Chương 84: Chiếc Hộp Ánh Trăng

Phiên bản convert 20560 chữ

Thẩm Điềm cảm thấy bản thân mình si mê mất rồi. Những ngày nghỉ cuối của kỳ nghỉ hè này, giống hệt như mùa hè đột ngột đón chào một màn pháo hoa hoành tráng, nó vô cùng tươi sáng lộng lẫy, rực rỡ muôn màu, in một dấu ấn thật sâu trong lòng Thẩm Điềm.

Ngay cả khi cô cố làm cho kịp bài tập nhưng lại chỉ nhớ nhung người con trai ấy.

Cũng không biết có phải cậu cũng đang làm bài tập hay không, có phải cậu cũng đang "nước đến chân mới nhảy" như cô không, hay là đã xong hết rồi...

Về phần Trung học 1 Lê Thành thì đã bị cô đi đến mòn cả cổng rồi.

Chỉ đáng tiếc là.

Cậu lại tựa như hoa quỳnh sớm nở tối tàn, không còn xuất hiện thêm một lần nào nữa.

Mỗi lúc như vậy, Thẩm Điềm đều vô cùng hối hận vì học vẽ lại không chú trọng học vẽ dáng người, ban đầu cô chỉ chú tâm đến vẽ hoa lá cỏ cây thôi, bây giờ vẽ người cũng chỉ có thể vẽ qua loa.

Sau khi đặt bút xuống vẽ, cô lại không ngừng tẩy xoá đi, cô hoảng sợ phát hiện ra một điều đó là nếu như cậu còn không mau xuất hiện thì có thể cô sẽ quên mất cậu trông như thế nào!

Thứ còn được lưu giữ trong trái tim chỉ còn lại cảm giác khi đó mà thôi.

A...

"Ngày mai khai giảng rồi đó, có muốn đi cắt tóc chút không?" Trịnh Tú Vân phủi nhẹ chiếc quần đồng phục của cô, bước từ trong ra rồi nhìn cô.

Thẩm Điềm chẳng còn chút tâm trạng nào lắc đầu: "Không cắt ạ, cũng chẳng có dài."

Trịnh Tú Vân đứng yên tại chỗ nhìn thấy bộ dạng mặt ủ mày chau của cô, không chỉ mỗi thế, mấy hôm gần đây cô cứ ngẩn ngơ suốt, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Giọng nói của bà nghiêm nghị: "Đi học thì học cho đàng hoàng nhưng cũng chẳng trông mong con học được thành tích giỏi giang gì, cố hết mình là được, có muốn mẹ đăng ký lớp vẽ cho con không?"

Thẩm Điềm nghe vậy bèn đứng phắt dậy: "Con không đi đâu!"

Trịnh Tú Vân gấp chiếc quần xong: "Mẹ thấy con vẽ vời đơn giản hơn học hành đấy."

Thẩm Điềm bịt tai lại: "Không đơn giản chút nào! Con còn chẳng vẽ người được!"

Trịnh Tú Vân liếc mắt nhìn cô: "Vẽ người làm cái gì, vẽ phong cảnh đẹp hơn nhiều."

Thẩm Điềm cảm thấy cô và mẹ không tài nào tiếp tục trò chuyện nữa, vẫn may là còn có ba, nhất định ba sẽ không cho cô đi học lớp vẽ, học hành vốn đã rất mệt rồi, tan học vẫn còn phải đi học thì chẳng khác gì lấy đi cái mạng nhỏ của cô. Cô tuyệt đối sẽ đấu tranh đến cùng.

Hôm sau khai giảng.

Thẩm Điềm còn dậy không nổi, không chỉ như vậy, giây phút cô bước ra khỏi cửa cô rất muốn thời gian sẽ quay ngược trở lại ngày hôm qua để cô có thể nghỉ thêm một hôm nữa.

Cô chậm chạp bước vào trường học thì bắt gặp Chu Lượng Lượng, Chu Lượng Lượng khóa xong chiếc xe đạp của mình bèn chạy qua ôm chầm lấy cô: "Tiểu Điềm Điềm đang nghĩ gì vậy?"

