Mưa càng lúc càng lớn, từng giọt nặng hạt lách tách đánh vào người.
Thịnh Diễn Chi cả người đều ướt đẫm, lại hồn nhiên bất giác ở trên đống phế tích điên cuồng tìm kiếm.
"Lâm Cẩn, Lâm Cẩn......" Thịnh Diễn Chi lẩm bẩm tự nói, từng bước một lảo đảo hướng vào khu vực nguy hiểm đi đến, trong lòng tràn ngập một cổ tuyệt vọng chưa từng có.
Chỉ mới hơn một tuần trước, Lâm Cẩn còn nằm ở trong lồng ngực hắn, gương mặt mang theo một tia hoan 4i mị ý, cực kỳ giống một con mèo nhỏ lười biếng.
Một khắc kia, hắn bỗng nhiên cảm thấy cứ như vậy cùng Lâm Cẩn trải qua cả đời cũng không tồi, thậm chí luyến tiếc để Lâm Cẩn đi đóng phim, chỉ nghĩ muốn đem người dưỡng ở bên người mình.
Nhưng Lâm Cẩn lại cho rằng hắn muốn phủng Giang Tinh Thần, hắn tức giận đến không kiềm chế được, gào thét nói Lâm Cẩn cút.
Thế nên trước khi trận động đất này phát sinh, lần cuối cùng gặp mặt của hai người cứ như vậy tan rã trong không vui.
Cẩn thận hồi tưởng lại, Lâm Cẩn bên hắn hai năm, hai người thế nhưng lại không có nhiều hồi ức vui vẻ gì.
Hắn một lòng một dạ theo đuổi Giang Tinh Thần, chưa bao giờ đem Lâm Cẩn để ở trong lòng, càng không có tâm tư để ý, quý trọng cậu, thậm chí còn không ít lần tổn thương đối phương!
"Lâm Cẩn, thực xin lỗi......" Thịnh Diễn Chi gắt gao mà nắm chặt điện thoại của Lâm Cẩn, bỏ mặc tiếng la của Dương quản gia ở phía sau, "Tôi nhất định sẽ tìm được cậu!"
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, không tìm thấy Lâm Cẩn, hắn quyết không bỏ qua!
Thịnh Diễn Chi chống đỡ tinh thần, lại đi về phía trước một đoạn đường, phía sau truyền đến tiếng hô vội vàng của đội trưởng đội cứu viện: "Mau trở lại! Phía trước là khu vực nguy hiểm!"
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên rung động không thôi, bùn đất cùng phế tích trên mặt đất cũng đang rung chuyển, núi rừng cách đó không xa cũng bắt đầu lung lay.
Có người rống to: "Dư chấn tới! Chạy mau!
Thân thể Thịnh Diễn Chi lay động vài cái, bị đội trưởng chạy tới bắt lấy cánh tay.
Hai người mới vừa chạy không được vài bước, ngọn núi phía trước liền lăn xuống một khối đá lớn.
Bởi vì hai ngày này mưa không dứt, dư chấn vừa tới, rất nhanh đã xảy ra sạt lở núi, đất đá theo nước mưa cứ cuồn cuộn trôi xuống.
Đội cứu viên nhanh chóng quay trở lại lên xe.
Đội trưởng thở hổn hển, trừng mắt nhìn Thịnh Diễn Chi, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà mắng: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, phía trước là khu vực nguy hiểm, không được đi về phía đó! Con mẹ nó anh muốn chết thì tìm nơi khác mà chết, tốt nhất là đến trước mặt lão gia tử nhà anh đi tìm chết, đừng có chết ở chỗ này liên lụy tôi!"
Thịnh Diễn Chi khàn khàn nói: "Lâm Cẩn còn chưa tìm được, tôi sẽ không chết."
Đội trưởng tức ói máu, lại thấy hắn một mặt khẳng định, cả giận nói: "Không phải tôi đang giúp anh tìm người hay sao! Vì tìm cậu ta, anh cũng không tiếc mạng?"
Thịnh Diễn Chi không trả lời vấn đề này, chỉ thấp giọng nói một câu: "Tôi rất muốn gặp cậu ấy."
Mới vừa nói xong câu đó, trước mắt Thịnh Diễn Chi tối sầm, từ trên chỗ ngồi ngã xuống dưới.
