Thời gian cứ từng phút qua đi, nhưng đối với Lâm Cẩn lại giống như sống một ngày bằng một năm.
Cậu mượn điện thoại của Lê Hi gọi cho Kiều Tiểu Hân, nói cô không cần tới đón mình nữa.
"Có phải thân thể còn có chỗ nào không khỏe hay không?" Kiều Tiểu Hân vội hỏi.
"Không phải." Thanh âm Lâm Cẩn khàn khàn, ngữ khí rõ ràng rất suy sút, "Thịnh Diễn Chi vì cứu mình, bị người ta chém ba nhát, còn đang ở trong phòng cấp cứu."
"Sao? Bị chém ba nhát!" Kiều Tiểu Hân hít một ngụm khí lạnh, ngay sau đó an ủi Lâm Cẩn, "Đừng lo lắng, hắn khẳng định không có việc gì."
"Ừm." Lâm Cẩn đáp.
Cậu và Lê Hi lại ở bên ngoài hành lang đợi hơn ba giờ, rốt cuộc cũng thấy Thịnh Diễn Chi được vài hộ lí đẩy ra ngoài.
Lâm Cẩn vội vàng tiến lên hỏi bác sĩ: "Hắn thế nào rồi?"
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, thần sắc ngưng trọng nói: "Người bệnh mất máu quá nhiều, vết thương ở bụng bị đâm trúng nội tạng bên trong, tình huống không phải rất lạc quan, phải đưa đi QU quan sát một chút."
Lâm Cẩn ngơ ngác nhìn Thịnh Diễn Chi đang nằm trên xe đẩy không nhúc nhích, biểu tình hoảng hốt không thôi, rất khó tin được người ngày hôm qua còn gắt gao ôm chặt mình, giờ phút này lại trở nên yếu ớt bất kham như vậy.
Lê Hi dùng sức gãi gãi tóc, đột nhiên tiến tới nắm cổ áo bác sĩ: "Tôi mặc kệ có lạc quan hay không, tóm lại, các người nhất định phải cứu được anh ấy! Nếu anh tôi xảy ra chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ tìm bệnh viện các người tính sổ!"
Bác sĩ biết lai lịch Thịnh Diễn Chi không nhỏ, vội vàng gật đầu nói: "Lê tiên sinh, cậu đừng kích động, chúng tôi nhất định sẽ dùng hết toàn lực cứu Thịnh tiên sinh!"
Thịnh Diễn Chi bị đẩy vào phòng QU, tạm thời không cho phép người nhà vào thăm.
Lâm Cẩn đứng ở trên hành lang, nhìn xuyên qua lớp cửa kính, hộ lí đang cắm các loại ống cùng dụng cụ lên người Thịnh Diễn Chi: Tâm suất, huyết áp, tâm điện, mạch oxy...... Ngắn ngủn vài phút, trên người Thịnh Diễn Chi đã cắm rất nhiều dây và thiết bị, bất động nằm trên giường.
Hai mắt Lâm Cẩn bất tri bất giác lại ướt, nước mắt không tiếng động lăn nhẹ xuống gò má, tầm nhìn một mảnh mơ hồ.
"Anh tôi sẽ không có việc gì." Lê Hi vốn định ôm Lâm Cẩn để an ủi, tay nâng lên một nửa lại rụt trở về, chỉ là nhẹ nhàng ôm bả vai Lâm Cẩn một chút.
Lâm Cẩn miễn cưỡng kéo kéo khóe môi: "Thân thể hắn cường kiện, đương nhiên sẽ không có việc gì."
Thẳng đến 8 giờ tối, Lâm Cẩn mới được phép đi vào thăm người bệnh, nhưng chỉ được ở lại nửa giờ.
Vì tránh cho người bệnh bị cảm nhiễm, người thân muốn vào thăm phải cách ly tiêu độc trước, sau đó mặc đồ bảo hộ, giày bộ, mũ, khẩu trang, như vậy mới có thể tiến vào.
"Tôi hối hận rồi......" Lâm Cẩn ngồi ở bên cạnh Thịnh Diễn Chi, nhẹ nhàng nắm tay hắn, thanh âm cơ hồ thấp đến không thể nghe thấy.