Thẩm Điềm đưa mắt nhìn cậu ấy: "Cậu cắt tóc rồi à?"

Chu Lượng Lượng cười khoái chí, hất tóc lên, nói: "Đẹp không nè?"

Thẩm Điềm gật đầu: "Đẹp đấy."

Chu Lượng Lượng lại bật cười: "Cũng không biết lớp 10 tớ có thể chen chân được vào chung lớp với Trần Ấp hay không."

Thẩm Điềm liếc nhìn cậu ấy: "Cậu thích cậu ta à?"

Chu Lượng Lượng đẩy mặt cô ra: "Không phải, cái đó của tớ gọi là chiến lược."

Thẩm Điềm cũng cảm thấy con người không có lương tâm như Chu Lượng Lượng sẽ không dễ dàng thích một người con trai đâu. Vào năm lớp 9 cậu ấy có lén lúc yêu đương nhưng vẫn chưa được nửa tháng thì chia tay rồi.

"Đi thôi, chúng ta đi xem lớp của mình nào."

Vào giữa tháng tám tại kỳ thi chia lớp thì hai người họ cũng đã biết được lớp mình ở đâu rồi, có điều lúc này nhà trường cũng có dán một bảng thông báo hướng dẫn, để tránh việc học sinh đi nhầm.

Thẩm Điềm và Chu Lượng Lượng sẵn tiện cũng đến bên cạnh bảng thông báo, xem thử bạn bè học chung năm lớp 9 bị chia vào những lớp nào.

"Woa! Tớ cùng lớp với Chu Thận Chi nè!" Có một học sinh trong nhóm người ở đó phấn khích hét lên, có một vài bạn khác ngưỡng mộ chúc mừng cậu ấy, Thẩm Điềm đưa mắt nhìn nam sinh đó rồi hỏi Chu Lượng Lượng: "Chu Thận Chi là cái người đứng nhất toàn trường ấy hả?"

Chu Lượng Lượng gật đầu, cậu ấy khẽ giọng: "Không chỉ mỗi đứng nhất thôi đâu, cậu ấy còn được liệt vào hàng nam khôi với Trần Ấp đấy."

Thẩm Điềm "ồ" lên ngạc nhiên.

Cô có gặp qua Trần Ấp, đúng thật là rất đẹp nhưng cô vẫn chưa gặp cái người tên Chu Thận Chi này. Cô cũng chẳng mấy hứng thú, vừa định tiếp tục xem bảng thông báo thì Chu Lượng Lượng giật nhẹ đồng phục của cô: "Nhìn kia, Chu Thận Chi!"

Thẩm Điềm xuôi theo tầm mắt của cậu ấy mà nhìn.

Trong phút chốc.

Cả người cô như bị đánh gục tại chỗ.

Người con trai cao ráo mặc chiếc áo sơ mi trắng của Trung học 1 Lê Thành cùng với chiếc quần dài đen, đeo cặp ở một bên vai, một tay đặt vào trong túi quần, cụp mi mỉm cười, ngũ quan vô cùng sắc sảo, đôi mắt đào hoa mang theo vài phần thờ ơ cũng với một người con trai khác bước lên bậc thang.

Thẩm Điềm hít một hơi thật sâu.

Chính! chính! chính! chính! chính là là là là là cậu ấy!

Người mà hôm đó cô nhìn thấy ở sân bóng rổ chính là cậu ấy!

Aaaaa...

"Đẹp trai lắm phải không?" Chu Lượng Lượng đụng nhẹ vào vai cô: "Cậu ta không chỉ đẹp trai thôi đâu, thành tích học tập cũng rất tốt, tất nhiên Trần Ấp cũng rất đỉnh nhưng mà cậu ấy không lăng nhăng, điểm này thì hơn hẳn Trần Ấp rồi."

Thẩm Điềm thẫn thờ nhìn chăm chăm chiếc cầu thang đã chẳng còn ai nữa.