Thịnh Diễn Chi là bởi vì mệt nhọc quá độ mà ngất xỉu.
Từ lúc bắt đầu không liên hệ được với Lâm Cẩn, hắn liền chưa từng nghỉ ngơi.
Lúc sau lại chạy tới huyện X tìm người, tìm hai ngày hai đêm, cơ hồ không chợp mắt.
Thân thể bị tiêu hao quá độ, lại bởi vì tìm không thấy Lâm Cẩn mà lo âu, tinh thần cùng thân thể đều chịu dày vò, cho dù là người khỏe mạnh cỡ nào cũng không chịu nổi.
Thời điểm Thịnh Diễn Chi tỉnh lại, bên ngoài đã một mảnh đen nhánh, trời vẫn còn đang tí tách mưa.
Dương quản gia ngồi ở trước giường bệnh, quan tâm nói: "Thiếu gia, ngài thấy thế nào rồi? Có nơi nào không thoải mái hay không?"
"Lâm Cẩn đâu? Tìm được cậu ấy chưa?" Thịnh Diễn Chi ngồi bật dậy, câu đầu tiên nói ra đó là hỏi về Lâm Cẩn.
"Đã tìm được Lâm tiên sinh! Tôi đang định nói chuyện này......" Dương quản gia hiển nhiên cũng thật cao hứng, không đợi Thịnh Diễn Chi dò hỏi, liền đem tình huống Lâm Cẩn nói ra một mạch.
Thì ra lúc động đất Lâm Cẩn vì cứu Tần Phong, bị khối đá từ trên núi lăn xuống đập trúng đầu, liền lập tức choáng váng ngất đi.
Đoàn phim loạn thành một đoàn, mọi người đều chỉ lo chạy trốn, làm gì còn tâm tình lo lắng cho Lâm Cẩn.
May mắn Tần Phong còn có lương tâm, liều chết túm lấy Lâm Cẩn, hai người tránh trong một chiếc xe đạo cụ của đoàn phim, không bị chôn vùi cũng không bị thương, xem như tìm được một con đường sống trong chỗ chết.
Lúc sau Tần Phong cõng Lâm Cẩn đi một đoạn đường, tới một thôn nhỏ gần huyện X tịnh dưỡng một ngày.
Bởi vì thư từ qua lại không tiện, tin tức của hai người liền không thể truyền đi, thẳng đến ngày thứ ba Tần gia phái người tới cứu hộ mới tìm được bọn họ.
Trước mắt Lâm Cẩn đã về tới G thành, tình huống không phải rất tốt, còn đang hôn mê.
"Trở về G thành!" Thịnh Diễn Chi tâm như lửa đốt, hận không thể lập tức bay đi gặp Lâm Cẩn.
"Tôi liền đi an bài." Dương quản gia vội vàng nói.
Chạy về G thành đã là 11 giờ đêm, Thịnh Diễn Chi liên hệ Tần Phong, biết được Lâm Cẩn đã được đưa vào khu bệnh viện tư nhân cao cấp của Tần gia, hắn nhanh chóng đuổi tới bệnh viện.
Tần Phong cũng đang ở bệnh viện dưỡng thương, so với thương thế của Lâm Cẩn, hắn bị thương không tính là nghiêm trọng, chỉ bị thương chân trái.
Lúc này Tần Phong đang ngồi trên xe lăn, một thân đồng phục của bệnh nhân, trên mũi đeo một gọng kính vàng tinh tế.
Bộ dáng này thoạt nhìn không giống đạo diễn, ngược lại giống như một giảng viên đại học anh tuấn văn nhã.
Đương nhiên, vài người trong giới giải trí sẽ thật sự cho rằng Tần Phong vô cùng phù hợp với hai chữ văn nhã.
Nhưng cái gọi là văn nhã bại hoại, mới là cụm từ chính xác nhất để miêu tả Tần Phong.
Mặt ngoài hào hoa phong nhã, kỳ thật là một bụng ý nghĩ xấu xa biến thái.
Thịnh Diễn Chi và Tần Phong cũng được xem như bạn tốt, hai gia tộc cũng có sinh ý lui tới, nếu không Tần Phong cũng không để người vô danh tiểu tốt như Lâm Cẩn tới thử vai, bất quá là nhìn mặt mũi Thịnh Diễn Chi mà thôi.
