cỏ."

Hắn ngoan ngoãn, cung kính ân cần, hết sức khoe tài, muốn để Nhạc Tâm tiếp tục cho hắn làm người đại diện của thổ thần.

"Vậy sao? Cảm ơn ngươi."

Bạch Hổ đứng im không nhúc nhích.

Nhạc Tâm nghi hoặc: "Còn có việc gì?"

Trong mắt cô vẫn là vẻ bình bình đạm đạm, nhưng lại làm cho Bạch Hổ sinh ra cảm giác bản thân bị nhìn thấu. Rốt cục cũng là người của tiên giới, dù cho bị giáng chức đến tận đây cũng không phải là người mà hắn có thể trộm tính toán.

Bạch Hổ âm thầm nắm thật chặt, vội vàng nói: "Không có, vậy tiểu nhân ra sân nhổ cỏ."

"Ừ, đi đi."

Nhạc Tâm không quá để ý đến Bạch Hổ, người như hắn, cô cũng thường thấy. Nếu có thể quét dọn nhà từ mấy ngày trước, tất nhiên cũng có thể quét dọn xong sân. Hắn giữ lại tới hôm nay, chẳng qua là muốn ở thể hiện trước mặt cô để xin xỏ cô cái gì thôi.

Cô có thể hiểu được, thế nhưng cũng không thích người như thế.

Nhạc Tâm lấy cây kéo hướng về phía cái gương, cẩn thận cắt tóc mái.

Những cô gái xinh đẹp đều để tóc mái.

Quen tay hay việc, Nhạc Tâm đã từng cắt tóc mái cho mình vô số lần, cô nhanh chóng cắt tóc mái xong, sau đó soi đi soi lại trong gương, vô cùng hài lòng.

Móc điện thoại di động ra, Nhạc Tâm bắt đầu lướt vòng bạn bè, lướt đến bài viết của người mà cô muốn xem: "Bắt đầu mới!" cùng với hình chụp anh đứng cạnh ô tô, mặc tây trang, đeo giầy da, nhưng mặt mày không rạng rỡ.

Dưới có bạn chung bình luận.

"Hoắc Thành: Bà nó, xe sang* cơ đấy, ngày nào đó mang tôi hóng gió một chút?"

*Xe sang là loại xe cán bộ cao cấp dùng. (Theo GG)

"Vương Tiêu Mạc: Lão tứ rốt cục không còn phải che giấu thân phận con nhà giàu rồi? Cầu hôn thành công rồi hảa! Chúc mừng chúc mừng, chờ uống rượu mừng!"

Cô lên mạng tra chiếc xe kia một chút, đếm số tiền, sau đó yên lặng đóng trình duyệt. Nếu cô gả cho Trữ Vệ quả nhiên có thể làm phu nhân hào môn, sống cuộc sống xa xỉ.

Lại làm mới vòng bạn bè, Nhạc Tâm phát hiện bình luận của Vương Tiêu Mặc đã không còn.

Cũng đúng, không thể để cho người khác hiểu lầm, cái này sẽ ảnh hưởng tới việc trái ôm phải ấp của Trữ Vệ.

Tự dưng Nhạc Tâm cảm thấy uể oải, cô tìm Nhạc Duyệt: "Nhạc Duyệt?"

Con dấu nhắc nhở: "Ban ngày quỷ không thể đi ra ngoài, hôm nay nắng to như vậy thì càng không thể đi ra rồi."

Nhạc Tâm: "Trong phim, không phải quỷ che dù là có thể ra hay sao? Bọn họ dùng ô giấy dầu cũng ra được, bây giờ còn có ô vải hiệu quả chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

Con dấu nhổ nước bọt: "Cô cũng nói đó là phim rồi, có lẽ là cô chưa hiểu quỷ rồi."

Bạch Hổ vui tươi hớn hở mà lại gần, chỉ vào bụi hoa hồng đang nở rộ trong viện, hỏi ý kiến Nhạc Tâm: "Bụi hoa cuối mùa này có để lại không?"

Hắn nhổ cỏ chăm chú, tốc độ cũng mau, mới một lúc mà sân đã bị hắn dọn hơn nửa.

Nhạc Tâm nhìn sang bùn đất dính trên tay cùng nước cỏ trên vạt áo của hắn: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Ngữ điệu của cô rất bình đạm, không mang tình cảm gì.

Mồ hôi trên trán Bạch Hổ chảy xuống, cô phát hiện? Hắn cuống quít vớt vát: "Tất nhiên... Giữ lại, giữ lại."

Phía dưới cây hoa hồng có ít thứ, không đúng lắm. Bạch Hổ đã phát hiện từ lúc trước, hắn hỏi như vậy, chỉ là muốn thử thái độ của Nhạc Tâm một lần. Hắn không ngờ tới, một chút mặt mũi Nhạc Tâm cũng không cho hắn.