Trong lòng cô điên cuồng mừng rỡ.

Cậu ấy cùng trường với cô.

Là một người thật sự tồn tại.

Không ngờ giờ cô mới được gặp cậu, a...

Lớp 1 chuyên: Chu Thận Chi.

Tìm thấy rồi!

Trong đôi mắt Thẩm Điềm ngập tràn ánh sao, Chu Lượng Lượng nhìn cô một lúc, đụng người vào cô: "Cậu làm cái gì đấy!"

Thẩm Điềm bỗng chốc sực tỉnh, cô nhìn về phía Chu Lượng Lượng, chớp chớp mắt, nói: "Không có gì, chỉ là đang nghĩ không ngờ rằng trong trường này còn có người mà tớ chưa từng gặp."

Chu Lượng Lượng phì cười, khoác cánh tay cô: "Trung học 1 Lê Thành của chúng ta to cỡ nào chứ, cậu có thể gặp qua hết được à? Điềm Điềm ngốc."

Thẩm Điềm cười gượng.

Trái tim cô đang đập loạn nhịp, chẳng mấy chốc thì cô và Chu Lượng Lượng bước vào lớp.

Trong lớp có ba bạn nữ đều là bạn thân của Chu Lượng Lượng, bọn họ nhìn thấy cậu ấy bèn lập tức vẫy tay, Thẩm Điềm cũng đi theo qua đó và cùng ngồi xuống. Chu Lượng Lượng trò chuyện với bọn họ về son, quần áo, móng tay, còn Thẩm Điềm thì ngồi ở đấy thẫn thờ nhớ đến Chu Thận Chi.

Lớp chuyên à.

Hí hí.

Vậy thì dễ xử rồi.

Sau khi tan tiết, Chu Lượng Lượng và bọn họ muốn đi ra ngoài mua chút gì ăn, Thẩm Điềm không đi, cô bước xuống lầu, ngó đầu sang nhìn lầu dạy học ở bên kia của lớp chuyên.

Sau đó thì đi về hướng đó, khi bước lên bậc thang tim cô cứ đập lên rất nhanh, cô cố nén lại nhịp đập con tim mà từng bước từng bước đi lên đó.

Ở bên đây bọn họ yên tĩnh hơn một chút nhưng vẫn khá là náo nhiệt, Thẩm Điềm hít một hơi thật sâu, trong đầu cô không ngừng tìm kiếm xem có người bạn học cũ nào của cô cũng ở lầu dạy học này không.

Nhưng vì do quá hồi hộp.

Nhất thời không thể nhớ ra mà cô thì đã đến cửa chính của lớp chuyên mất rồi. Cô ho khụ một tiếng, do dự đắn đo đi về phía trước, ngay ở bên ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy bàn cuối cùng của tổ bốn có một người con trai đang tựa lưng vào ghế trò chuyện. Cậu ấy gác tay lên lưng ghế, cổ áo sơ mi cởi ra một cúc, cậu đang trò chuyện cùng bạn học tròn trịa kia của mình.

Tim Thẩm Điềm đập vội một nhịp.

Chính là ở đây!

Cô chớp chớp mắt, ngay lúc này thì người con trai đang trò chuyện cũng vừa hay ngước mắt lên và nhìn thấy cô. Nội tâm Thẩm Điềm gào thét, cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhìn đi nơi khác, sau đó giả vờ như đang tìm bạn ở lớp bọn họ, ai nấy cũng trông hết sức lạ mặt, căn bản là cô chẳng quen ai cả.

Trời.

Muốn tìm một người tám chuyện cũng chẳng có!

Cô chỉ đành rời khỏi khung cửa sổ đó, tiếp sau thì đi qua cửa sau của phòng học, bước xuống cầu thang.

Chu Thận Chi nhìn thấy cô gái ấy lướt qua cửa sau lớp học, ngón tay đang siết chặt đồng phục của mình giấu bên dưới tay áo, cúi đầu bước qua cửa sau. Cậu chống cằm, trái tim hẫng đi một nhịp. Cậu nheo nheo mắt, không nói câu nào.