Trên giường bệnh, sắc mặt Thịnh Diễn Chi tái nhợt, môi không có chút huyết sắc, khuôn mặt vốn tuấn mỹ thâm thúy giờ phút này thoạt nhìn có chút tàn tạ, không còn ngạo khí cùng sắc bén như ngày thường.
Lâm Cẩn chưa bao giờ nghĩ tới một Thịnh Diễn Chi cường thế như vậy, lại có một ngày cũng sẽ suy yếu nằm trên giường bệnh.
"Thực xin lỗi, tôi không biết anh lại để tâm tôi đến vậy...... Tôi vẫn luôn không tin anh, cho rằng anh chỉ xem tôi là thế thân của Giang Tinh Thần."
"Hiện tại ngẫm lại, tôi thật sự rất ngu ngốc, làm gì có ai sẽ vì một kẻ thế thân mà đánh đổi tính mạng của mình chứ. Chú Dương nói thời điểm xảy ra động đất, anh đã tự mình chạy tới khu thiên tai tìm tôi, kỳ thật khi đó tôi nên tin anh, nên dũng cảm thử tiếp nhận anh."
"Được rồi, tôi thừa nhận, tôi là người nhát gan. Tôi không dám thích anh giống như lúc trước, tôi sợ sẽ bị tổn thương một lần nữa, sợ bị anh chán ghét. Cho nên tôi cố ý lạnh nhạt anh, nói rất nhiều lời làm tổn thương anh.
"Tôi hối hận rồi." Lâm Cẩn nhẹ nhàng cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Hiện tại hối hận vẫn chưa muộn mà." Thanh âm khàn khàn trầm thấp đột nhiên vang lên, đồng thời tay Lâm Cẩn cũng bị người nắm chặt.
Lâm Cẩn lập tức ngẩng đầu, liền đối diện với một đôi mắt hàm chứa ý cười.
"Anh tỉnh rồi!" Lâm Cẩn vừa mừng vừa sợ, quên cả khóc.
Hộ lí đang canh giữ ở một bên thấy Thịnh Diễn Chi tỉnh lại, vội vàng đi thông báo cho bác sĩ tới kiểm tra.
Nhóm bác sĩ cùng hộ lí vây quanh Thịnh Diễn Chi không ngừng bận rộn, Lâm Cẩn đứng ở một bên khẩn trương nhìn bọn họ.
Vài phút sau, bác sĩ tuyên bố Thịnh Diễn Chi đã qua cơn nguy hiểm, có thể từ QU chuyển ra ngoài.
Lâm Cẩn thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh Diễn Chi được chuyển tới phòng bệnh cao cấp, hắn vẫn luôn nắm chặt tay Lâm Cẩn, không cho cậu rời đi, còn cảm thấy Lê Hi ở đây rất vướng víu.
Lê Hi bĩu môi: "Rồi rồi rồi, em đi, cái bóng đèn này sẽ không ở lại phiền hai người nữa."
Lê Hi đi rồi, Thịnh Diễn Chi liền trêu ghẹo Lâm Cẩn: "Sao lại khóc tới mức này chứ, từ trước tới giờ cũng chưa từng thấy em khóc lợi hại như vậy."
"Còn không phải tại anh sao!" Lâm Cẩn nghĩ đến bản thân ở trong phòng ICU đã khóc đến rối tinh rối mù, tức khắc xấu hổ và giận dữ không thôi.
Thật sự quá mất mặt!
Thịnh Diễn Chi nở nụ cười, khuôn mặt tái nhợt mang theo một chút đắc ý: "Chút vết thương này lấy nhiều nước mắt của em như vậy, rất đáng giá."
Lâm Cẩn trừng mắt nhìn hắn một cái: "Anh còn dám nói, về sau không được mạo hiểm như vậy nữa. Nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì, tôi...... Tôi còn mặt mũi nào để nhìn mặt hai vị lão nhân đây."
"Chỉ như vậy? Em chỉ cảm thấy có lỗi với bọn họ thôi sao?" Trong mắt Thịnh Diễn Chi toát ra một mạt chờ mong thật sâu, "Hai năm qua, tôi đã làm rất nhiều chuyện tổn thương em. Nếu tôi chết rồi, cả đời này em đều không chiếm được bất cứ sự đền bù nào, chẳng phải rất thiệt thòi sao? Hiện tại nhân lúc tôi còn khỏe mạnh, em hãy cho tôi một cơ hội để đền bù đi?"