Lúc ấy Tần Phong còn cười nhạo Thịnh Diễn Chi: "Đem người trong lòng cùng tiểu tình nhân đều gửi gắm cho tôi, nếu tôi ưng ý cả hai người, cậu không sợ bọn họ sẽ đánh nhau tới gà bay chó sủa trong đoàn phim sao."
Thịnh Diễn Chi không cao hứng nói: "Tinh Thần không còn là người trong lòng tôi, Lâm Cẩn cũng không còn là tình nhân của tôi."
Lúc đó Tần Phong chỉ nghĩ hắn mạnh miệng, bởi vì người trong giới đều biết Thịnh Diễn Chi thích Giang Tinh Thần.
Hiện tại nhìn thấy Thịnh Diễn Chi vì Lâm Cẩn mà vội vã chạy tới, Tần Phong không khỏi có chút kinh ngạc.
"Lâm Cẩn đâu? Cậu ấy thế nào?" Thịnh Diễn Chi bước nhanh đến trước mặt Tần Phong, vẻ mặt mang theo nôn nóng mà ngày thường ít thấy.
"Bên trong não có không ít máu bầm, buổi chiều mới vừa làm phẫu thuật, còn đang ở trong ICU quan sát."
Nghe đến hai chữ phẫu thuật, đồng tử Thịnh Diễn Chi hơi co rút: "Tôi đi xem cậu ấy!"
Tần Phong lập tức ngăn hắn lại: "Hiện tại cậu không thể vào, phải chờ Lâm Cẩn qua cơn nguy hiểm đã, trừ phi cậu muốn cậu ấy chết."
"Lâm Cẩn sẽ không chết!" Ánh mắt Thịnh Diễn Chi sắc bén mà nhìn chằm chằm Tần Phong.
"Được được, tôi nói sai rồi." Tần Phong đẩy gọng kính vàng đang đeo trên mũi lên, "Tôi nói như vậy là chỉ hy vọng cậu bình tĩnh một chút."
Thịnh Diễn Chi cười lạnh: "Nếu người cậu để ý đang nằm trong ICU, tôi xem cậu làm sao bình tĩnh!"
"Người tôi để ý?" Đôi mắt Tần Phong đằng sau gọng kính hiện lên một tia nghiền ngẫm quang mang, "Nói như vậy, cậu thực sự để ý đến tiểu tình nhân Lâm Cẩn này? Vậy còn Giang Tinh Thần?"
Thịnh Diễn Chi mặc kệ hắn, xuyên qua tấm kính trong suốt nhìn vào phòng ICU, ánh mắt nóng bỏng mà chấp nhất nhìn chằm chằm Lâm Cẩn nằm ở bên trong.
Nhìn đến người trước đó không lâu còn đỏ mặt nằm ở trong lồng ngực mình, giờ phút này lại đang mang máy hô hấp nằm không nhúc nhích ở trên giường bệnh, còn không biết khi nào mới có thể tỉnh lại......
Loại cảm xúc vừa hối hận vừa vô lực lại lần nữa nảy lên trong lòng Thịnh Diễn Chi.
Mấy ngày nay hắn đã vô số lần tưởng tượng.
Nếu như 6 năm trước, thời điểm lần đầu tiên gặp Lâm Cẩn, lúc ấy hắn nên để Lâm Cẩn lưu lại bên người.
Nếu như 2 năm trước, khi Trịnh trợ lý đem tư liệu Lâm Cẩn đưa đến trước mặt hắn, hắn hẳn là nên nghiêm túc xem một lần, như vậy hắn sẽ không hiểu lầm Lâm Cẩn lâu đến vậy.
Nếu đêm hoan 4i hôm đó, hắn ngăn Lâm Cẩn, không cho Lâm Cẩn đi lên núi sâu đóng phim.
Thế nhưng trên đời này lại chẳng có nếu như, bởi vì thời gian sẽ không bởi vì hắn hối hận mà chảy ngược.
Hắn chỉ có thể chờ Lâm Cẩn tỉnh lại, sau đó quý trọng cùng bù đắp cho đối phương.