Trần Vận Lương xuôi theo tầm mắt của cậu, quay đầu nhìn, sau đó hỏi cậu: "Nhìn gì đấy?"

Chu Thận Chi mím chặt môi, nói: "Không có gì."

Cậu cũng không biết sao nữa, cứ trông thấy cô là lại muốn liếc nhìn thêm vài lần nữa.

Lúc này, Tần Mạch đã quay trở về, cô cầm theo bình giữ nhiệt, đẩy Trần Vận Lương đang chiếm chỗ của mình ra khỏi đó, Trần Vận Lương hí hửng cười, nhường lại chỗ cho cậu ta: "Đại tiểu thư Tần về đấy à."

Tần Mạch ừm đáp một tiếng, cậu ta lại nhìn qua Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi tựa lưng vào ghế, xoay bút, cụp mi không biết là cậu đang nghĩ gì.

- -----

A...

Thẩm Điềm cố nén nhịp tim đang đập loạn, sao cậu ấy lại nhìn qua làm gì vậy chứ, làm cô sợ chết đi được.

Cậu ấy cứ nói chuyện với người khác là được rồi, không cần nhìn qua đâu, cô chỉ là muốn nhìn cậu một chút mà thôi.

Cứu cứu với.

Thẩm Điềm được vài ba bước là chạy như bay xuống lầu, xuống đến lầu một thì hơi thở mới có thể dịu lại. Cô bước chân nhanh hơn, trở về lại tòa lầu dạy học của mình.

Nhưng mà vẫn về trễ một chút, nếu không phải do Chu Lượng Lượng yểm trợ thì Thẩm Điềm đã bị chủ nhiệm phê bình mất rồi.

"Cậu đi đâu vậy?" Chu Lượng Lượng nhét kẹo vào tay cô rồi hỏi.

Thẩm Điềm cầm lấy và xé ra cho vào miệng, đáp: "Không có gì, chỉ là đi vòng vòng ở ngoài thôi."

Chu Lượng Lượng "ờ" một tiếng, xoa đầu của cô.

Thẩm Điềm cũng ghé qua xoa đầu cậu ấy, hai cô bạn thân đùa nghịch với nhau.

Tối hôm đó Thẩm Điềm viết nhật ký.

Cậu ấy làm người khác ấn tượng, cũng làm cho cô ấn tượng.

Lại một ngày nữa đến trường, sau khi Thẩm Điềm chạy như bay vào lớp học, Chu Lượng Lượng ngước mắt nhìn cô: "Nay sao tâm trạng tốt dữ vậy! Cậu ăn phải thuốc tiên gì à?"

Thẩm Điềm tháo cặp ngồi xuống ghế, cười nói: "Đi học vui quá đấy."

Chu Lượng Lượng bày ra vẻ mặt không khó hiểu, cậu ấy nhớ là học kỳ trước mỗi ngày Thẩm Điềm đều rất khổ sở mới bước được xuống giường, vừa đến lớp thì nằm rạp xuống bàn ngủ bù, lên lớp thì chỉ toàn nghĩ đến vẽ tranh, không có việc gì làm lại vẽ lung tung trên vở. Bộ dạng chán học đó làm cho Lượng Lượng cũng ngán ngẩm theo nhưng sao học kỳ này lại tràn đầy năng lượng như vậy.

Chu Lượng Lượng đặt tay sờ lên trán cô: "Bộ sốt rồi hay gì."

Thẩm Điềm mỉm cười ngồi xuống, trả lời: "Không có mà, tớ chỉ đùa thôi. Nhưng mà chắc là do dạo này ngủ khá ngon nên sáng thức dậy dễ hơn nhiều rồi."

Trên thực tế là vì ở trường mới có thể nhìn thấy cậu.

Đột nhiên cảm thấy đến trường không còn đau khổ như vậy nữa rồi.