"Đừng nói bậy, anh sẽ không chết." Lâm Cẩn lại trừng mắt nhìn hắn, "Lê Hi nói mạng anh rất lớn, tính cách lại vô cùng đáng ghét, ngay cả Diêm Vương cũng đều ghét bỏ anh."
"Vậy em có chê tôi hay không?" Thịnh Diễn Chi quanh co lòng vòng như vậy cũng chỉ muốn một đáp án.
Lâm Cẩn nhấp môi cười cười, một lát sau mới nhẹ giọng nói: "Không chê."
Cậu chưa từng ghét bỏ Thịnh Diễn Chi, cho dù là thời điểm mất trí nhớ cũng chưa từng ghét bỏ hắn, những lời cậu nói lúc đó cũng là trái lương tâm.
Mặc kệ là trước khi mất trí nhớ hay là sau khi mất trí nhớ, cậu đều không thể kiềm chế được mà thích Thịnh Diễn Chi.
Thịnh Diễn Chi nhéo nhéo tay cậu, thật cẩn thận thử nói: "Tôi chảy nhiều máu như vậy, có đáng giá để em cho tôi một cơ hội hay không? Cứ coi như là em đáng thương tôi được không?
Lâm Cẩn sắc mặt có chút hồng, yên lặng nhìn hắn, bỗng nhiên cười: "Anh nhanh khỏe lên đi, khỏe rồi tôi liền đáp ứng anh."
Ngoài phòng bệnh, Lê Hi dựa vào tường, mơ hồ nghe được vài câu trong phòng bệnh, cười một tiếng, sau đó tiêu sái xoay người rời đi.
Mới vừa ra khỏi bệnh viện vài bước, cậu liền nhận được điện thoại của Tần Phong: "Lê đại thiếu, cậu đêm nay không dám tới đúng không?"
"Tôi không dám?" Lê Hi cười nhạo, "Anh cứ chờ đó cho bổn thiếu gia! Tôi đây sẽ qua thao chết anh!"
Lê Hi mở cửa lên chiếc xe thể thao của mình, nhanh như chớp chạy tới sơn trang nghỉ dưỡng của Tần Phong.
Thời điểm Lê Hi đẩy cửa vào, Tần Phong đã ở trong phòng chờ cậu.
Nửa người trên là áo len màu xám cổ cao, nửa người dưới là quần dài màu đen, trên mũi là khung kính gọng vàng quen thuộc, chuẩn bộ dáng văn nhã bại hoại.
Lê Hi cũng không nói lời vô nghĩa, nâng cằm hỏi: "Đã tắm chưa?"
Tần Phong cong cong môi, khuôn mặt anh tuấn cười đến ý vị thâm trường: "Vẫn chưa, tôi đang chờ cậu."
Lê Hi hừ cười một tiếng, đi vào tắm trước, một lúc sau đi ra nói với Tần Phong: "Đem mông rửa sạch sẽ đi."
Tần Phong cười không nói, đôi mắt hẹp dài đằng sau gọng kính liếc mắt từ trên xuống dưới đánh giá Lê Hi, ý cười càng sâu.
"Anh cười cái gì?" Lê Hi nhíu mày, "Đừng có cười đến âm hiểm như vậy."
"Đúng không?" Tần Phong đỡ đỡ mắt kính, cũng không để ý bản thân đang bị người khác đánh giá.
Hắn tắm cũng rất nhanh, không đến mười phút liền từ phòng tắm đi ra.
"Nhanh vậy, đã rửa sạch sẽ chưa?" Lê Hi đang chơi điện thoại, nghe được tiếng bước chân liền ngẩng đầu, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Tần Phong gỡ mắt kính xuống, đôi mắt hẹp dài vô cùng sắc bén.
Hắn mặc áo tắm dài, không thắt dây lưng, để nó tùy ý mở rộng, bên trong chỉ mặc độc một cái quần lót.