Mùa hè ánh chói chang, giữa sáng gió hiu hiu thổi, trong viện an tĩnh lại trong chốc lát.

Nhạc Tâm rất không thích người khác thăm dò mình. Tên Bạch Hổ này, một buổi sáng sớm dò xét cô hai lần. Quá tam ba bận, nếu còn một lần nữa, cô sẽ trở mặt. Cũng may Bạch Hổ tự biết mình, sau đó, hắn đàng hoàng ở trong sân nhổ cỏ, cách cây hoa hồng xa thật xa.

Cửa viện lại bị gõ: "Nhạc Duyệt? Dậy chưa?"

Bạch Hổ tự giác ẩn mình, Nhạc Tâm mở cửa ra: "Thím Lưu?"

Nhạc Duyệt chỉ cho Nhạc Tâm quen một người, thím Lưu và mẹ cô ấy có quan hệ rất tốt, ở cách nhà cô không xa, bình thường rất chăm sóc lo lắng cho cô.

Thím Lưu mang theo cái rổ không khách khí mà đi đến: "Thím thấy rèm cửa sổ nhà con đã kéo ra, đoán là con dậy rồi. Thím biết da mặt con mỏng có gọi con sang ăn con cũng không sang. Nhưng đã bốn năm con không trở về nhà rồi, trong nhà chắc chắn chẳng có cái gì cả."

Bà lục tìm mấy thứ trong rổ: "Những thức ăn này đều là thím tự trồng, không bao nhiêu tiền, được cái cũng khá tươi mới đảm bảo sức khỏe, sáng sớm nay thím mới vừa hái ngoài vườn, con giữ lại ăn, chớ có khách khí với thím."

Cà chua, dưa chuột, cà, ớt xanh cùng các loại rau, tiện thể dùng túi ny lon đựng mấy cân gạo và bột mì.

Nhạc Tâm hơi cảm thấy bó tay, cô nói cám ơn, lại quay vào nhà cầm một ít bánh ngọt cô mua kín đáo đưa cho thím Lưu.

Thím Lưu không muốn cầm, bà lại dặn Nhạc Tâm: "Để lúc nào qua thăm bà nội thì mang cho bà ấy ăn đi, bà nội luôn miệng nhắc tới con mấy ngày nay."

Nhạc Tâm đáp mấy câu, chờ thím Lưu đi rồi, cô rửa sạch dưa leo, trực tiếp gặm, giòm rụm, mang theo mùi hương thơm ngát, ăn thật ngon. Nhạc Tâm rộng lượng cho bạch hổ một trái, xem như là cảm ơn hắn nhổ cỏ giúp cô.

Bạch hổ cầm trái dưa leo đi, sau khi đi xa mới nhớ tới, hắn quên nói với thổ thần mới chuyện người đại diện rồi. Vậy bây giờ là hắn tiếp tục xử lý mọi chuyện hay là mang đến để thổ thần tự xử lý đây?

Đóng cửa sân, sau khi xác định xung quanh không có người, Nhạc Tâm đi tới cạnh bụi hồng trong sân, nhấc chân một cái, gọi: "Nhạc Duyệt."

Âm thanh chống rỗng lạnh lẽo của Nhạc Duyệt truyền đến từ phía dưới cây hoa hồng: "Xin cô giơ cao chân được không? Cô đạp phải tôi rồi."

"Nhạc Tâm, cô biết vì sao mấy cây hoa hồng hoa kia lại đỏ không?"

Nhạc Duyệt yếu ớt nói: "Bởi vì tôi bồi bổ cho nó đó."

Nhạc Tâm: "... Tôi muốn hỏi cô, ruộng của nhà cô ở đâu?"

"Làm một học sinh chăm ngoan một lòng chỉ muốn đọc sách thánh hiền, tôi làm sao biết ruộng của nhà tôi ở đâu?" Nhạc Duyệt nói: "Mỗi ngày cô nên dành thời gian nghĩ lại, xem ngày hôm nay mình thuộc bao nhiêu sách, ngày hôm nay nhớ được bao nhiêu tri thức, ngày hôm nay làm được mấy đề thi. Cô không hỏi đối thủ cạnh tranh của cô học như thế nào lại đi hỏi ruộng làm cái gì?"

Nhạc Tâm tỏ vẻ đương nhiên: "Trồng trọt a, tôi và bạn trai tôi, không phải, tôi và bạn trai cũ của tôi nói muốn về nhà trồng ruộng, há có thể nói không giữ lời?"