Chu Lượng Lượng gật đầu: "Cũng đúng thật, thời gian ngủ của cậu cũng có kỷ luật quá ha."

Thẩm Điềm lấy một hộp sữa tươi và một hộp socola từ trong cặp ra nhét vào ngăn bàn của Chu Lượng Lượng: "Cho cậu nè."

Chu Lượng Lượng woa lên một tiếng bất ngờ, hôn cô một cái.

"Cảm ơn Điềm Điềm của tớ."

Mấy bạn nữ khác trong lớp rất mực ngưỡng mộ: "Có một đứa bạn thân mở siêu thị đúng là sướng thật nha."

Chu Lượng Lượng: "Còn phải nói~."

Thẩm Điềm bật cười hí hửng, cô lấy sách vở ra rồi lén lúc viết lên trên đó hàng chữ "Chu Thận Chi", khi viết trái tim của cô khẽ run lên. Buổi chiều có một tiết thể dục, khi nghỉ giữa giờ Thẩm Điềm lại tiếp tục lướt qua lầu dạy học của lớp chuyên, cô đứng ở dưới cầu thang lúc lâu, hít một hơi thật sâu mới bước lên cầu thang.

Rất nhanh sau đó, cô cũng lên đến lầu trên, lớp bọn họ cũng vừa mới học xong tiết thể dục nên trong lớp rất náo nhiệt.

Lúc này cô đang đi cầu thang ở phía cửa sau của phòng học, Thẩm Điềm cố tỏ vẻ bình tĩnh bước qua, đôi mắt thì liếc nhìn vào trong phòng học, tìm cậu.

Chu Thận Chi lau tay xong bước ra từ nhà vệ sinh, đặt tay vào túi quần bước vào lớp học thì trông thấy có một cô gái đang đứng ở cửa sau lớp, bước chân của cậu chợt dừng lại, đi qua hướng đó.

Khi bước đến gần, cậu chợt nghe thấy con tim mình đập nhanh hơn.

Tại sao lại như vậy?

Cậu cụp mi nhìn cô gái đó.

Hôm nay cô mặc bộ đồng phục màu xanh trắng, trên cổ áo là vành tai ửng đỏ, đôi mắt khẽ chớp, Chu Thận Chi đứng ở cạnh cửa: "Cậu tìm ai."

Một giọng nói thanh trong dễ nghe đột nhiên vang lên bên cạnh cô, khiến cho cô phải giật mình bừng tỉnh, cô vội quay đầu thì nhìn chợt nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa của người con trai đó.

Đôi mắt của cậu sâu đen như mực, giống hệt như Hắc Diệu Thạch.

Trái tim Thẩm Điềm điên cuồng đập mạnh.

Như đang thét lên.

A...

Sao cậu ấy lại ở đây!

Thẩm Điềm ấp a ấp úng: "Tớ... tớ đang... tìm bạn."

Chu Thận Chi có chút không thoải mái nhưng cậu cũng không biết tại sao bản thân mình thấy khó chịu nữa, cậu hỏi cô: "Cậu tìm ai? Tớ gọi giúp cậu."

Thường thì cậu chẳng bao giờ tốt bụng như vậy.

Thẩm Điềm đơ người.

Aaaaa, cô nói dối một lần rồi, cần phải có lời nói dối khác che đậy đi mới được.

Hơn nữa, tại sao cậu lại nói chuyện với cô vậy!

Aaaaa.

Thẩm Điềm chỉ tay vào lớp học, đáp: "Thì... thì... ở đây là lớp 11 hả?"

Chu Thận Chi sâu hoáy.

Nheo mắt: "Không phải, đây là lớp 1."

Thẩm Điềm giả vờ kinh ngạc: "Vậy là tớ đi nhầm mất rồi."

"Ngại quá, tớ đi nhầm rồi, bạn của tớ ở lớp 11." Thẩm Điềm quay người bỏ đi, Chu Thận Chi tựa lưng vào khung cửa, đưa mắt nhìn cô chạy đi.

Thẩm Điềm hít một hơi thật sâu, chạy một mạch xuống lầu.