Lê Hi nhìn chằm chằm tám khối cơ bụng kia, tầm mắt tạm dừng vài giây, lại nhìn xuống một chút, là hai tuyến nhân ngư thật sâu.
Wow! Dáng người tên này sao lại đẹp như vậy chứ.
Lê Hi âm thầm ghen ghét, ánh mắt không chịu khống chế mà tiếp tục quét xuống dưới.
Cả hai đều là đàn ông, nhưng đồ chơi kia của Tần Phong lại đặc biệt lớn a!
Lê Hi kinh ngạc không thôi, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, trong lòng nói thầm: Tên này sẽ không phải bị tắc tới lớn như vậy đi?
"Vừa lòng không?" Tần Phong đi đến, nâng cằm cậu lên.
Lê Hi một phen chụp tay hắn lại rồi đứng lên, không cam lòng yếu thế kéo áo tắm dài ra: "Anh có tôi cũng có!"
Tần Phong nhìn chằm chằm ngực Lê Hi, ánh mắt hơi tối xuống: "Thật trắng, tôi rất thích."
Lê Hi cảm thấy những lời này rất có lệ, nhất thời thẹn quá hóa giận, tính toán dùng hành động để chứng minh năng lực đàn ông của mình! Cậu đẩy Tần Phong ngã xuống giường, duỗi tay lột áo tắm của đối phương.
Giây tiếp theo, thân thể đột nhiên bị người lật lại, cả người ngã ở trên giường!
"Tôi thích ở trên." Tần Phong xoay người cưỡi lên eo Lê Hi.
Lê Hi sửng sốt một lát, ngay sau đó cười hắc hắc: "Được, tư thế này cũng không tồi."
Hai người rất nhanh đã dính vào nhau triền miên.
Thẳng đến khi Lê Hi cảm giác được mông tê rần, mới đột nhiên ý thức được có chỗ không thích hợp: "Con mẹ nó anh muốn thượng tôi?"
Tần Phong cười khẽ: "Đúng vậy, tôi nói, tôi thích ở trên."
"Mẹ nó!" Lê Hi tức giận mắng, cậu còn tưởng rằng Tần Phong là thích ngồi ở trên bị làm.
Không đợi cậu phản kích, Tần Phong không biết từ nơi nào lấy ra một cái thắt lưng, đem hai tay của cậu vững vàng cột lên trên đỉnh đầu.
Lê Hi tức muốn chết rồi: "Anh ngấm ngầm giở trò! Mau cởi thứ này ra cho bổn thiếu gia!"
Tần Phong vuốt ve ngực cậu, khóe môi gợi lên một vòng cung đắc ý: "Được."
Vừa dứt lời, mông Lê Hi liền bị thứ gì đó đâm vào!
Trận này làm đến thật "oanh liệt", trong lúc hỗn loạn, Lê Hi có lúc thì hùng hùng hổ hổ, có lúc lại sướng đến cất giọng rên rỉ.
Thẳng đến hơn nửa đêm, âm thanh làm người ta phải mặt đỏ tía tai kia rốt cuộc cũng ngừng lại.
Lê Hi hơi thở thoi thóp ghé vào trên giường, đôi mắt đều ửng đỏ: "Đồ lừa đảo!"
Tần Phong nhướng mày, nhéo nhéo cằm cậu: "Tôi như thế nào lại lừa cậu?"
"Đã nói trước là tôi thượng anh, con mẹ nó anh cư nhiên...... Cư nhiên......" Lê Hi tức đến môi đều phát run, phẫn nộ muốn đánh người.
Chỉ là vừa mới động đậy, nửa người dưới giống như bị nứt ra, đau đến nghiến răng suýt xoa.
Tần Phong ôm cậu, buồn cười nói: "Tôi chỉ nói hai chúng ta thử xem. Còn vấn đề ai thượng ai, này phải xem năng lực rồi."
"Ý anh là năng lực của tôi không bằng anh?" Lê Hi càng thêm tức giận, cố nén đau nhức, đột nhiên xoay người đè lên người Tần Phong, nắm chặt nắm đấm đánh xuống.
Tần Phong bắt lấy tay cậu: "Xem ra tôi phải nỗ lực hơn rồi!"
Dứt lời lại đem Lê Hi đè xu0ng hung hăng lăn lộn một phen!