"Nếu không phải nhờ Lâm Cẩn, người hiện tại nằm trong ICU chính là tôi." Tần Phong cảm khái nói, "Tôi thiếu Lâm Cẩn lớn nhân tình lớn như vậy, chờ cậu ấy tỉnh lại, tôi muốn làm một bộ điện ảnh riêng cho cậu ấy."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Thịnh Diễn Chi mặt vô biểu tình mà liếc mắt nhìn Tần Phong một cái, "Tôi sẽ không để Lâm Cẩn diễn bất cứ bộ phim nào của cậu nữa!"
Tần Phong hơi hơi mỉm cười, cái gì cũng chưa nói, trong lòng lại nghĩ: Lâm Cẩn chưa chắc sẽ nghe cậu.
Nếu tình trạng không nghiêm trọng, người bệnh sau khi làm phẫu thuật, trong khoảng 24 giờ sẽ tỉnh lại.
Nhưng Lâm Cẩn tình huống tương đối nghiêm trọng, nằm trong ICU ba ngày vẫn không có bất kì dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Bác sĩ ngữ khí ngưng trọng nói: "Tình huống của Lâm tiên sinh không tốt lắm.
Tuy rằng lô nội thần kinh vẫn đang hồi phục, nhưng quá trình quá chậm, hơn nữa lô nội còn có điểm xuất huyết.
Nếu bộ phận tích huyết kia không thể tự phát hấp thu, chỉ sợ sẽ trở thành người thực vật."
Thịnh Diễn Chi cứng đờ mà đứng trên hành lang, lần đầu tiên cảm giác cả người đều là lạnh lẽo.
Buổi sáng hôm nay, hắn mới từ bên trong phòng ICU thăm Lâm Cẩn bước ra, trên hành lang đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân vội vàng.
Thịnh Diễn Chi ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người đàn ông mang kính râm vội vàng đi tới.
"Lê Hi?" Thịnh Diễn Chi khẽ nhíu mày.
"Tiểu Cẩn thế nào rồi?" Lê Hi một phen tháo kính râm xuống, thở hồng hộc hỏi.
Sau khi biết được Lâm Cẩn xảy ra chuyện, cậu lập tức mua vé máy bay về nước, vừa xuống máy bay liền vội chạy tới bệnh viện.
Thịnh Diễn Chi mở miệng đem tình huống của Lâm Cẩn nói đơn giản một lần.
Lê Hi cơ hồ là bổ nhào vào cửa sổ phòng ICU, gắt gao nhìn chằm chằm người nằm bên trong.
Nhìn chằm chằm trong chốc lát, Lê Hi đột nhiên xoay người, một quyền đấm vào mặt Thịnh Diễn Chi!
Thịnh Diễn Chi đột nhiên không kịp đề phòng, lúc này mới ổn định thân mình một chút.
Lê Hi lập tức nhào qua, nắm lấy cổ áo hắn, giơ tay còn muốn đánh nhưng bị Thịnh Diễn Chi chặn lại.
Thịnh Diễn Chi tức giận không thể kiềm chế quát lên: "Lê Hi, em phát cái gì điên!"
Lê Hi hồng mắt, phẫn nộ nói: "Đều là bởi vì anh! Là anh đem Tiểu Cẩn hại thành như vậy!"
Thịnh Diễn Chi có chút cứng lại.
Lê Hi tức giận nói: "Nếu anh không bức em xuất ngoại, để em lưu lại bên cạnh Tiểu Cẩn, cậu ấy khẳng định sẽ không xảy ra chuyện! Còn có, em nghe nói là anh để Lâm Cẩn đi quay cái bộ phim điện ảnh gì đó! Sao anh lại không để Giang Tinh Thần đi a? Là do anh đau lòng Giang Tinh Thần, không muốn để hắn đi lên núi sâu chịu khổ, nhưng cũng đừng có chà đạp Tiểu Cẩn như vậy chứ!"
Thịnh Diễn Chi nhắm mắt, thấp giọng nói: "Anh không có chà đạp Lâm Cẩn."
"Lời này chính anh tin sao? Anh để Lâm Cẩn đi quay cái bộ phim xui xẻo đó, chính là để cậu ấy đi chịu chết!"
"Lâm Cẩn không chết! Cậu ấy sẽ tỉnh lại! Em tốt nhất là câm miệng cho anh!"
Lê Hi gằn từng chữ: "Anh, nếu Tiểu Cẩn vẫn không tỉnh lại, em sẽ hận anh!".