Xém tí thì tắt thở.

Cô cúi người chống tay xuống đầu gối, hít thở gấp gáp.

Chu Thận Chi nhìn thấy cô đã đi, im lặng một lúc rồi bước vào trong lớp.

Tần Mạch siết chặt cây bút trong tay, nhìn cậu nói: "Bạn nữ lúc nãy là ai vậy?"

Không ngờ Thận Chi lại chủ động bắt chuyện cùng một cô gái mà cậu ta chưa từng gặp, đây hoàn toàn không giống với tính cách của cậu, cậu trước giờ không hề chủ động nói chuyện với cô gái mình không quen biết.

Chu Thận Chi kéo ghế ra, ngồi xuống, đáp: "Không biết, đến tìm bạn."

Cậu lật mở quyển sách ra.

Tần Mạch chăm chú nhìn cậu, lòng dạ rối bời.

Sao cậu lại chủ động bắt chuyện với một người con gái mình không quen biết cơ chứ.

Vấn đề này, chính Chu Thận Chi cũng không biết, cậu cầm bút lên và bắt đầu giải đề trong sách, chiếc nhẫn ở ngón út áp sát lên quyển sách, đôi mày thản nhiên.

- -------

Xuống đến lầu một, Thẩm Điềm hồng hộc thở nhưng mà vẫn kịp giờ vào tiết, cô nhanh chóng chạy về phía thao trường. Chu Lượng Lượng cũng đến tìm cô, đưa tay túm chặt lấy cô: "Cậu đi đâu đấy?"

Thẩm Điềm hổn hển đáp: "Vừa mới nãy định đến lớp 11 mà đi nhầm."

Chu Lượng Lượng nhìn lên lầu dạy học của lớp chuyên, cô lại nhìn Thẩm Điềm: "Ngốc à, lớp 11 ở bên kia kìa, cậu muốn tìm Liêu Liêu chứ gì."

Thẩm Điềm hí hửng cười, cô gật đầu.

Cô cũng không phải cố ý muốn giấu Chu Lượng Lượng, chỉ có điều Chu Lượng Lượng thật sự không phải là người biết giữ bí mật, thôi bỏ đi, cô cứ lén lúc tự mình yêu thầm là được rồi.

Cô khoác vào tay Chu Lượng Lượng: "Đi thôi, đi học thôi."

Chu Lượng Lượng lại đưa mắt nhìn lên lầu dạy học lần nữa, nói: "Tớ nhớ ra rồi, tớ có một người bạn thân ở lớp 1 chuyên, để hôm nào tớ qua hỏi mượn vở cậu ấy."

Thẩm Điềm woa lên ngạc nhiên: "Thật á hả? Lớp chuyên cơ đấy."

"Chứ sao." Nét mặt Chu lượng Lượng vô cùng tự hào.

Thẩm Điềm nói: "Vậy hôm nào tụi mình đi cùng đi, tớ rất thích bầu không khí ở lớp chuyên."

Chu Lượng Lượng không dám tin vào tai mình.

"Không ngờ cậu lại thích bầu không khí ở cái lớp chuyên đó? Cậu điên rồi à!"

Thẩm Điềm lại tươi tắn cười.

Nghĩ bụng, không có, tớ thích người nào đó ở lớp chuyên cơ, tiện thể thì thích luôn bầu không khí ở đấy.

Có điều mấy hôm tiếp theo, Thẩm Điềm không tìm được cơ hội để lén lên lớp chuyên, cô cũng bắt đầu bận rộn. Tuy thành tích của cô rất bình thường nhưng cô thì lại rất có quy tắc, cô không giống với những bạn học lực bình thường nhưng gây rối nghịch ngợm kia. Thông thường cô đều sẽ chăm chỉ siêng năng làm bài tập, bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc cậu cũng có thể đang giải đề.

Cô lại càng hăng hái hơn.

Viết bài tập cũng nghiêm túc hơn nhiều.