"Tôi nhớ nhà tôi có bảy tám mẫu đất, hình như bị nhà bác cả làm chủ cho người khác thuê rồi. Phía sau nhà còn có mấy phần đất hoang cũng là của nhà tôi, cô có thể trồng."

"Cho người khác thuê? Người khác phải trả tiền đúng không!? Tiền đâu?"

Nhạc Duyệt dừng một chút: "Một con quỷ như tôi chưa dùng tới tiền."

Cho nên, cô ấy cũng không nghĩ tới cái này.

Vài phần đất hoang thì vài phần đất hoang! Một phú nhị đại như Trữ Vệ hẳn là không phân biệt được vài phần và hàng tỉ mẫu đâu nhỉ!?

Nhạc Tâm thoải mái, sau đó đi xem đất hoang, lấy điện thoại di động ra, tìm một góc độ, chụp một tấm ảnh, đăng lên vòng bạn bè: "Nên trồng cái gì nhỉ? *mỉm cười*"

Nhân duyên của cô ở đại học cũng không tệ lắm, vừa đăng lên vòng bạn bè không bao lâu đã có không ít yêu thích và bình luận.

Rất nhiều người bình luận ở phía dưới, hỏi có phải cô đã về nhà rồi không, còn có người trả lời vấn đề của cô nên trồng khoai tây, ngô, sầu riêng các loại, nói loại gì gì đó đều được hết. Duy nhất có một bình luận khác thường của Hoắc Thành: "Trồng bạn trai?"

Nhạc Tâm: "..."

Lúc này, một chị khóa trên khá dịu dàng mà cô quen biết lúc làm thêm, chụp màn hình ảnh vòng bạn bè của Trữ Vệ, hỏi cô: "Trữ Vệ là một phú nhị đại? Em và cậu ấy xảy ra chuyện gì thế? Xem vòng bạn bè của em, em đã về nhà rồi sao? Về nhà trồng ruộng không phải là em nói chơi hả?"

Nhạc Tâm từng nói với rất nhiều người tốt nghiệp muốn về nhà trồng ruộng, bao gồm cả Trữ Vệ, bọn họ đều tưởng cô nói đùa.

Nhạc Tâm đáp lại cô ta: "Thật về nhà trồng ruộng rồi, chia tay."

Chị gái kia hỏi: "Nhìn không ra Trữ Vệ là một cặn bã đó, vừa tốt nghiệp đã vội chia tay, thì ra là cậu ấy chỉ muốn chơi đùa với em một chút? Thật là quá đáng!"

Nhạc Tâm: "... Tôi nói chia tay trước."

Chị gái kia: "Được rồi, là em nói chia tay trước, chị biết rồi. Nhạc Tâm, em cũng đừng khổ sở. Cô bé lọ lem bay lên đầu cành thành phượng hoàng chỉ có trong truyện cổ tích thôi, em đừng luẩn quẩn trong lòng. Làm người phụ nữ độc lập thế kỷ mới, không cần tình yêu vẫn có thể sống tốt, chúng ta còn có sự nghiệp. Chị tin em, em nhất định có thể lên như diều gặp gió trong sự nghiệp."

Không tin à?

Chị gái kia lại gửi một cái ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của cô ta cộng với một biểu tượng cảm xúc im lặng.

"Ai u má ơi, đi làm mới phát hiện tổng giám đốc mới nhậm chức của công ty lại học cùng trường! Phú nhị đại ẩn núp ở bên cạnh mình bốn năm thế mà mình không biết! ! Cảm giác thật rung cmn động! ! !" cộng với ảnh chụp lén góc nghiêng của Trữ Vệ.

Nhạc Tâm đáp lại một cái biểu tượng cảm xúc.

Chị gái lại an ủi cô một hồi.

Người phụ nữ cặn bã mê muội lương tâm nào đó biểu thị cô sẽ mau rời khỏi bóng ma thất tình, tuyệt sẽ không chán chường hoặc sinh ra ý nghĩ phí hoài bản thân mình trong đầu.

Nhạc Tâm xóa mấy tấm ảnh chị gái kia chụp màn hình gửi cho cô, chỉ để lại hình chụp lén Trữ Vệ. Tay cô phất qua mặt Trữ Vệ, cảm giác mặt mày của anh trở nên lạnh hơn một chút.

Điện thoại di động vang lên một tiếng, có tin nhắn.

Trữ Vệ phát một bao tiền lì xì.

Nhạc Tâm nhấn nhận, 5820 tệ.

"? "

"Cho em mua cây giống."

Anh lại bổ sung: "Em nợ anh." bất kể là tiền này hay là cảm tình. Hình như có hơi kiểu cách?

Gỡ tin nhắn đi, lại gửi: "Nhà anh giàu."

Bạn đang đọc Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng của Chiết Khúc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    47

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!