Chu Lượng Lượng không cách nào lý giải được, cô sờ lên trán của Thẩm Điềm tận mấy lần: "Điềm của tớ à, cậu sao vậy? Tự nhiên thích học ngang xương vậy?"

Thẩm Điềm kéo tay cậu ấy xuống, bảo cậu ấy cùng làm bài tập.

Cô lắc đầu: "Không không không."

Sau đó cậu ấy đi ra ngoài chơi cùng với mấy bạn khác.

Thẩm Điềm chỉ có thể thui thủi làm một mình.

Hôm nay.

Lại để cho cô bắt được cơ hội nữa rồi, cô kéo theo Chu Lượng Lượng nói là muốn cùng cậu ấy đi mượn sách của người bạn kia. Chu Lượng Lượng thốt lên đồng ý rồi đi cùng cô. Chắc có lẽ vì có Chu Lượng đi cùng nên cô không còn thấy hồi hộp như vậy nữa, hai người đưa mắt nhìn vào từ bên ngoài cửa lớp, Thẩm Điềm tìm kiếm bóng dáng cậu.

Còn Chu Lượng Lượng tìm người bạn kia của mình.

Cậu ấy đắn đo một lúc rồi nói: "Tiểu Điềm Điềm, hình như tớ nhớ nhầm rồi."

Thẩm Điềm bất ngờ "hả" lên một tiếng: "Sao lại nhớ nhầm được."

"Bạn của tớ hình như là ở lớp 2." Chu Lượng Lượng nói xong, Thẩm Điềm chớp mắt có chút thất vọng, ở lớp 2 à, cũng được, chí ít thì cũng ở toà lầu này.

Cô đang định mở lời.

Thì bèn nhìn thấy mấy đứa con trai tay ôm quả bóng rổ bước lên từ cầu thang. Vừa mới đánh bóng xong nên tóc và cổ cậu đều ướt đẫm mồ hôi, mũi cậu rất thẳng và cậu đang đi về hướng này.

Thẩm Điềm bất chợt nhìn cậu.

Tim cô đập lên liên hồi, lập tức cố vờ như đang ngắm cảnh.

Chu Thận Chi bước về phía cửa sau, ngoảnh đầu liếc nhẹ qua nhìn cô rồi bước vào trong.

Tai Thẩm Điềm đỏ bừng hết cả lên, đuôi mắt trông thấy cậu đã bước vào lớp mới thở phào. Trời đất ơi, muốn nhìn cậu lại sợ nhìn thấy cậu.

Chu Lượng Lượng thốt lên "ê" một tiếng, khều vào tay Thẩm Điềm: "Nhìn kìa, Chu Thận Chi."

Thẩm Điềm đáp lời.

"Ừ, thấy rồi."

"Đẹp trai không."

Thẩm Điềm thận trọng gật đầu, sau đó thì đi về phía cầu thang với Chu Lượng Lượng. Chu Lượng Lượng trước khi đi còn ngó đầu vào phòng học xem, Chu Thận Chi đang dựa vào bàn, uống nước, đốt ngón tay hiện lên, đường nét trên cánh tay cũng rõ ràng, đẹp trai quá chừng.

Chu Lượng Lượng thở dài.

Chu Thận Chi ngẩng đầu lên uống nước, vặn nắp chai nước khoáng lại, cụp mi vô tình nhìn qua phía cửa sau.

Cô gái đó đã không còn ở đó nữa.

Cậu mang chai nước vứt vào trong hộc bàn, kéo ghế ra ngồi xuống.

- -----

Trên đường trở về lớp.

Chu Lượng Lượng rất mực cảm thán: "Không hổ là Chu Thận Chi mà, đẹp trai ghê."

Thẩm Điềm gật đầu: "Đúng đấy."

"Thẩm Điềm Điềm, có điều dạo này cậu cứ là lạ sao ấy? Không bệnh tật gì chứ, sao mà tớ cứ thấy cậu ngày nào cũng chạy qua lớp chuyên vậy? Bộ cậu tính liều mạng vào lớp chuyên đó hả?" Chu Lượng Lượng quay đầu nhìn cô.

Nhớ lại mấy hôm nay cô nỗ lực làm bài tập như vậy, Chu lượng Lượng càng nghĩ càng thấy kinh hãi, Thẩm Điềm chớp chớp mắt, đột nhiên cũng bị cậu ấy khai sáng, cô nói: "Bây giờ tớ cố gắng thì có còn kịp không?"

Chu Lượng Lượng kinh ngạc...

"Hèn gì gần đây cậu cứ chạy qua đó, cố ý đến đó ngửi mùi sách chứ gì?! Còn nữa, cậu muốn cố gắng thật sao?"

Thẩm Điềm nghĩ bụng.

Cũng không hẳn là không thể.

Tuy rằng nghĩ như được như vậy, song Thẩm Điềm cũng có niềm tin để cố gắng nhưng bầu không khí học tập của lớp cô quả thật làm cho cô rất khó để cố gắng, haizz... Rất nhanh sau đó, lễ Quốc Khánh đến, mấy ngày nghỉ lễ Quốc Khánh đối với Thẩm Điềm chẳng vui vẻ chút nào cả. Ngày nào cô cũng ở siêu thị phụ giúp, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài với Chu Lượng Lượng, Trịnh Tú Vân liếc nhìn cô.

"Làm gì đó? Làm cái gì mà ỉu xìu vậy, lúc trước được nghỉ thì chơi lắm mà sao giờ được nghỉ cái thành như này?"

Thẩm Điềm nằm rạp xuống bàn làm bài tập, nói: "Con muốn đi học lại rồi, không đi học thì mấy câu này con không biết làm."

Trịnh Tú Vân đứng ở bên cạnh, đưa mắt nhìn, nhìn đến nỗi hoa mắt chóng mặt.

Bà nói: "Để ba con chỉ cho kìa, còn không biết nữa thì điền bừa đi."

Thẩm Điềm: "..."

Mẹ ơi, mẹ hay thật luôn.

Trịnh Tú Vân búng lên trán cô: "Đi xuống ăn dưa hấu kìa, đừng có ngồi đó hoài."

"Đến ngay đây ạ." Cô uể oải đáp lời, sau đó đi theo Trịnh Tú Vân xuống lầu.

- ------

Sau kỳ Quốc Khánh, ngày đi học trở lại, Thẩm Điềm vừa mới sáng đã tỉnh dậy, năm giờ hơn, chỉ có điều cô không dám xuống giường ngay, Thẩm Xương Minh và Trịnh Tú Vân sẽ giật mình cho xem.

Cô lê thân chầm chậm thức dậy, đạp lên tia nắng ban mai bước vào trường học.

Mà lúc này.

Như thể cảm nhận được điều gì đó vậy.

Thẩm Điềm vừa quay đầu nhìn thì trông thấy người con trai cao ráo kia, đeo cặp một bên vai, bước đi trong dòng người. Bàn tay với những ngón tay thon dài xoa nhẹ lên cổ, giống như mới vừa tỉnh ngủ vậy, trông dáng vẻ của cậu mệt mỏi uể oải, các bạn nữ bên cạnh đều đang nhìn cậu nhưng cậu hoàn toàn không để tâm, chỉ tập trung đi phần đường của cậu.

Thẩm Điềm hít một hơi thật sâu, bất giác bước chậm lại, vô tình cố ý bước đi về phía cậu.

Chu Thận Chi đi về trước vài bước thì chợt có một bóng người mảnh khảnh bước vào tầm nhìn của cậu, cậu buông cánh tay đã xoa đến tê buốt của mình xuống, đặt vào trong túi quần.

Đưa mắt nhìn bóng dáng kia, nhìn thấy trên đầu cô có một búi tóc nho nhỏ.

Trên búi tóc nhỏ đó còn có một quả anh đào.

- ------

[Tác giả có điều muốn nói]

Tới rồi nè.

Bạn đang đọc Chiếc Hộp Ánh Trăng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!